Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm đó, Tô Hoài Dương vừa mới bước ra khỏi thang máy của công ty, liền nhìn thấy Lưu Na đang ngồi đợi trong sảnh, nàng vừa thấy Tô Hoài Dương đi ra, lập tức vui vẻ ra mặt chạy đến. Tô Hoài Dương không khỏi nhíu mày, cô ta lại đến đây làm gì ?
« Hoài Dương a, em tới tìm anh, nhưng vị tiểu thư này nói nếu không hẹn trước, không cho gặp. Người ta đành phải ngồi ở chỗ này chờ mấy tiếng đồng hồ. » Lưu Na ủy khuất nói, trong lúc đó còn hung hăng liếc nhìn cô thư kí một cái, trừng đến nổi làm cho cô thư kí nhỏ rụt cổ.
« Là tôi phân phó Tiểu Đường không được tùy tiện cho người lạ vào. » Tô Hoài Dương lạnh lùng giải thích, lại quay đầu nói với thư kí, « Em làm tốt lắm, Tiểu Đường. »
« Cám ơn giám đốc ! » Tiểu Đường cao hứng cười, lộ ra hai răng nanh đáng yêu, được Tô Hoài Dương khích lệ, nỗi sợ bị Lưu Na hù dọa cũng tan thành mây khói.
« Thật sự là công nhân gương mẫu a. » Lưu Na thấy Tô Hoài Dương không hề đỡ lời giúp mình, tức giận không có chỗ phát, đành phải kiềm nén ngượng ngùng cười hai tiếng. Con nhỏ chết bầm kia, về sau tao mà trở thành phu nhân Tô gia thì mày ………… chết chắc ! Lưu Na thầm nghĩ, một bên làm vẻ mặt tươi cười.
« Lưu tiểu thư, xin hỏi cô đến tìm tôi có chuyện gì ? » Tô Hoài Dương nhẫn nại hỏi.
« A, em tới tìm anh để mời anh đi ăn cơm chiều. » Hôm nay Lưu Na vừa mới sắm một bộ váy mắc tiền, đi trên đường nhiều người quay đầu lại nhìn theo làm cho nàng rất tự tin.
« Thực xin lỗi, tôi đã nói với mẹ sẽ về nhà dùng cơm rồi. » Tô Hoài Dương khách sáo cự tuyệt nàng.
« A, là như vậy sao. » Lưu Na sắc mặt buồn bã, trong lòng thầm chửi rủa, nói với mẹ cái quái gì, còn không phải vì tên Âu Vãn Quân kia !
« Vậy………. có thể uống một tách cà phê với em không. Em có chuyện muốn nói với anh. » Lưu Na cố gắng níu kéo, trong lòng nảy sinh kế hoạch, hôm nay nàng đến chính là hỏi thăm tình hình, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
« Vậy được rồi. » Tô Hoài Dương nhìn thời gian, còn sớm, cũng tốt, cùng nàng nói một lần cho rõ ràng, đỡ phải kéo dài phiền phức.
Đi vào một cửa tiệm tương đối im lặng, Lưu Na gọi một ly hồng trà, mà Tô Hoài Dương thì chỉ kêu một ly nước đá, hắn thầm nghĩ phải giải quyết cho xong chuyện này rồi nhanh chóng tạm biệt nàng, Vãn Quân vẫn còn đang đợi hắn về ăn cơm,
« Lưu tiểu thư, tôi muốn nói……. » Không muốn cùng nàng nói nhảm, Tô Hoài Dương mở miệng muốn vào thẳng chủ đề.
« Hoài Dương, em có vài câu hỏi, anh có thể trả lời thật được không ? » Cắt ngang lời nói của Tô Hoài Dương, Lưu Na có chút do dự nói, tay không được tự nhiên cầm lấy cái ly, biểu tình như vậy cho thấy câu tiếp theo nàng hỏi sẽ là vấn đề khó.
