Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lái xe về biệt thự riêng.
Trên xe , Mộng Ánh khó chịu khuân mặt đỏ ửng lên , tay nắm chặt lấy chiếc váy , tiếng thở cũng ngày một nặng hơn.
Đinh Tuấn Trạch ôm chặt lấy cơ thể của cô , Mộng Ánh cũng biết bản thân mình đã bị hạ dược , cô cố giữ chút tỉnh táo tựa đầu vào bờ ngực săn chắc của anh :
- Cố một chút , sắp về rồi.
Mộng Ánh khó chịu , cơ thể càng ngày cáng nóng lên , cô cắn chặt môi đến bật máu , Đinh Tuấn Trạch nhìn cô trong bộ dạng này lòng anh bỗng nhói lên , anh tự hứa trong lòng sẽ tìm ra kẻ to gan dám hạ dược cô.
Chiếc xe lăn bánh dừng lại ở trước sân biệt thự riêng của anh.
Đinh Tuấn Trạch mở cửa bế cô đi thẳng vào bên trong.
Vừa lên đến phòng anh đặt cô xuống giường , Mộng Ánh ôm lấy anh gường mặt mếu máo nói với anh :
- Giúp...giúp em...
Đinh Tuấn Trạch chưa kịp trả lời thì cô đã kéo cổ áo anh xuống mà hôn anh.
Đinh Tuấn Trạch vô cùng ngạc nhiên vì từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên cô chủ động với anh , Đinh Tuấn Trạch luồn tay xuống giữ chặt lấy chiếc eo nhỏ của kéo sát người mình , hai tay cô đặt lên vai anh , môi của cả hai cứ thế mà cuốn theo nhau.
Đinh Tuấn Trạch thả môi cô ra hôn xuống cổ cô nhẹ nhàng nói :
- Muốn ai đó giúp mình thì phải làm gì?
Mộng Ánh khó chịu khẽ run người lên , cô hiểu anh đang muốn cô làm gì , bản thân cô cũng không ngờ tới sẽ có ngày cô phải cầu xin từ ai đó trong bộ dạng khó coi này , Mộng Ánh tự tay kéo chễ một bên dây váy của mình xuống , khó khăn nói :
- Trạch...cho...cho em đi.
Anh nở nụ cười tà mị , anh chỉ muốn thử một lần được nghe tiếng cô cầu xin mình điều gì đó , nếu hôm nay cô đã chủ động thì đương nhiên anh phải nắm chắc cơ hội ngàn năm này rồi.
Đinh Tuấn Trạch liếm vào vành tai cô trầm giọng nói :
Chịu đau một chút nhé , bé con!
Anh trực tiếp cởi chiếc váy của cô ra , rồi cởi bỏ âu phục của mình.
Biết rằng cô đang rất khó chịu trong người , nên anh không có màn dạo đầu nào mà trực tiếp tách hai chân của cô ra mà đưa duong [email protected] đ@m thẳng như một con mãnh thú vào @m đ@o của cô.
Mộng Ánh giật mình tay bấu chặt lấy hay vai anh mà khẽ rên lên một tiếng :
Ưm~ha...đau...
Đinh Tuấn Trạch đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của cô nhẹ nhàng nói :
Thả lỏng nào , đứng chặt quá một chút nữa sẽ không đau nữa.
Mộng Ánh chỉ biết nghe theo anh , dần dần thả lỏng cơ thể ra anh dừng lại một chút sau đó đ@m thẳng sâu vào bên trong , Mộng Ánh nhắm chặt mặt khẽ ưỡn người lên tạo nên một đường cong vô cùng đẹp.
Từng ngón tay của anh và cô được đan vào nhau , Đinh Tuấn Trạch nắm tay cô ghì chặt xuống giường , bên dưới anh thúc từng cú một cách mạnh bạo vô cùng nhanh tạo nên những âm thanh ám muội phát ra từ sự va chạm của hai cơ thể.
Mộng Ánh mới đầu còn chưa bắt nhịp theo anh nhưng sau dần làm theo anh nói cô cũng theo kịp anh.
Những tiếng rên rỉ phát ra từ miệng cô mỗi lúc một lớn hơn , Đinh Tuấn Trạch càng nghe anh càng thên hưng phấn mà làm nhanh hơn thậm trí là mạnh hơn.
Anh nhìn cô ở dưới thân mình ở bộ dạng mặt nhăn nhó mắt nhắm chặt lại vì đau , anh giọng khàn đục nói :
Ha...lần thứ hai rồi vẫn chữa quen sao!
Mộng Ánh thở hổn hển cắn lấy môi mình , khó khăn nói với anh :
Ưm~anh...ah...đừng nói...
Đinh Tuấn Trạch thấy cô cắn môi đến bật máu , anh liền cúi xuống hôn lấy môi cô mà ngấu nghiến.
Bên dưới hoạt động ra vào kịch liệt , bên trên môi cuốn vào nhau.
Trải qua một giờ đồng hồ , thuốc cũng đã hết tác dụng nhưng anh vẫn chưa dừng lại.
Ai biết được con người thật của anh là như thế nào , ngày bình thường luôn vẻ ôn nhu với cô , nhưng trên giường anh lại như một tên " cầm thú " .
Sau cuộc vận lộn ở trên giường , anh dừng lại ngay lúc đó cô cứ nghĩ rằng anh đã dừng lại tha cho mình , nhưng sai hoàn toàn , anh nhẹ nhàng nhấc người cô dậy , trầm giọng nói:
Chúng ta nên đổi tư thế một chút đúng không!
Mộng Ánh lắc đầu , gục xuống vai anh nói không thành lời :
Th...tha cho...em...em mệt...
Đinh Tuấn Trạch không nói gì nhấc cô lên , áp lưng cô vào bờ tường lạnh lẽo ấy mà thúc mạnh bạo vào @m đạo của cô , Mộng Ánh thầm nghĩ không biết bao giờ anh mới chịu dừng lại.
Không biết anh đã thực hiện bao nhiêu tư thế với nhiều vị trí khác nhau rồi , cho đến 1 giờ sáng anh mới chịu tha cho cô.
Đến cuối , anh bắn toàn bộ tất cả những tinh túy của mình vào trong cơ thể cô rồi mới rút ra.
Đưa cô vào phòng tắm qua , Mộng Ánh vì mệt nên đã ngủ thiếp đi rồi , đặt nhẹ nhàng cô xuống giường rồi đi dọn dẹp qua bãi chiến trường của hai người .
Sau khi dọn dẹp xong , anh nhẹ nhàng nằm xuống ôm cô vào lòng , giọng ôn nhu nói :
Ngủ ngon nhé bé con!
Trải qua một đêm mây mưa dài , cả hai dần chìm vào giấc ngủ.
Anh muốn thời gian ngưng đọng dừng lại ở khoảng khắc này.
Được ôm cô vào lòng , để cô nằm trong vòng tay của mình ngủ một cách ngon lành, cho đến sáng mai vẫn thấy cô nằm gọn trong lòng mình.
Nghĩ thôi cũng đủ cảm thấy hạnh phúc rồi , nhưng anh còn phải đánh đổi và trải qua điều gì nữa thì mới có thể đến với nhau một cách trọn vẹn đây...