Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chờ đến lúc ăn xong bữa sáng, chú Diệp và dì Diệp cũng chưa đi tập thể dục về.
Bùi Ninh nhìn đồng hồ, chắc cô phải ngồi xe anh tới công ty rồi.
Tài xế lái xe đón trợ lý Vạn Đặc trước, sau đó mới tới biệt thự đón người, mỗi ngày đều đi quãng đường đó, mấy chục phút trên con đường tới công ty, Vạn Đặc đều cùng Diệp Tây Thành thảo luận về vấn đề kinh tế tài chính.
Tài xế không biết sáng nay Bùi Ninh cũng có mặt ở biệt thự bởi trước đó Diệp Tây Thành cũng chưa dặn dò anh ta.
Chào hỏi qua loa, Bùi Ninh không được tự nhiên cho lắm, trợ lý Vạn Đặc lại làm như chẳng có việc gì, chỉ nhìn di động cập nhật tình hình kinh tế tài chính, bởi thật ra anh ta không nghĩ Diệp Tây Thành lại chủ động như thế.
Lần này với vài lần trước giống nhau y hệt, bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.
Ngắm nhìn sườn mặt cô, cô hết sức chăm chú đọc tài liệu, cũng có thể là thất thần đi, Diệp Tây Thành nhìn chằm chằm vậy mà cô cũng không phản ứng lại.
Suy nghĩ một lát, anh nói: "Sáng nay Vạn Đặc sẽ bàn giao công tác cho em, bắt đầu đi làm vào thứ hai tới."
Bùi Ninh hơi giật mình, nghiêng đầu: "Thứ hai tới?"
Diệp Tây Thành: "Ừ." Không giải thích gì khác.
Bùi Ninh lo lắng: "Không ảnh hưởng tới công việc mà anh đã sắp xếp chứ?"
Diệp Tây Thành: "Không ảnh hưởng."
Hôm nay là thứ hai, nếu chờ qua cuối tuần rồi mới đi làm, thời gian nghỉ ngơi là bảy ngày, vậy cô có thể có thời gian về thăm ông bà rồi.
Cao hứng quá, cô lại hoảng hốt, ý thức được Diệp Tây Thành cho cô thời gian bảy ngày về nhà chơi.
Cô nhìn anh: "Cảm ơn Diệp tổng."
Diệp Tây Thành không lên tiếng.
Lại một lúc sau.
"Bao lâu rồi chưa về?" Diệp Tây Thành đột nhiên hỏi.
Bùi Ninh: "Một tháng." Kể từ ngày tới Hoa Ninh nhậm chức, cô từ New York bay đến Thượng Hải, ở nhà một đêm, chưa có thời gian nói chuyện cùng ông bà, sáng hôm sau đã vội vội vàng vàng chạy tới Bắc Kinh.
Diệp Tây Thành gật đầu, gần đây anh rất bận, đã hai tháng không có thời gian đi gặp ông bà nội.
Di động Bùi Ninh bỗng đổ chuông, là Tưởng Vân Triệu gọi tới.
"Chào buổi sáng, có việc gì thế?" Cô hỏi.
Chỉ có khi nói chuyện với Bùi Ninh thì Tưởng Vân Triệu mới ăn nói đứng đắn: "Vẫn là chuyện kia. Trước đây không phải cô làm ở lĩnh vực này sao, tôi nghĩ tới nghĩ lui, đánh giá giá trị dự án này nhờ cô vậy, người khác làm tôi không tin tưởng."
Bùi Ninh không từ chối: "Được, chờ tới giờ nghỉ tôi liên lạc lại."
Tưởng Vân Triệu nghĩ đến sắp xếp của mình, trưng cầu ý kiến của cô: "Tối thứ sáu gặp nhau được không? Có rảnh không?"
Bùi Ninh nói xin lỗi: "Mấy ngày này tôi về nhà mất rồi, thứ bảy tới quay lại Bắc Kinh."
