Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Mọi thứ trước mắt không như cô nghĩ, chỉ có cô mới giúp được tôi, sau này giải quyết mọi thứ xong tôi sẽ tìm hai người và cho cô biết mọi thứ, lúc đó cả hai có thể về Trung Quốc.
(Từ Vũ Khôi nói)
Diệp Nhi không nghĩ nhiều giơ tay lên tát mạnh một cái vào mặt người đàn ông đứng đối diện mình, liếc nhìn Từ Vũ Khôi rồi quát lên:
- Tôi tin được anh không?
Từ Vũ Khôi thở dài, ngay từ đầu bản thân đã chắc một điều rằng Diệp Nhi sẽ không tin và cũng mình, nhưng làm thế nào để Từ Vũ Khôi có thể thuyết phục được cô gái cứng đầu này bây giờ.
Dừng lại một lúc, Từ Vũ Khôi mới nói:
- Tin được, cô cứ làm theo tôi, nếu cô muốn bạn của mình an toàn!
Diệp Nhi dùng ánh mắt nghi ngờ vừa căm phẫn nhìn lên, nhưng trong lòng đang nghĩ lại câu nói của Từ Vũ Khôi, hắn nói nếu bản thân không làm theo thì Mộng Ánh sẽ gặp nguy hiểm, nhưng làm sao để tin được một người vừa hi*p [email protected] bạn của mình đây.
Nghĩ lại lời nói nghiêm túc của Từ Vũ Khôi và sự an toàn của Mộng Ánh, Diệp Nhi gật đầu nói:
- Coi như tôi tin anh, nhưng là vì bạn của tôi thôi!
Diệp Nhi quay vào trong phòng chạy lại đau lòng chỉnh quần áo lại cho Mộng Ánh, nhẹ nhàng nói:
- Không sao rồi, có mình đây! Chúng ta sẽ đến một nơi khác không còn nguy hiểm nữa, không ai làm hại được cậu nữa, nha!
Mộng Ánh nước mắt rơi lã chã gật nhẹ đầu, giọng yếu ớt mệt mỏi mà nói:
- Mình...muốn rời khỏi đ...
Chưa nói dứt câu, Mộng Ánh liền ngất đi, thấy vậy Diệp Nhi vôi đỡ lấy người của cô ôm vào lòng.
Từ Vũ Khôi từ bên ngoài đi vào, nói:
- Không còn thời gian nữa đâu, sắp trễ giờ bay rồi, mau đi thôi!
Từ Vũ Khôi đi lại nhấc bổng người Mộng Ánh lên đưa ra ngoài, cả ba cùng vào một chiếc xe, Từ Vũ Khôi vội vàng nhanh chóng lái xe đến thẳng sân bay cho kịp giờ.
Ngồi trên xe, Diệp Nhi hỏi:
- Đi bằng tay không sao? Chúng tôi...
Từ Vũ Khôi vòng tay ra sau đưa chiếc thẻ ra sao cho Diệp Nhi rồi nói:
- Cầm lấy, cô gửi địa chỉ nhà cô cho tôi rồi bỏ hết điện thoại di động và những gì liên quan tới cô đi, đồ của cô tôi sẽ vứt hết!
Diệp Nhi cầm lấy, nắm chặt chiếc thẻ trên tay.
Thử nghĩ rằng, quyết định lần này của mình là đúng hay là sai đây.
Nếu sau này có quay trở về, liệu mọi người có chấp nhận tha thứ cho mình hay không, nghĩ tới cũng đủ rắc rối rồi.
Chẳng mấy chốc đã đến sân bay, Từ Vũ Khôi nhanh mở cửa xe đưa Mộng Ánh ra ngoài, đến điểm kiểm soát, Từ Vũ Khôi quay sang khỏi Diệp Nhi:
- Những thứ tôi nói cô có đem theo không?
Diệp Nhi đưa cho Từ Vũ Khôi hộ chiếu và chứng minh thư và visa mà Từ Vũ Khôi đã chuẩn bị cho hai người từ trước.
Sau khi hoàn tất thủ tục, cuối cùng Diệp Nhi và Mộng Ánh đã lên được máy bay.
Từ Vũ Khôi đứng nhìn máy bay cất cánh rồi mới quay người rời đi.
Quay trở về thực tại, Mộng Cao Lãnh đứng sững người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Đương Lâm Hàn.
Hắn lạnh giọng khiêu khích nói:
- Mày cứ tìm đi, em mày bây giờ có khi bị chúng nó giết chết rồi, không giết nó cũng tự tử thôi...haha.
Mộng Cao Lãnh mất kiên nhẫn khi nghe tới câu này, định chạy phía Đương Lâm Hàn thì bỗng một viên đạn ghim thẳng vào tay trái, Mộng Cao Lãnh nắm chặt vào vết thương đã chảy máu kia liếc mắt nhìn xuống.
Đương Lâm Hàn thảnh thơi nói:
- Bắn đi, vì người chết không phải là tao mà là mày!
Mộng Cao Lãnh khẽ nhếch môi cười khẩy mà nói:
- Chưa chắc đâu!
Vừa buông lời, tiếng súng xung quanh bắt đầu vang, nhưng lần này không phải là một khẩu súng được bắn ra nữa mà là rất nhiều khẩu cùng một lúc, tạo ra một đống hỗn độn, mà người cầm đầu không ai khác ngoài Ngọc Lan.
Mặc trên mình bộ đồ bó màu đen, tay cầm khẩu súng nhân lúc Đương Lâm Hàn không để ý liền tiến đến dí vào bên trán phải của hắn mà nói:
- Ai chết!
Đương Lâm Hàn nhìn người của mình nằm thoi thóp trên vũng máu chảy lênh láng khắp ra sàn.
Hắn mặt có chút tái đi, lạnh giọng quát lên:
- Chúng mày chơi bẩn!
Mộng Cao Lãnh từ từ tiến lại phía Đương Lâm Hàn vừa đi vừa nói:
- Tao nhớ từ lúc tao ở đây thì tao và mày không chơi trò gì mà đúng không? Vậy mày nói xem, tao chơi bẩn ở chỗ nào?
Một viên đạn ghim thẳng vào tay của Đương Lâm Hàn, hắn nhăn nhó định di chuyển thì Ngọc Lan dí chặt nòng súng hơn khiến Đương Lâm Hàn đành ngồi yên xuống.
Mộng Cao Lãnh thổi đầu súng lạnh giọng nói:
- Đưa người về!
Nói rồi Mộng Cao Lãnh nhanh chóng rời đi để Ngọc Lan ở lại giải quyết mọi chuyện.
Còn bản thân quay trở về căn cứ của mình.
Trên đường về, Mộng Cao Lãnh lấy điện thoại ra gọi cho Đinh Tuấn Trạch:
- "Đến đi!
Nói xong liền tắt máy, trong đầu Mộng Cao Lãnh bây giờ chỉ những suy nghĩ về câu nói vừa nãy của Đương Lâm Hàn, không biết điều hắn nói có phải sự thật không, nhưng nếu là thật chắc bản thân cũng dám về nhà đối mặt với ba mẹ mình và cả Đinh Tuấn Trạch..