Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Bùi Ninh về đến nhà thì tà dương còn chưa rút đi, dì giúp việc trong nhà đang nấu cơm.
Cô bỏ hành lý xuống đi ra phía sân trước: "Ông nội bà nội."
Con Labrador tên Tiểu Nhị nghe được động tĩnh thì chạy tới, cọ tới cọ lui trên người cô.
Bà nội chống cây trượng đang tưới hoa trong sân: "Về sớm thế à, bà còn tưởng tới tối con mới về." Nhìn cô một lượt, bà hỏi: "Sao gầy thế này?"
"Con còn đang muốn gầy mà không được đây này." Bùi Ninh đến bên người ông nội, ông đang nửa nằm nửa ngồi trên xe lăn đọc báo phơi nắng.
Ông nội bị liệt, cả người không còn cảm giác gì cả, được cái khí sắc cùng thần thái vẫn ổn định lắm.
Mấy năm nay, tai ông nghe không còn tốt như trước, cô muốn nói gì đều phải nói lớn tiếng ông mới có thể nghe được.
Khóe miệng ông nội cong lên: "Ngồi xe lửa về hả con?"
"Con đi tàu cao tốc." Bùi Ninh ngồi xổm, bắt đầu đấm bóp chân cho ông.
Ông nội không để cô làm: "Làm để làm gì, vô dụng thôi."
Bùi Ninh: "Ai bảo vô dụng, xoa xoa cho ông thoải mái mà."
Ông lại hỏi cô: "Thật sự trở lại Bắc Kinh làm việc?" Ông vẫn chưa tiêu hóa được chuyện này.
Bùi Ninh dùng sức gật đầu, lớn tiếng nói: "Sau này con có thể thường xuyên về chơi cùng ông bà rồi, ngồi tàu cao tốc rất nhanh."
Ông nội không nghe được hết cả câu, cũng không hiểu có hiểu hết không, chỉ gật đầu cười.
Bà nội tưới hoa xong: "Cần gì phải chạy qua chạy lại, mỗi ngày đều có thể nhìn nhau trên máy tính mà, đi lại nhiều lãnh phí lắm."
Sau khi ra nước ngoài, cô mặc kệ bận bịu hay vội vã, mỗi ngày đều gọi video về cho ông bà nội, gọi nhiều lại thành thói quen. Bùi Ninh nói: "Gọi video sao có thể giống chứ."
Bà nội cười: "Giống mà, giống như lúc con còn làm ở thị trấn đó, lúc đó cũng không có thời gian cùng chúng ta nói chuyện, hiện giờ tốt hơn bao nhiêu rồi còn gì? Mỗi tối đều có thể nói chuyện một chút."
Bùi Ninh thương lượng với bà nội: "Bà à, chờ con ở Bắc Kinh ổn định rồi còn ông bà tới đó sống với con nhé?"
Bà nội: "Tới Bắc Kinh làm gì? Ở đây vẫn tốt."
Bùi Ninh cười: "Cảnh đêm ở Bắc Kinh đẹp hơn ở đây nhiều, không có việc gì liền có thể mang ông bà đi dạo từng con ngõ nhỏ mà."
Bà nội: "Chúng ta già rồi, không muốn đi khỏi nơi này." Bà hiểu tình trạng cơ thể mình nhất, hiện tại chẳng cầu mong gì, chỉ mong có thể sống thêm một hai năm là tốt rồi.
Bà nội chỉ hoa trong vườn: "Con xem vườn hoa này đi, đẹp như thế thì đến Bắc Kinh mất bao nhiêu tiền mới có thể mua được chứ."
Bùi Ninh cười: "Con cố gắng là được, qua mấy năm có thể mua rồi." Lại nói: "Hiện tại tiền lương của con so với khi làm ở nước ngoài còn cao hơn đó."
Bà nội vui vẻ: "Tốt vậy cơ à?"
Bùi Ninh gật đầu: "Phải ạ, chú Diệp trả lương cho con rất cao, cuối năm còn được chia hoa hồng." Bà nội cũng không hiểu tiền hoa hồng gì, cô lại nói: "Tiền thưởng tết cũng không ít đâu ạ."
Bà nội: "Cũng là Diệp tiên sinh chiếu cố nhà chúng ta." Sau lại bắt đầu dặn dò: "Chờ họ già rồi con phải biết hiếu thuận với họ đấy."
