Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mối quan hệ của Diệp Thần và Bách Vân hiện tại thêm thân một chút vì cả hai cũng thường hay ra ngoài chạy bộ, hoặc cùng nhau ăn cơm. Diệp Thần cảm thấy ở nơi đất khách quê người này quen được một kiều bào là rất tốt. Tỉ như lúc nhàm chán có thể hàn huyên về C quốc, những món ăn, cách sống, những phong tục mà đã mấy năm rồi anh chưa trở lại đó.
Bách Vân là một người am hiểu nhiều, thế nên hai người nói chuyện vô cùng hòa hợp
-Cuối tháng này em định trở về C quốc.- Bách Vân vừa gọt hoa quả vừa nói
Diệp Thần ngồi xuống, mồ hôi lấm tấm trên trán khi vừa chạy về
-Anh hình như cũng vài năm rồi không về lại C quốc?
-Ừm, tôi cũng không có ý định trở lại....Năm đó quyết định sang đây, là ở hẳn bên này...
-Vì sao? Anh có chuyện riêng à? Ví dụ như về chuyện tình cảm?- Bách Vân đưa cho Diệp Thần một quả táo
-Cứ cho là vậy đi.
Bách Vân mỉm cười
-Anh sợ quay về sẽ gặp lại người đó?
Diệp Thần cười không trả lời
-Anh không thể trốn tránh mãi được. Hay vì...anh vẫn còn tình cảm không buông được?
-Cậu ấy là lý do tôi rời khỏi C quốc để sang NY sống. Trở về hay không hiện tại cũng chẳng còn quan trọng nữa bởi lẽ ở đây vẫn còn thương cậu ấy...thương rất nhiều.
Bách Vân sửng sốt. Người này bình thường lúc nào cũng vui vẻ, hóa ra bên trong lại nhiều tâm sự đến vậy. Y thầm ghen tị với người đó, phải thế nào mới chiếm được một vị trí trong trái tim của Diệp Thần, đến mức dù đã chia tay mấy năm, dù anh đã sang NY sinh sống, vẫn không thể nào quên được.
-Vậy thì về cùng em đi?
Buổi chiều mùa thu tại thành phố A, Bình An bước ra khỏi bệnh viện thành phố, cắm tai nghe bước đi. Buổi sáng cậu có một ca phẫu thuật hơn 2 tiếng, có chút đau đầu. Bình An có một thói quen, mỗi khi phẫu thuật xong, sẽ phải nghe nhạc, để lấy lại cân bằng. Hôm nay Bình An đi thẳng đến trung tâm mua sắm thành phố, cậu định mua chút đồ đến nhà Tiểu Phương ăn uống
Vừa vào đến cửa, tiếng nhạc đã choán ngợp. Lần nào cũng vậy, Tiểu Phương rất yêu âm nhạc. Bình An cảm thán
-Nhà tớ vừa mới lắp đặt hệ thống cảm ứng nhạc tự động hôm nọ. Chính là khi vừa vào đến nhà, chỉ cần vỗ tay là nhạc sẽ phát. Nãy quên mất không tắt đi rồi bảo cậu vỗ tay thử
Bình An buồn cười
-Đúng là nhạc sĩ có khác. Mà, có phải là Nam Duy lắp cho không
Tiểu Phương chỉ biết cười ngượng ngùng
Bình An vừa nhai thịt bò vừa bức xúc nói
-Cậu có nhớ Vu Hiến, cháu của giám đốc bệnh viện mà lần trước tớ kể với cậu không?
-Ừ. Tên hay đối đầu cậu, hôm nay lại sao thế?
Bình An uống một ngụm bia rồi nói
-Ca phẫu thuật hôm nay hắn ta là bác sĩ chính, đã nói không có đủ chuyên môn rồi vẫn nhận, thiếu chút nữa thì hại chết bệnh nhân.