Tưởng Vân Triệu thứ bảy có hẹn, anh ta nghĩ nghĩ: "Cũng được, thứ bảy tôi tới đón cô, vừa lúc trên đường có thể nói chuyện, cô ngồi máy bay hay tàu cao tốc?"
Bùi Ninh: "Tàu cao tốc."
Nhà cô ở một trị trấn thuộc Giang Nam, trước kia ở trong thôn, sau này đi làm có tiền liền mua nhà ở cho ông bà ở trên thị trấn.
Thị trấn nhỏ đó có ga tàu cao tốc, nếu ngồi máy bay thì còn phải đổi xe ở Thượng Hải, không thuận tiện chút nào.
Cùng Tưởng Vân Triệu bàn bạc thời gian cụ thể xong Bùi Ninh mới cúp máy.
Cô cúp máy chưa đến hai phút, di động Diệp Tây Thành cũng đổ chuông.
Tưởng Vân Triệu nhắn tới cho Diệp Tây Thành: [Chỉ vì cậu mà tôi hủy bỏ buổi hẹn hò quan trọng rồi đó, thứ bảy này cậu phải diễn đi, coi như đúng dịp đi công tác về, tôi đến ga tàu đón Bùi Ninh sau đó tiện cho cậu ngồi nhờ xe luôn, buối tối cùng ra ngoài chơi chút J.]
Ngón tay Diệp Tây Thành vuốt ve màn hình, qua vài giây mới trả lời: [Bớt nhàm chán đi.]
Tưởng Vân Triệu "ha ha" hai tiếng, quả thực vì hai người này mà buồn thối ruột.
Trong xe lại khôi phục an tĩnh, không ngừng an tĩnh, áp lực càng nặng nề hơn.
Vạn Đặc ngồi ghế trước cũng bị giày vò không ít, anh ta tùy tiện mở đài, thời gian này vừa lúc là tin quảng cáo nhanh về kinh tế tài chính.
Ngay từ đầu, Bùi Ninh cũng không đặc biệt để ý đến nội dung quảng cáo, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài đến thất thần, cho đến khi người dẫn chương trình nói đến mấy chữ "tập đoàn Hoa Ninh", cô đột nhiên quay đầu lại.
"Tin tức kinh tế tài chính mới nhất, tập đoàn Hoa Ninh cùng tập đoàn ô tô Hạng Thị một năm trước đường ai nấy đi, lại bắt tay nhau cùng thu mua tập đoàn năng lượng EFG, cùng với đó, Công nghiệp Hi Hòa cũng có ý đồ góp cổ phần...."
Trợ lý Vạn Đặc: "..." Anh ta vốn dĩ muốn không khí hòa hoãn một chút, nào biết lại đi theo cái hướng này.
Anh ta vươn tay muốn tắt quảng cáo đi, Diệp Tây Thành lại nói: "Nghe thêm chút."
Vạn Đặc thu tay về, phần tin còn lại không dài, rất nhanh đã chuyển đến tin tức tiếp theo rồi.
Trong tin tức ban nãy có nhắc tới "Công nghiệp Hi Hòa cũng có ý đồ góp cổ phần", kỳ thật không phải có ý đồ mà là đã quyết định thò một chân vào.
Lần thu mua tập đoàn EFG này là ba bên hợp tác, tập đoàn Hoa Ninh bọn họ, Hạng Thị, còn có cả Hi Hòa nữa.
Lại nói đến quan hệ của ba cái tập đoàn này, cũng không phải giống tình tay ba cẩu huyết.
So sánh lại thì cực kì không thỏa đáng, một người đàn ông tiền nhiệm đang vật lộn cùng người đàn ông đương nhiệm, một hồi rối rắm, muốn quay lại, rồi lại nghĩ chính mình cùng đương nhiệm chưa hề chia tay.
Cái quan hệ máu chó này, Hạng Thị chính là nhân vật "tra nam".
Hoa Ninh bọn họ là tiền nhiệm.
Công nghiệp Hi Hòa là đương nhiệm.