« Hảo, không thành vấn đề. » Khoanh hai tay, Tô Hoài Dương thanh thản dựa vào lưng ghế, hắn muốn nghe xem rốt cuộc nàng đang tính làm cái gì.
« Anh……… là đồng tính phải không ? » Hỏi xong, Lưu Na liền khẩn trường nhìn hắn.
« Tôi nghĩ là phải, dù sao người mà tôi yêu lại là người cùng giới với tôi. Cho nên, tôi nghĩ người thông minh như Lưu tiểu thư hẳn là đã biết rồi chứ. Nhưng mà, tôi đối mặt với những người đồng tính khác lại cảm thấy không hứng thú, đối với phái nữ cũng vậy, nói đúng hơn thì tôi chính là bisexaul, bất quá, người có thể hấp dẫn tôi chỉ có mình cậu ta thôi. » Không nghĩ tới Lưu Na vừa mở miệng lại hỏi ngay vấn đề này, Tô Hoài Dương sửng sốt một chút, nhưng vẫn thản nhiên trả lời. Chuyện năm đó tuy rằng ba mẹ có phong tỏa tin tức, nhưng không có nghĩa là không ai biết, hắn nhớ rõ chị dâu của Lưu Na chính là hộ sĩ trong bệnh viện năm đó.
« Tại sao ? » Không nghĩ tới Tô Hoài Dương lại thản nhiên thừa nhận như vậy, Lưu Na có chút giật mình.
« Không vì lý do nào cả, Lưu tiểu thư, tôi nghĩ tình cảm là chuyện không ai có thể giải thích được. »
« Là bởi vì cậu ta xinh đẹp sao ? » Lưu Na muốn biết đáp án, bởi vì nàng tự nhận mình so với Âu Vãn Quân chỉ kém dung mạo, đây cũng chính là vấn đề khiến nàng rất để ý.
« Tôi nghĩ Vãn Quân không thể dùng hai từ ‘xinh đẹp’ để hình dung. » Tô Hoài Dương nhịn không được cười khẽ một tiếng, nữ nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì trong đầu a, nếu để cho Vãn Quân nghe thấy được chuyện này, em ấy không tức giận mới là chuyện lạ. Suy nghĩ một hồi, Tô Hoài Dương còn nói thêm, « Tôi không phủ nhận đây là một trong yếu tố đó, dù sao nếu bộ dáng của cậu ta giống như sumo hay vệ sĩ gì đó, như vậy muốn tôi thích cậu ta cơ bản vẫn là chuyện rất khó xảy ra. Bất quá, nội tâm của cậu ta hấp dẫn tôi nhiều hơn bất cứ thứ gì khác. »
« Nhà cậu ta có rất nhiều tiều sao ? » Lưu Na tiếp tục hỏi.
« Nói thật, tôi cũng không biết, hiện tại tôi đã gặp chỉ có em trai của cậu ta mà thôi, ngoài ra tôi chỉ biết cha mẹ cậu ta đang sống ở Úc. » Tô Hoài Dương có chút không kiên nhẫn, bộ nàng nghĩ tất cả những người trên thế giới này đều hám giàu sang giống như nàng sao ! Thấy tiền sáng mắt, Hoài Quang nói thật là đúng !
« Cậu ta rất thông minh ? »
« Đúng ! » Không cần nghi ngờ, Tô Hoài Dương vì người yêu mà kiêu ngạo.
« Nhưng mà, anh có từng nghĩ rằng, hai người tách ra nhiều năm như vậy, cậu ta có lẽ đã có người khác….. » Tô Hoài Dương thỏa mãn nhìn vẻ mặt đau đớn của Lưu Na.
« Lưu tiểu thư, xin cô đừng đối với chuyện mình không biết mà đoán bừa nữa. Tôi dùng nhân cách của mình mà đảm bảo, Âu Vãn Quân từ đầu đến cuối chỉ có một mình tôi – Tô Hoài Dương, bất luận là nam hay nữ ! » Tô Hoài Dương nghiêm mặt, hắn không chấp nhận người khác nói xấu Âu Vãn Quân.