-Vậy cuối cùng sao?- Tiểu Phương tò mò
-Tớ đương nhiên phải thay, hiện tại thì bệnh nhân không còn nghiêm trọng nữa. Phẫu thuật xong, lúc thay đồ, còn nói với tớ rằng hôm nay hắn bị mệt. Đúng là hồ ly mà!
Tiểu Phương bật cười. Chỉ có trước mặt mình, Bình An mới tỏ ra như vậy, vui vẻ, một chút cường, không còn lạnh băng như ở ngoài.
-Được rồi, mặc xác thằng hồ ly đó đi. Bình An của chúng ta vẫn là bác sĩ giỏi nhất! Cụng nào!
Bình An không uống say như mấy lần trước nữa, nếu say nhất định sáng mai sẽ rất đau đầu nha.
-Bình An này...cậu nên tìm người yêu đi. Độc thân như vậy, chẳng vui chút nào hết
Tiểu Phương vừa cười hề hề vừa ôm gối, lăn qua lăn lại trên sô pha. Cậu buồn cười trả lời
-Độc thân cũng có cái hay của nó. Người đang yêu như cậu sao mà hiểu được!
Tiểu Phương đang định cãi lại thì bị Bình An nhét miếng bánh vào miệng. Hai người ngồi xem phim kinh dị, đến lúc hết phim mới để ý giờ, hôm nay Bình An lại trễ, đành phải ở lại nhà Tiểu Phương ngủ một đêm.
-À, ngày kia tớ sang đảo H có chút việc với bên sản xuất, cuối tháng này sẽ về.
-Đi lâu như vậy?- Bình An vừa bước ra từ phòng tắm không khỏi ngạc nhiên
-Ừ, có chút rắc rồi bên khâu xử lý kịch bản nên tớ phải đi. H đảo rất đẹp, nhất định khi đó sẽ mua thật nhiều quà về cho cậu!- Tiểu Phương ôm con gấu lăn qua lăn lại
Bình An bật cười đi đến cửa sổ kéo rèm lại rồi nói
-Vậy hôm đó tớ sẽ đón cậu ở sân bay nhé.
Hai người nằm trên giường, chọc nhau một lúc rồi mới an phận nằm yên
-Lần nào tớ để ý, cũng thấy ánh mắt Nam Duy nhìn cậu. Cậu biết đó là ánh mắt gì không?
Tiểu Phương lắc đầu, thích thú quay sang nhìn Bình An
-Ánh mắt ấy...giống như là cả thế giới, chỉ có mình cậu thôi...Cậu thật sự rất hạnh phúc, tớ ghen tị đó.
-Vậy cậu nhanh nhanh kiếm người yêu đi!- Tiểu Phương cười hì hì.- Nhưng mà nhất định phải để tớ xem xét trước, mắt nhìn của tớ lợi hại lắm đấy!
Bình An mỉm cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút xót xa
-Cậu biết mà, tớ không muốn...
Cả hai rơi vào im lặng một lúc. Tiểu Phương quay sang ôm lấy Bình An thủ thỉ
-Người như Bình An, nhất định sẽ tìm được một người hoàn hảo, đặc biệt là yêu thương cậu rất nhiều. Thế nên, Bình An của chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.
Hôm nay trời thu nắng nhẹ, có gió thổi nhưng lại chẳng hề thấy lạnh một chút nào. Từng đợt lá phong rơi nhuộm vàng cả một góc phố gần khu trung tâm. Bình An vừa hết ca trực ở bệnh viện, liền nhanh chóng bắt taxi ra sân bay, tầm nửa tiếng nữa Tiểu Phương sẽ về đến.
Bình An có chút bồn chồn, một chút hồi hộp lạ thường, có lẽ vì cậu thực mong mỏi những món quà xinh đẹp từ H đảo mà Tiểu Phương hứa sẽ mang về, và cả những câu chuyện đáng ghét ở bệnh viện vì có vài người nhàm chán...
Bình An đứng thấp thỏm chờ đợi, cẩn thận không bỏ lỡ một khuôn mặt nào
-Tiểu Phương, tớ ở đây nè! Tiểu Phương!!!