Hoa Ninh Energy là công ty con của tập đoàn Hoa Ninh, chuyên sản xuất pin lithium, Công nghiệp Hi Hòa cũng sản xuất pin lithium. Mà Hoa Ninh cùng Hi Hòa là đối thủ cạnh tranh trực tiếp.
Hạng Thị là tập đoàn chuyên sản xuất ô tô, mấy năm nay cũng bắt đầu chế tạo ô tô chạy bằng điện.
Hoa Ninh cùng Hạng Thị đã từng có lần hợp tác.
5 năm trước, Hoa Ninh cung ứng pin cho ô tô của Hạng Thị, sau này bởi vì giá cả pin và các vấn đề hậu mãi mà hai bên không hài lòng, rất không thoải mái.
Giám đốc điều hành cấp cao của Hạng Thị quyết định tìm nhà cung ứng pin mới, chia tay triệt để với Hoa Ninh.
Ban đầu, tất cả mọi người trong ngành đều nghĩ rằng Hoa Ninh sẽ níu kéo trái tim Hạng Thị, nhưng không, Hạng Thị khó chịu vì trái tim Hoa Ninh quá cao ngạo, kiên quyết không quay đầu lại, nói chia tay liền chia tay.
Nói tới chuyện Hạng Thị cùng Hoa Ninh chia tay, chi bằng nói là Hạng Dịch Lâm cùng Diệp Tây Thành âm thầm chơi một ván cờ ngầm, ai cũng đều không muốn cúi đầu, vì thế, đoạn tình yêu ngọt ngào suốt bốn năm của hai nhà, hai công ty cuối cùng cũng chấm dứt, lấy chia tay làm dấu chấm hết cho tất cả.
Sau đó Hạng Thị cặp kè với Hi Hòa, Hi Hòa trở thành nhà cung ứng pin nhiên liệu cho ô tô Hạng Thị.
Tất cả mọi người đều tiếc nuối cho Hoa Ninh, nhìn xem, bạn trai lại trở thành bạn trai người khác.
Ban đầu tất cả mọi người còn nghĩ Hạng Thị cùng Hi Hòa sẽ tương thân tương ái, nào biết bên nhau không phải sự thật như vậy, nảy sinh các loại vấn đề, tuổi thọ pin của Hi Hòa không dài, công suất cùng mật độ kém hơn khá nhiều so với pin của Hoa Ninh, kém hơn rất nhiều mà không phải chỉ một chút.
Hạng Thị hối hận, nhưng người yêu mới không thể nói không cần liền không cần, chia tay chỉ là việc nhỏ, nhưng đã lắp ráp nhiều xe sử dụng pin Hi Hòa đến vậy, việc buôn bán vẫn phải tiếp tục.
Quan trọng nhất là tính tình của Hi Hòa tương đối tốt, để giữ lại trái tim Hạng Thị, mặc kệ Hạng Thị tức giận thế nào, Hi Hòa đều chấp nhận, dùng tất cả các loại hình quan hệ xã hội, ngay cả giá cũng giảm xuống.
Tạm thời Hạng Thị không chia tay Hi Hòa, nhưng mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, lại nhớ đến những điều tốt đẹp của Hoa Ninh, Hạng Thị một lòng muốn quay đầu ăn lại cỏ cũ, nhưng lại không nỡ bỏ đi măt mũi, sau cùng vừa hay gặp được dự án thu mua EFG.
Thế nên Hạng Thị muốn mượn cớ này hòa hảo với Hoa Ninh.
Dự án thu mua EFG này cả Diệp Tây Thành cùng Hạng Dịch Lâm đều xem trọng, bởi số tiền giao dịch quá lớn, mặc kệ là tập đoàn công ty nào, làm một mình ăn đều không vào, bạn bè ở giữa giật dây, hai nhà đành miễn cưỡng hợp tác.
Thật ra trong lòng tất cả đều hoảng loạn, cơ mà bởi tiền nên tạm thời biến chiến tranh thành con đường tơ lụa.