Bởi vì lớn tuổi rồi nên bà nội nói tương đối dông dài: "Diệp tiên sinh cùng Diệp phu nhân đối xử với con còn tốt hơn cả chính đứa con mang nặng đẻ đau đấy, từ nhỏ con đã có cuộc sống ăn uống may mặc hơn hẳn đám trẻ trong thôn, mà trong thôn ta kẻ có tiền cũng không thiếu, nhưng làm gì có đứa trẻ nào được như con, hơn mười tuổi đã đi nhiều nơi, tới nhiều nước như vậy, con nhớ phải hiếu thuận với họ đấy, không thể quên ơn được."
Bùi Ninh: "Sao con quên được chứ."
Bà nội lại hỏi: "Khi nào Tây Thành kết hôn? Chờ khi đứa nhóc đó kết hôn con nhớ nói cho bà biết, bà cùng ông nội con gửi cho thằng nhóc đó bao lì xì lớn."
Bùi Ninh vô thức cắn môi dưới, bà nội không biết cô cùng Diệp Tây Thành từng nói chuyện yêu đương.
Cô lắc đầu: "Con không biết."
Diệp Tây Thành đã ba mươi tuổi rồi, có lẽ là sớm thôi.
Gia đình anh cũng thế, đều muốn anh nhanh chóng kết hôn, tìm đối tượng môn đăng hộ đối, đính hôn rồi kết hôn, nói không chừng mấy tháng cũng có thể tìm ra.
Bà nội không chú ý biểu cảm của Bùi Ninh, sau đó hỏi cô có phải ở nhà vài ngày không.
Bùi Ninh: "Sáng thứ bảy con đi."
"Được được, thứ sáu bà sẽ làm cánh gà cho con mang về cho Dịch Lâm ăn."
Khi nói, nếp nhăn bên khóe mắt già nua lộ ra ý cười: "Bà biết con phải về Bắc Kinh đi làm, có khi hăng say làm việc quên cả ngủ, dù sao con cùng Dịch Lâm cũng không phải ở xa nhau nữa, chuyện yêu đương là của hai người, sợ nhất một người trời Nam một người biển Bắc, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề mất."
Sắc mặt Bùi Ninh khẽ biến, không nói tiếp.
Bà nội còn tưởng rằng cô vẫn ở bên Hạng Dịch Lâm, bọn họ đã chia tay năm ngoái rồi.
Cô vẫn luôn giấu diếm bà, lúc ấy không nói bởi vì sợ bà khó chịu cùng tự trách, bà nội cảm thấy gia đình mình cùng gia đình ấy, người nhà trai sẽ ghét bỏ cô.
Cô muốn chờ đến khi tìm được bạn trai mới thẳng thắn nói lại với bà.
Bà nội nói tiếp: "Dịch Lâm đối xử với con tốt quá, con không ở đây thằng bé cũng đối xử với ông bà rất tốt, bằng không còn lâu bà mới gả con đi."
Bùi Ninh không phản bác, mặc kệ bà nội nói gì cô cũng đều lẳng lặng nghe,
Bà vẫn còn dông dài: "Con vẫn luôn giấu bà nhỉ."
Bùi Ninh ngừng động tác tay: "Giấu gì ạ?"
Bà nội: "Dịch Lâm nói con bận, không có thời gian về thăm ông bà, thằng nhóc thường xuyên tới gặp chúng ta, cùng chúng ta tâm sự truyện đời, một tháng đến một lần không đổi, tháng trước còn ở lại một ngày cơ."
Bùi Ninh trố mắt, Hạng Dịch Lâm tới nhà cô?
Lúc chưa chia tay, anh ta còn chưa tới lần nào mà.
Có khi cô gọi video cùng bà, anh ta sẽ ngồi cạnh cô nói với bà nội hai câu, số lần gặp nhau cũng đâu có nhiều.
Bà nhìn cô: "Dịch Lâm không cho bà nói với con, sợ trong lòng con tự trách, con nói xem trên đời còn được mấy người như thế?"
Bùi Ninh vẫn trầm mặc, trước sau không nói lời nào.
Bà nội cũng không nghĩ nhiều: "Mỗi lần Dịch Lâm tới đều mua nhiều đồ lắm, lại còn là đồ quý, bà nói nó cũng không nghe, các con đừng tiêu tiền linh tinh, tích góp lại để mua nhà, sau này kết hôn cũng nhẹ nhàng hơn chút."
Bùi Ninh đáp qua loa: "Để con nói lại với anh ấy."
Trước kia cô cũng từng cho rằng gia đình Hạng Dịch Lâm bình thường, ở bên nhau lâu mới phát hiện, Hạng Dịch Lâm là con trai của chủ tịch Hạng Thị.