« Phải…… phải không ? » Lưu Na thầm nghiến răng, cái đầu tiên nàng thua Âu Vãn Quân, đó chính là trinh tiết. Từ trung học, Lưu Na biết chính mình có chút nhan sắc, nhìn bọn nam sinh vì mình mà ghen tuông, nàng cảm thấy rất thỏa mãn.
Thời điểm mười bảy tuổi, nàng đã xảy ra quan hệ với một tên nam sinh cao lớn, từ đó về sau, sinh hoạt cá nhân của nàng hỗn loạn không chịu nổi, thậm chí có hai lần nạo phá thai, nhưng vẫn giấu diếm, qua mắt được người nhà. Thằng đến hai năm trước, gặp được Tô Hoài Dương, một lòng muốn có được con ngựa vàng này, nàng mới trở nên ngoan ngoãn.
« Thực xin lỗi, Lưu tiểu thư, thời gian không còn sớm, tôi phải về nhà. » Không muốn tiếp tục nói về những việc không hề có ý nghĩa này nữa, Tô Hoài Dương đứng dậy cáo từ.
« A, được rồi…. » Lưu Na ngượng ngùng đáp trả.
Tô Hoài Dương đi rồi, Lưu Na một mình ngồi trong quán, biểu tình trên mặt càng lúc càng nguy hiểm, nhân viên cửa tiệm nhìn thấy đều có một loại xúc động muốn đi báo cảnh sát.
Mục đích hôm nay của nàng xem như đạt được một nữa, nàng chính là muốn biết Tô Hoài Dương vì cái gì lại thích người nam nhân như Âu Vãn Quân. Thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi, nàng mất vài giờ tổng kết ra :
Một – Tô Hoài Dương không phải đồng tính luyến ái, hắn cũng sẽ thích nữ nhân.
Hai – Hắn coi trọng tướng mạo của Âu Vãn Quân.
Ba – Hắn thích thân thể trong sạch của Âu Vãn Quân.
Bốn – Nhà Âu Vãn Quân hẳn không có quyền thế gì.
Nói cách khác, nếu dung mạo cùng sự trong sạch của Âu Vãn Quân đều bị hủy, vậy Tô Hoài Dương sẽ không còn thương cậu nữa ! Chính là như vậy, ta phải hủy Âu Vãn Quân ! Nghĩ như vậy, trên mặt Lưu Na hiện lên nụ cười âm hiểm, một kế hoạch thâm độc từ từ hình thành……..
Tô Hoài Dương nào biết được, nữ nhân tự cho mình là thông minh kia lại đem tất cả lời nói của hắn cắt câu lấy nghĩa. Hiện tại hắn chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà gặp Tiểu Quân, cả ngày không nhìn thấy cậu như cách ba thu a.
………………….
Hôm nay, khó có được một ngày nghỉ ngơi, Tô Hoài Dương cùng Âu Vãn Quân quyết định mang Thần Thần đi chích ngừa, từ sau lần Âu Vãn Thần nghiêm túc phản đối gần n lần, con mèo mập tên Âu Vãn Thần kia rốt cục phải đổi lại tên, kêu Thần Thần.
Bệnh viện thú y trong thành phố rất nhiều, đương lúc hai người đang đứng xếp hàng, Tô Hoài Dương nhận được cuộc điện thoại gọi tới, là Lưu Na. Vốn Tô Hoài Dương không muốn để ý đến, nhưng Lưu Na đã nhắn tin nói muốn gặp mặt lần cuối, vì sau đó nàng sẽ đi Pháp, ngày mai đi rồi. Tô Hoài Dương suy nghĩ, dù sao hai nhà vẫn là thân gia, quan hệ cũng rất thân thiết, cho nên hắn đành đáp ứng. Trước khi đi có dặn Âu Vãn Quân nếu chích cho con mèo xong rồi thì gọi điện thoại hắn, cùng nhau về nhà.