Hai bên hòa hợp lại, Công nghiệp Hi Hòa đứng ngồi không yên, nghĩ rằng Hạng Thị có bất đồng, vì thế cũng muốn đóng góp cổ phần, đó là sự hình thành của hợp tác ba bên.
Bữa tiệc giữa tình yêu mới và tình yêu cũ.
Thế mà Hạng Thị lại đã quên, từ xưa đến nay, niềm vui mới cùng tình yêu cũ chẳng thế nào chung sống hòa bình.
Có thể nhìn ra, Hoa Ninh cùng Hi Hòa sớm muộn gì cũng xé rách mặt nhau ra.
(Tôi không biết mình đang edit truyện máu cho gì nữa các quý dzị ạ. Còn máu chó hơn mấy truyện máu chó nữa )))))))))))))))))
Trong cuộc họp buổi sáng, Vạn Đặc bàn giao công việc cho Bùi Ninh, trước tiên đưa hết công việc sắp xếp giao tiếp của Diệp Tây Thành cho cô, không nhiều không ít, không đến 10 rưỡi đã bàn giao toàn bộ.
Bùi Ninh mang về văn phòng mình sửa sang lại cho hoàn hảo. Vừa rồi trợ lý Vạn Đặc đã bàn giao cho cô hóa đơn hơn hai vạn. Đống hóa đơn này, đều nói là chính Diệp tổng tự mình trả, trong khoảng thời gian này Vạn Đặc còn bận rộn, không có thời gian để ý quy trình này.
Cô nhớ trong ví tiền của mình còn có hóa đơn khi đi ăn với Diệp Tây Thành. Nhìn đống hóa đơn, lại một phen đấu tranh tư tưởng đến kịch liệt, tính cả hơn hai vạn hóa đơn kia. Giải quyết cái đống này thì, trời ạ.
Còn có mấy văn kiện cần Diệp Tây Thành ký tên, Bùi Ninh không biết cụ thể đó là văn kiện gì, cẩn thận nghiên cứu qua một lần đã, chọn lấy trọng điểm trong hồ sơ ra, đánh dấu cho dễ hiểu rồi mới đóng dấu.
Diệp Tây Thành sẽ chỉ đọc mấy vấn đề chủ yếu, vừa xem đã hiểu hết rồi.
Mất một tiếng đồng hồ mới sửa sang lại toàn bộ, cô mới bắt đầu mang cho Diệp Tây Thành ký tên.
Diệp Tây Thành đang gọi điện thoại: "Sao nữa vậy?"
Chị gái: "Chị cảm giác cậu không ngừng chịu tám cái khổ, khổ nhất chính là, tình cảm nóng bỏng ngày xưa nay đã phai nhạt, đã từng là người yêu thương nhất, nay lại trở thành người dưng."
Sắc mặt Diệp Tây Thành khẽ biến: "Sáng sớm nhàn quá phải không?"
Chị gái thở dài: "Chị vừa cãi nhau với anh rể cậu, cậu nói chị nhàn hay không nhàn đây?"
Giây tiếp theo cô ấy lại ý thức được, vừa rồi trong lúc nói chuyện lại lỡ mồm chọc vào nỗi đau của anh, anh cùng Bùi Ninh chính là ví dụ tốt nhất, đã từng nồng nhiệt, sau lại chia xa.
Diệp Tây Thành: "Em bận lắm." Trực tiếp cúp điện thoại.
Bùi Ninh để văn kiện trước mặt anh, trên mỗi tập văn kiện đều có một dấu nhắc nhở được đóng mờ mờ, đây là thói quen cũng như yêu cầu của riêng anh.
Ban đầu, cô được yêu cầu phải báo cáo từng tờ một, bây giờ đều nằm trên giấy, lời cô muốn nói đều ở đó hết cả.
Diệp Tây Thành ngẩng đầu nhìn cô, cuối cùng chẳng nói gì, đọc trọng điểm rồi ký tên ngay.