Dì giúp việc kêu bọn họ vào ăn cơm, đề tài về Hạng Dịch Lâm tạm thời dừng lại, sau khi ăn cơm cũng không nên nói chuyện về anh ấy.
Quá 12 giờ đêm, xung quanh thật yên tĩnh.
Bùi Ninh lăn lộn mãi chẳng ngủ được, cô gọi điện cho khuê mật buôn dưa lê, kể lại chuyện vừa rồi: [Cậu nói với Hạng Dịch Lâm đi, đừng làm vậy nữa, chẳng thú vị đâu.]
Khuê mật nhìn đến tin này giật mình không nhỏ, anh ta đã kết hôn với người phụ nữ khác, còn muốn làm thế làm gì.
Cô ấy một chút cũng không hiểu nổi Hạng Dịch Lâm, trước kia không hiểu, hiện tại càng không hiểu.
Bùi Ninh là mối tình đầu của anh ta, đã từng là mệnh của anh ta, một người đàn ông lạnh lùng cao ngạo lại mất công theo đuổi Bùi Ninh những hai năm, mà chỉ vì theo đuổi Bùi Ninh còn chấp nhận học lên nghiên cứu sinh chuyên nghiệp.
Sau khi đã ở bên nhau, anh ta đối xử cực tốt với Bùi Ninh, làm mỗi một người phụ nữ đi qua đều ngưỡng mộ phát điên.
Bùi Ninh thích leo núi, anh ta đưa Bùi Ninh đi Đức đi Pháp leo núi, trèo lên dãy Alps trưa danh, trên núi tuyết vô tình gặp nguy hiểm, anh ta luôn nhường lại hy vọng cuối cùng cho Bùi Ninh.
Anh ta cùng Bùi Ninh leo qua một ngọn lại một ngọn núi khác, đưa cô đi nhìn những phong cảnh khác nhau, tính cách Bùi Ninh ưa thích những ngọn núi cao mà người khác không dám leo, anh ta cũng đưa cô đi.
Khi quen Hạng Dịch Lâm, mọi người đều nói, nếu anh ta như vậy còn không phải là yêu thì đại khái trên đời này tình yêu của người khác đều không gọi là tình yêu.
Thế mà sau này, anh ta nói buông tay liền buông tay, kết hôn cùng người môn đăng hộ đối mà anh ta không yêu.
Khuê mật đọc lại tin nhắn, gọi điện cho Bùi Ninh: "Đừng lo, không có gì đâu." Ở trong lòng lại mắng tra nam, sau đó chuyển đề tài: "Ông bà nội dạo này thế nào?"
Bùi Ninh lấy gối dựa, nửa ngồi nửa nằm nói: "Khá tốt."
Khuê mật hỏi: "Lần này về có bị giục kết hôn không?"
Bùi Ninh bất đắc dĩ nói: "Giục chứ, ngày thường mỗi ngày đều giục chứ đừng nói mình về tận nhà."
Lúc ăn cơm, bà nội có nói đến việc kết hôn, hỏi cô tính toán khi nào thì kết hôn với Hạng Dịch Lâm, cô nói mấy câu qua loa cho xong chuyện.
Thân thể ông bà mỗi một năm qua đi đều không còn được như lúc trước nữa, họ muốn cô kết hôn sớm một chút, có như thế trong lòng họ mới không còn vướng bận. Điều bọn họ sợ nhất là không nhìn thấy cô mặc áo cưới đã phải đi rồi.
Mà cô cũng không còn nhỏ nữa.
Qua mấy ngày nữa đã là sinh nhật 28 tuổi rồi.
"Ninh Ninh ơi." Lặng im vài giây, khuê mật mới nói: "Cậu muốn thử yêu đương không, cùng một người bình thường ấy, dù không nhiều lãng mạn nhưng lại là sống một cuộc sống giống mọi người."
Trầm mặc một lát, Bùi Ninh mới nói: "Duyên phận là điều khả ngộ bất khả cầu(*)."
(*) Khả ngộ bất khả cầu: Là điều ngẫu nhiên mới gặp được chứ không phải cầu là sẽ có.
Khuê mật nghiêm túc nói: "Mình có vài người bạn, đều là người Bắc Kinh, tuy không phải giàu có gì nhưng vẫn có thể cho cậu một cuộc sống an ổn."
Bùi Ninh chẳng có tâm tư gì việc đó, chỉ muốn nói chuyện phiếm: "Những người đó đều là người Bắc Kinh, điều kiện đều tốt như vậy, gia đình họ chắc chắn sẽ nhìn không vào mình đâu."