Tô Hoài Dương đi đến chỗ hẹn trước, Lưu Na đã tới rồi, đang nói chuyện điện thoại với người nào đó, thấy Tô Hoài Dương đến vội vàng treo máy, mời hắn ngồi xuống.
Hai người nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, phần lớn là Lưu Na nói, bất quá chỉ là vài chuyện linh tinh như lúc trước rất thích hắn, nhưng bây giờ đã từ bỏ rồi, chúc hai người hạnh phúc gì gì đó……. Tô Hoài Dương cũng thật vui mừng khi biết nàng đã từ bỏ, hắn không dùng khuôn mặt lạnh băng để đối với nàng nữa. Lúc này, di động Lưu Na lại vang lên, nàng vừa nói hai câu đã cúp máy.
« Hoài Dương, thực xin lỗi a, di động của em hết pin rồi, có thể cho em mượn di động của anh gọi một cuộc không ? » Lưu Na giả bộ khó xử nhìn Tô Hoài Dương.
Tô Hoài Dương gật gật đầu, rồi lấy điện thoại trong túi quần ra. Lưu Na đón lấy, không cẩn thận làm đổ cái ly, nước chảy tràn ra ngoài, ướt đẫm chiếc váy nàng đang mặc.
« A~ không xong rồi, em đi toilet một chút. » Lưu Na kêu lên một tiếng, liền vội vàng chạy vào toilet, Tô Hoài Dương cũng không chú ý.
Đi vào toilet, Lưu Na vội vàng lấy di động của Tô Hoài Dương ra, tìm số điện thoại của Âu Vãn Quân rồi bấm một tin nhắn gửi đi, sau khi làm xong, Lưu Na xóa bỏ ghi chép, bên môi nổi lên tia cười lạnh.
« A, thực xin lỗi. Lỡ dùng hết pin di động của anh rồi. » Trộm rút hết năng lượng của pin, Lưu Na trả di động về cho Tô Hoài Dương.
Tô Hoài Dương nhíu chân mày, tại sao mới hôm qua đã sạc đầy, Lưu Na mới xài một chút đã hết ? Lỡ Tiểu Quân gọi tới thì làm sao bây giờ ? Chỉ có thể chờ một lúc nữa dùng điện thoại công cộng gọi cho em ấy mới được.
Bên này, Âu Vãn Quân vừa mới đem con mèo mập đi chích ngừa xong, nhận được tin nhắn của Tô Hoài Dương. [Đến cửa Kiều, anh có cái này muốn cho em xem]. Âu Vãn Quân có chút nghi hoặc, qua bên đó làm gì, cậu nhớ rõ bên đó chính là khu phế thải a. Muốn gọi điện thoại lại cho hắn, thì di động của hắn đã tắt. Lại nhìn xem dãy số gửi đến, quả thật là số của Tô Hoài Dương, Âu Vãn Quân mang theo nghi hoặc ôm lấy con mèo mập, gọi xe taxi đi đến đó.
Đến khu phế thải rồi, nhưng không nhìn thấy cái gì cả, Âu Vãn Quân liền mang theo Thần Thần đi vòng vo vài vòng, vẫn không có ai. Lúc này đột nhiên phía sau truyền đến bước chân rất nhẹ…..
« Hoài Dương….. » Âu Vãn Quân vừa muốn quay đầu lại, đã bị người phía sau bịt mũi, một mùi hương kỳ quái xông thẳng vào mũi, còn chưa kịp giãy dụa, Âu Vãn Quân đã mất đi ý thức.
Con mèo trong tay cậu nhảy xuống mặt đất, thừa dịp không ai chú ý, bốn chân ngắn ngủn lập tức bỏ chạy……..