Bùi Ninh hầu hết đều nhìn chằm chằm vào văn kiện, cô không biết mình nhìn đến thế nào mà cuối cùng lại rơi trên bàn tay anh, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đặt bút ký đến nhập mộc tam phân(*).
(*) Nhập mộc tam phân: Ý đã khắc sâu vào gỗ đến 3cm.
Diệp Tây Thành ký xong toàn bộ, đưa cho cô, hỏi: "Bàn giao công việc chưa?"
Bùi Ninh gật gật đầu.
Diệp Tây Thành nhìn chằm chằm cô vài giây, Bùi Ninh không dám đáp lại ánh mắt anh, chỉ nhìn đi nơi khác, anh nói: "Bận thì đi đi."
"Vâng."
Một lần, lại một lần, anh đều nhìn bóng cô rời khỏi văn phòng.
Cửa đóng lại, văn phòng trở nên vắng lặng.
Bùi Ninh chẳng còn việc gì, buổi chiều muốn về đi mua vé tàu cao tốc, nên cô lại đi vào nói với Diệp Tây Thành: "Diệp tổng, buổi chiều tôi về rồi."
Diệp Tây Thành: "Mua vé xe rồi?"
"Vâng."
Lúc mở cửa xe, Diệp Tây Thành lại hỏi: "Vé lúc mấy giờ?"
Bùi Ninh: "Một giờ."
Chờ cô đóng cửa đi rồi, Diệp Tây Thành mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu ký tên tiếp.
Ngoại trừ báo cáo công việc, cô không muốn nói thêm một lời nào với anh cả.
Tới khi trạng vạng, Tưởng Vân Triệu tới đưa hợp đồng cho Diệp Tây Thành, trong ngoài xem xét một lượt, không thấy bóng dáng Bùi Ninh: "Bùi Ninh về quê rồi à?"
Diệp Tây Thành đọc văn kiện, đầu cũng không nhúc nhích, chỉ "ừ" một tiếng.
Tưởng Vân Triệu hỏi: "Cậu không đưa cô ấy đi?"
Diệp Tây Thành không lên tiếng.
Tưởng Vân Triệu thở dài: "Bùi Ninh cũng chẳng dễ dàng mà, cô ấy ôm tròng lòng quá nhiều nợ nhân tình, nếu chú Diệp cùng dì Diệp là bố mẹ cô ấy thì lại khác, cô ấy chắc chắn là có yeu cậu, tôi khẳng định cô ấy sẽ náo loạn cả hai người bọn họ, chẳng sợ cô ấy không đủ kiên trì muốn hai người ở bên nhau đâu, nhưng mấu chốt là, chú Diệp cùng dì diệp không phải bố mẹ cô ấy, cô ấy không thể tùy hứng được. Chúng ta không phải cô ấy, không thể nếm rồi hiểu được cái loại tư vị riêng trong lòng này được."
Diệp Tây Thành muốn lật sang trang văn kiện khác, nhưng là muốn lật mà tay không nghe theo.
Hôm nay, Tưởng Vân Triệu khó có được lúc cảm tính, nói cực kỳ nhiều lời với Diệp Tây Thành: "Cậu cùng Bùi Ninh tình cảm tốt như vậy, lúc yêu đương lại không được chú Diệp đồng ý, sau này cô ấy ở bên Hạng Dịch Lâm... Cậu cùng cô ấy nhiều năm qua có lẽ không còn cảm xúc, hiện tại khác gì người xa lạ chứ, cho dù vây giờ chú Diệp không phản đối nữa, thì con đường của hai người cũng không quá suôn sẻ đâu, cậu nên có chuẩn bị tinh thần đi. Cậu cũng đừng trách cô ấy, kết thúc đoạn tình cảm kia với cậu, cô ấy đã rơi vào trạng thái như người bệnh làm phẫu thuật mà không có thuốc tê rồi, loại đau đớn này cho dù là ai đi chăng nữa cũng không muốn trải qua lần thứ hai."
Diệp Tây Thành không đáp lời tiếp, tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên trang văn kiện đã đọc xong kia.
~Hết chương 7~