Khuê mật: "Cũng không phải ý này, bọn họ chỉ có một yêu cầu là con trai họ yêu là được. Lại nói, điều kiện của cậu tốt như vậy, muốn nhan sắc có nhan sắc, cần thể lực có thể lực, kém chỗ nào?"
Bùi Ninh hỏi trực tiếp: "Có phải cậu có người thích hợp với mình rồi không?"
Khuê mật: "Không thể xem là cố tình giới thiệu bàn bè được à, bạn thân của mình, cũng học tài chính, hai người có cùng đề tài nói chuyện rồi, mấu chốt là cậu ấy cũng thích leo núi, lại là người sống nghĩa khí với người khác, hai người ra ngoài chơi đều có bạn, chứ nếu để cậu đi leo núi một mình thì mình không yên tâm."
Bùi Ninh không nói chuyện.
Trong điện thoại cũng không có tiếng gì, khuê mật cũng im lặng chờ cô.
Bùi Ninh nhìn ngoài cửa sổ, rèm cửa không đóng.
Bóng tối ngoài kia vô biên vô hạn, nhìn đâu cũng không thấy.
Cô chia tay Hạng Dịch Lâm được một năm hai tháng, mà Hạng Dịch Lâm cũng đã kết hôn được gần một năm.
Ngày Hạng Dịch Lâm kết hôn, cô nhận được điện thoại của Diệp Tây Thành.
Cái gì anh cũng không nói nhưng cô biết đầu bên kia là anh, anh có thể sẽ nghĩ cô đã sớm quên số điện thoại của anh rồi, nhưng khi dãy số kia xuất hiện trên màn hình điện thoại, trước sau gì cô vẫn còn nhớ rõ, y nguyên như thuở ban đầu.
Nghĩ tới anh của ký ức làm cô thức tỉnh, tựa như có đám dây leo vòng quanh tim cô, dần bò lên, càng lên càng cao, tựa như bóp nghẹt, như có một con dao đâm vào tim cô vậy.
Trong điện thoại vẫn duy trì tĩnh mịch.
Mất một lúc lâu cô mới gọi suy nghĩ quay về, thời khắc đó cô mới hiểu tại sao anh phải gọi điện cho cô, bởi vì hôm ấy Hạng Dịch Lâm kết hôn, anh sợ cô phải chịu đau khổ.
Nếu tay cô đủ dài, nếu có thể từ New York chạm tới Bắc Kinh, cô nhất định sẽ ôm người đàn ông này một cái, nói cho anh biết, cảm ơn sự quan tâm của anh, cô không sao cả, cũng không khổ sở, không cần phải lo lắng cho cô làm gì nữa.
Thế nhưng cuối cùng cô cũng không có dũng cảm cất lời, anh cũng vậy, im lặng, bởi cũng chẳng biết nên nói với cô điều gì.
Sau này cô vô tình nghe được sếp lớn Tề Cận Chu nói, Diệp Tây Thành sau khi chia tay với mối tình đầu vẫn luôn độc thân, không hề nói chuyện yêu đương.
Giữa ban ngày ban mặt, cô không lái xe cũng không bắt xe, một người quen thuộc Manhattan đến thế lại như một người lạc đường xa lạ, vừa đi vừa rơi nước mắt.
Về nhà rồi cô rốt cuộc cũng không nhịn được, khóc gào thỏa thích.
Cô không biết mình khóc cái gì, nhưng bởi vì đau lòng, cảm thấy lòng mình giống như bị lăng trì xử chém vậy.
Năm, sáu năm qua rồi, cô cùng Diệp Tây Thành chẳng còn bất cứ liên hệ gì cả.
Mấy nưm đó, mặc dù hai vợ chồng chú Diệp có tới gặp cô, bọn họ cũng chưa từng nhắc đến Diệp Tây Thành, cô cũng không tìm đọc tin tức trong nước, nỗ lực trốn tránh những điều có liên quan tới anh.
Cô nghĩ anh đã sớm quên cô, sớm đã có cuộc sống riêng của mình, nhưng không ngờ anh vẫn luôn ở đó, mà cô thì lại đi xa vậy rồi...
Nửa năm này, ngoại trừ lúc làm việc có thể yên bình ra, tất cả thời gian còn lại cô đều dùng để lừa mình dối người.
Chờ một tương lai huyễn hoặc.
Giấu ở sâu trong đáy lòng, sâu vô cùng tận.