Tiểu Phương hào hứng cười tươi nhìn Bình An, vội vã tháo kính đen chạy đến, cả hai ôm chầm lấy nhau.
-Mệt chết tớ! Cậu biết không, trên máy bay hôm nay có một chàng trai lai đẹp lắm. Mà hình như có người yêu rồi thì phải, tiếc là không nhìn được mặt của người kia...Bình An?- Tiểu Phương ngạc nhiên nhìn cậu- Nãy giờ cậu có nghe tớ nói không vậy....sao thế?
Theo ánh mắt của Bình An, Tiểu Phương nhìn ra phía trước
-Người con trai lai cậu nói ấy...có phải là người kia hay không...? Người yêu của anh ta...có phải là...anh ấy không?
Tiểu Phương giật mình, ngây người nhìn hai người đang cười nói cùng nhau, ôm lấy tay Bình An
-Chắc là tớ nhầm...không phải là người yêu đâu...
-Hóa ra là vì đã có một người khác, cho nên mới chịu quay trở về...Diệp Thần.
Diệp Thần bây giờ mới chú ý, anh sửng sốt, đương nhiên không ngờ rằng sẽ gặp nhau ở sân bay ngay khi anh trở về sau từng ấy năm.
Diệp Thần chững lại, anh chăm chú nhìn cậu, hết thảy ánh mắt không rời khỏi một giây, ngây ngốc nhìn cậu, khóe môi câu lên, ánh mắt phức tạp.
Bách Vân ngạc nhiên nhìn Diệp Thần rồi nhìn ra chỗ Bình An, y một lúc mới hiểu ra vấn đề, có phải là điều y đang suy nghĩ không
-Diệp Thần...xe đến rồi, trời cũng sắp mưa to, sẽ trễ mất!
Bách Vân ôm lấy cánh tay anh, vội vàng lôi kéo về phía cửa, còn không quên nhíu mày nhìn cậu. Diệp Thần khẽ nhắm mắt, anh lẳng lặng gỡ tay Bách Vân ra, một mình đi về phía cửa. Anh cố gắng khắc chế trái tim như nóng hổi thiêu cháy lồng ngực, giây phút nhìn thấy cậu, chỉ muốn tiến lại không lời nào mà gắt gao ôm lấy cậu vào, nhưng rốt cuộc, lại chỉ có thể lặng lẽ bước đi như thế...
Cả quãng đường, Bình An cứ ngẩn ngơ chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa kính ô tô, hai tay ôm lấy món quà Tiểu Phương mua tặng. Tiểu Phương lặng lẽ nhắn tin cho Nam Duy
-"Tại sao Diệp Thần về nước mà anh không bảo với em hả >< "
-"Anh cũng quên mất, tối anh qua nhà cậu ấy. Em đi không? Mà Bình An có biết chuyện này không"
-"Tất cả là tại anh! Cậu ấy đón em ở sân bay, anh đoán xem"
-"Gì? Không phải chứ! Gặp Diệp Thần rồi???"
-"Không chỉ gặp anh ta, còn gặp bồ anh ta, xấu chết mất!!!! Tối nay anh đi một mình đi, em đi ăn cơm với cậu ấy!"
Tiểu Phương lại lẳng lặng cất điện thoại vào túi, bắt đầu liên miên về mấy nhà hàng của Thái mới mở
-Cay đúng khẩu vị của cậu, đúng độ của cậu luôn.
-Xin lỗi Tiểu Phương, hôm nay đi ăn với cậu nhất định tâm trạng không tốt của tớ sẽ ảnh hưởng đến cậu. Để tớ bù cho cậu hôm khác nhé...
Bình An mỉm cười mở cửa xe, vẫy tay chào tạm biệt Tiểu Phương, chậm rãi đi bộ vào tiểu khu. Cậu không hay biết, phía xa xa, anh ngồi im lặng nhìn cậu trong ô tô, những ngón tay gắt gao bám trụ lấy vô lăng, miệng thầm thì
-Bình An...cuối cùng cũng gặp em...