Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quán ăn trưa Diệp Thần chọn là một quán cơm nhỏ, bây giờ cũng chuẩn bị tan tầm nên bắt đầu đông khách.
Hai người chọn một chỗ bên trong không tính là kín đáo nhưng tránh được nhiều sự chú ý.
-Diệp tổng hôm nay anh muốn ăn gì đây?- Chủ quán đích thân đi đến mỉm cười
-Ừm, ông để cậu ấy chọn đi.
Chủ quán hơi ngạc nhiên nhưng vẫn chuyên nghiệp mỉm cười gật đầu đưa menu đến trước mặt Bình An
-Phiền ông đừng cho cay phần của anh ấy, anh ấy không ăn được cay, của tôi cho cay nhiều một chút.
-Tôi hiểu rồi, hai người đợi một chút thức ăn sẽ đến ngay
-Cảm ơn ông.
Diệp Thần chống cằm nhìn Bình An từ nãy đến giờ, cậu buồn cười huơ huơ tay trước mặt anh
-Anh nhìn gì vậy? Mặt em dính cái gì a?
Lắc đầu cười, anh xoa xoa đầu cậu
-Ngày nào cũng muốn anh bị sự ngọt ngào của em mà tan chảy sao Bình An...
-Anh...- Bình An mím môi nhìn xung quanh thấy không ai để ý thì mới lườm anh.- Chỗ đông người, anh nói gì vậy
-Được rồi không nói em nữa, mặt cũng đỏ lên rồi.
-Anh nói mặt ai đỏ chứ!
Diệp Thần cười ha hả, người hướng về phía trước thì thầm
-Em có tin anh hôn em không, hửm
Vậy là những nhân viên ưu tú được các phòng cử đi mua cơm, thực chất là để soi phu nhân mới của Diệp tổng thấy được một màn như thế từ ngoài cửa sổ
-Trời đất, Diệp tổng ở ngoài cũng tranh thủ ăn đậu hủ như vậy
-Chúng ta có một tổng tài thật không đứng đắn chút nào
-Nhanh nhanh vào xếp hàng mua cơm.
Bình An đang ăn thì ngẩng đầu lên, chọt chọt tay Diệp Thần
-Mấy người kia...từ nãy cứ để ý chúng ta vậy
-Mấy người nào?- Diệp Thần theo hướng tay của Bình An nhìn
-Họ còn cười nãy giờ...bộ...biến thái sao?
Diệp Thần buồn cười nhìn biểu cảm đa dạng của Bình An
-Em không cần để ý mấy người đó, hơn nữa...họ cũng không phải biến thái như em tưởng tượng đâu~
Bình An nhún vai, tiếp tục ăn
Bên này, mọi người đang không ngừng bĩu môi
-Tình tứ gì đó mới không cần khoa trương vậy đâu
-Lau miệng giúp, đậu má, tôi sắp mù mắt rồi này
Thấy vẫn còn sớm, Diệp Thần bảo Bình An đợi để mua hai ly kem.
Bình An bị cảnh mọi người đứng trong công ty của anh chen nhau nhìn ra cửa kính, cậu nhìn xung quanh, họ nhìn mình sao?
-Diệp Thần, công ty của anh, mọi người....
Đáng tiếc là lúc anh đi ra, mọi người đã ra hiệu, lại ngay ngắn chỗ nào vào chỗ ấy rồi.
Hai người đi đến một công viên nhỏ gần đó, chọn một chỗ thoáng mát ngồi ăn kem.
-Buổi trưa lẽ ra anh nên ngủ một chút..- Bình An nói
-Không sao, chiều nay anh 3 giờ có một buổi hẹn với đối tác nữa là tan làm. Hay em đợi anh rồi chúng ta sẽ ra ngoại thành chơi một chút, được không?
Bình An mỉm cười, trong đầu chợt nghĩ đến chuyện mẹ nói đi du lịch tối qua, tự nhiên có điểm chán nản. Lại nghĩ đến hôm qua Diệp Thần nói sẽ đi Úc nghỉ đông, nhịn không được thì thở dài, thực sự cậu mong chờ chuyến du lịch cuối đông kia với anh rất nhiều.
-Ừm, vậy... đợi anh.
Diệp Thần cười rạng rỡ, ánh nắng xen qua kẽ lá làm sáng lên nụ cười của anh, Bình An mỉm cười hôn nhẹ lên môi Diệp Thần.
Nụ hôn như chuồn chuồn nước êm ái dịu dàng làm Diệp Thần vui vẻ không thôi.