Qua một lúc lâu, giọng nói của khuê mật truyền tới: "Ninh Ninh, cậu nghe mình gặp gỡ bạn bè đi, coi như bạn bè bình thường ra ngoài chơi thôi, chí ít trong lòng cậu cũng nhẹ nhàng hơn một chút, đừng o ép chính mình nữa, coi như vì ông bà nội, có được không?"
Nội tâm Bùi Ninh giãy giụa, một lúc sau mới nhấp môi: "Được."
.....
Sáng sớm ngày thứ bảy, Bùi Ninh ngồi tàu cao tốc quay về Bắc Kinh, sau bốn năm tiếng cuối cùng cũng tới nơi.
Tưởng Vân Triệu đã sớm chờ ở ngoài cửa, hướng cô vẫy tay: "Bùi Ninh, ở đây."
Bước gần lại phía đó, Bùi Ninh cười: "Phiền anh quá."
Tưởng Vân Triệu nhận va li hành lý từ tay cô: "Mới như vậy cô đã khách khí thế này hả, là tôi làm phiền cô mới đúng."
Đang nói chuyện với Bùi Ninh, tầm mắt liền xẹt qua Bùi Ninh nhìn về phía sau cô, không khỏi nhíu mày: "Diệp Tây Thành?"
Bùi Ninh kinh ngạc, sao Diệp Tây Thành lại ở đây?
Cô nhanh chóng xoay người, trong đám người ồn ào kia, cô liếc mắt đã nhìn thấy Diệp Tây Thành, anh vừa đi vừa nói gì đó với trợ lý Vạn Đặc.
Nói gì vậy nhỉ?
Trên đường người qua người lại quá nhiều, Bùi Ninh cùng Tưởng Vân Triệu đứng qua một bên chờ Diệp Tây Thành đi tới.
Tưởng Vân Triệu tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc: "Kỳ quái, Diệp Tây Thành cậu hôm nay lại ngồi tàu cao tốc về sao?"
Bùi Ninh nghĩ đến nguyên nhân duy nhất: "Chắc là nơi cần tới công tác đi tàu cao tốc hợp hơn đi máy bay."
"Chắc vậy." Tưởng Vân Triệu nói.
Diệp Tây Thành ra tới, anh đã nhìn thấy Bùi Ninh từ lâu rồi.
Trợ lý Vạn Đặc vừa rồi chỉ mải lo cùng Diệp Tây Thành bàn bạc công việc, không chú ý tới Bùi Ninh, chờ khi nhìn đến Bùi Ninh rồi, anh ta bừng tỉnh, rốt cuộc thấu hiểu, vì cái gì hôm nay từ Thượng Hải trở về Diệp Tây Thành lại muốn đi tàu cao tốc.
Hành trình của bọn họ kết thúc từ tối hôm qua, theo thói quen của Diệp Tây Thành thì đáng nhẽ bọn họ sẽ lên máy bay trở về rồi, sẽ không chậm trễ đến hôm nay.
Nhưng ngoài dự đoán, Diệp Tây Thành lại nói ở lại Thượng Hải thêm một đêm, chờ trời sáng liền ngồi tàu cao tốc trở về.
Trước đó anh còn buồn bực lắm đấy, tất cả là vì Bùi Ninh.
Tới Thượng Hải lần này là để tiếp tục cho dự án Community Support Agriculture.
Anh ta không thấy được tình hình phát triển, vừa tốn thời gian lại mất công sức, nói không chừng còn tốn tiền nữa kìa.
Nhưng Diệp Tây Thành lại kiên trì, nhất định phải làm.
Dự án này đặt ở quê hương của Bùi Ninh.
Chào hỏi qua loa, Vạn Đặc nói không đi cùng bọn họ, khó có được một ngày cuối tuần được nghỉ ngơi, anh ta phải về nhà đưa con trai ra ngoài dạo chơi.
Tưởng Vân Triệu hỏi Diệp Tây Thành: "Còn cậu? Chiều có bận việc gì không?"
Diệp Tây Thành: "Về nhà nghỉ ngơi."
Tưởng Vân Triệu không theo kịch bản, tiếp lời anh: "Vậy về nhà nghỉ ngơi đi, dạo này bay tới bay lui cũng đủ mệt nhỉ." Sau đó bảo Bùi Ninh: "Chúng ta đi thôi."
Hai người sóng vai rời đi, vừa đi vừa nói chuyện.
Diệp Tây Thành nhìn bóng dáng bọn họ, anh thì: "..."
~Hết chương 8~
Lời editor: Có 1 thằng bạn vừa đấm vừa xoa thế kia có nên giết k =))))))))))))))))))))