Ngồi nói chuyện một lát, nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ làm, anh kéo cậu ngồi dậy
-Bình An, hay em vào phòng làm việc đợi anh nhé?
-Như vậy sao được. Em vốn dĩ có phải là
-Không sao, phòng cũng chẳng có ai, anh có cuộc họp nên ghé qua phòng lấy chút tài liệu rồi đi họp. Em ở đó ngủ một lát đi, đợi anh, họp xong sẽ đưa em đi chơi.
Nói qua nói lại một lúc, Bình An rốt cuộc cũng bị Diệp Thần lôi kéo.
Giờ nghỉ trưa của công ty, có vài người ngủ, hầu hết thì đang bàn tán rộn ràng, chuẩn bị đến giờ làm việc nhưng nhiều người vẫn tiếc câu chuyện còn dang dở, cuối cùng vẫn bị giám sát ép buộc làm việc
Thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất có phòng làm việc của giám đốc vẫn chưa sửa xong nên hai người đi thang máy thông thường. Một vài nhân viên đang đi nộp báo cáo bị sự xuất hiện của cả hai làm bất ngờ.
-Mọi người sao cứ nhìn em như thể là sinh vật lạ vậy...? -Bình An thắc mắc nhỏ
-Lần đầu em tới, chắc họ ngạc nhiên thôi, không có chuyện gì đâu
Bình An nhíu mày, đây không phải là ngạc nhiên bình thường nha~
Diễn đàn có người đã tạo Topic mới "Cận cảnh gương mặt của Diệp phu nhân, thật sự rất khả ái ('◔౪◔)ʅ(‾◡◝) "
Bình An cảm khái, công ty của Diệp Thần thật không bình thường chút nào .
Trợ lý Emma được gọi vào, cô mỉm cười xinh đẹp cúi đầu chào Bình An, cậu lịch sự chào lại.
-Emma, chị giúp em mang chút đồ ăn này hâm lại.
Bình An ngạc nhiên quay sang, kéo kéo áo Diệp Thần
-Anh còn đói?-Cậu nói nhỏ
Trong lòng Emma nhộn nhạo, người yêu bé nhỏ của Diệp tổng thực dễ thương.
-Này là cho em, nãy em ăn không nhiều.
-Vậy thì không cần đâu, chị cứ đi làm việc đi, em không đói. -Bình An xua tay mỉm cười
Theo ánh mắt của diệp Thần, Emma cúi đầu bước ra khỏi phòng, lịch sự khép lại cửa.
Diệp Thần nhìn đồng hồ rồi ngã xuống giường bên trong phòng.
-Anh mệt?
-Ừm, chỉ là lưng có chút mỏi thôi.
Bình An chợt nhớ đến nước thuốc mà bác Niên bảo cậu đem đến
-Để em giúp anh hâm lại nước thuốc uống, dù sao cũng chưa đến giờ họp.
-Thôi để tối anh uống cũng được. Giờ anh ngủ một chút, tự nhiên thấy díu cả mắt
Bình An buồn cười nhìn hành động trẻ con của anh, cậu đứng lên rót cho anh một ly nước lọc lạnh
-Uống chút nước rồi ngủ đi.
-Cảm ơn em
Nhìn Bình An ngồi nghịch điện thoại, Diệp Thần ngồi dậy kéo tay cậu nằm trên người mình
-Em cũng ngủ đi, ngủ cùng anh
-Nhưng em không buồn ngủ ~
-Đi mà~
Bình An bật cười, rốt cuộc vẫn là nằm cạnh Diệp Thần, anh hôn hôn má cậu, nháo một hồi rồi cả hai cùng ngủ.
Bình An tỉnh dậy theo tiếng chuông báo thức
Anh vẫn còn đang ngủ, chưa muốn dậy. Cậu nhớ lời bác Niên, thuốc kia chia làm 2 lần uống trong ngày, nên bây giờ phải uống. Không muốn đánh thức Diệp Thần, Bình An mở cửa, bên ngoài là Emma đang ngồi xem văn kiện
-Chị Emma...ừm, em có chuyện muốn hỏi một chút.
Emma ngạc nhiên, nhưng vẫn cười tươi gật đầu
-Có chuyện gì vậy?
-Ừm, em muốn hâm lại cái này cho Diệp...Thần uống, em muốn biết chỗ nào có thể hâm nóng cái này
-À, để chị mang đi giúp em rồi lát chị mang vào cho.
-Không cần đâu, chị cứ chỉ chỗ em sẽ tự làm được.
Emma cười nói
-Vậy em đi đến cuối hành lang có một phòng ghi Restroom. Trong đó có đầy đủ giúp em. Nếu có gì thì cứ gọi chị
-Cảm ơn chị.
Nhìn bóng dáng Bình An đi thẳng mà Emma không khỏi cảm thán, thật sự Diệp tổng rất có phúc nha~
Diệp Thần tỉnh dậy, còn 20 phút nữa là bắt đầu cuộc họp, cư nhiên không thấy Bình An.
-Anh dậy rồi à, còn nóng thì uống cái này đi rồi còn đi họp
Dù thuốc có khó chịu một chút nhưng mà vẫn là thật sự rất ngọt ngào a~
Cuộc họp kéo dài suốt 2 tiếng đồng hồ, nhiều lúc Diệp tổng tự nhiên bật cười làm cả phòng muốn giật mình.
Cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đang lục tục dọn đồ thì Diệp Thần cười rồi nói
-Mọi người hôm nay nghỉ sớm một chút nhé. Tạm biệt!
Thật muốn làm người ta đứng tim mà!
Tụ tập trên hành lang, ai cũng chẳng chịu đi xuống. Diệp Thần vào phòng thấy Bình An đang đọc sách, hôn chóc lên má cậu một cái, hai người chuẩn bị một chút rồi cùng nhau về.
-Mọi người còn chuyện gì sao?- Diệp Thần ngạc nhiên nhìn nhân viên
-Hahaa không có gì, chúng tôi đang ngắm cảnh thôi. Đứng ở đây ngắm cảnh, rất đẹp hahaa...
-Hahaa mọi người cũng vui tính quá nhỉ, đi lại cả năm rồi giờ bày đặt ngắm cảnh- Diệp Thần cười cười
Cả đám rùng mình
Cậu mỉm cười cúi đầu chào rồi cùng anh đi vào thang máy chuyên dụng vừa được sửa xong.
-Nhân viên của anh, thật sự rất đáng yêu~
Hai người đi đến bờ biển ở ngoại thành. Lúc này là gần 6 rưỡi, trời mùa hè nên chưa tối hẳn. Đi dạo trên bãi cát, mùi vị mặn của biển hòa cùng tiếng sóng đánh vào bờ thực sự rất tuyệt vời. Ánh nắng mặt trời cuối ngày nhuộm đỏ cả chân trời, một vùng biển xa xa như tan chảy trong màu đỏ cam huyền diệu đó, tiếng gió thổi nhè nhẹ, mơn man làm người ta thực sự sảng khoái...
Diệp Thần nắm tay Bình An, đi đến gần biển. Gió thổi làm tóc cậu bay, mềm mại trong gió, anh mỉm cười vươn tay vuốt ve mái tóc cậu, hôn nhẹ lên mái tóc Bình An, Diệp Thần hít nhẹ một hơi
-Tự nhiên cảm thấy sau này rất muốn sống gần biển...cùng em
Bình An mỉm cười, cho dù là ở đâu, có người này bên cạnh là được rồi
-Cuối tuần này chúng ta đến đây chơi một ngày đi? Anh muốn đi sâu vào trong làng, nhất định có cá nướng rất ngon!- Diệp Thần lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng
-Cuối tuần này...gia đình em cùng gia đình hàng xóm đi du lịch rồi...Quên mất không nói cho anh...- Bình An nhíu mày nhìn anh
Một chút ngạc nhiên, sau, Diệp Thần cười cười hôn lên trán cậu
-Ừm, vậy em cứ đi chơi vui vẻ, khi nào có thời gian, chúng ta sẽ đến đây sau cũng được.
-Em thực ra chẳng muốn đi chút nào...-Bình An thở dài- Vốn dĩ chỉ muốn đi cùng người thân thôi...
Diệp Thần xoa xoa tóc cậu không nói gì.
-Nếu như một ngày nào đó, em nói với anh rằng em phải đi thật xa...
-Vậy thì anh sẽ nguyện ý đợi em, Bình An...
Nói đoạn, anh quay sang ôm lấy gương mặt cậu, nhấn xuống một nụ hôn sâu. Môi lưỡi dây dưa, hết thảy là những yêu thương luyến ái dồn lại, cảm giác nghèn nghẹn không ngôn từ nào diễn tả được
Mặt trời chậm rãi lui xuống, ánh trăng sáng ngời soi bóng cả hai ấm áp trên mặt biển dịu dàng...
Sắp ngược nhưng mà mình cứ muốn chần chừ :(((
Mà nhân viên nào giám đốc nấy, lầy hết sức lầy :v