Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
An Linh khuấy nhẹ ly coofee, hai mắt nhìn như muốn xuyên thấu Nhậm Hiền đang cười ưu nhã trước mặt cô. An Linh không tiếp xúc nhiều với anh ta, nhưng cảm giác của cô rất nhạy bén, anh ta tuyệt đối chẳng phải nhân vât hiền lành gì, điều duy nhất cô không hiểu là tại sao anh ta cứ hết lần này đến lần khác nhắm vào cô như vậy chứ. Từ bé cô đã sang Mỹ, hoàn toàn không có khả năng gây thù chuốc oán gì gì đó với anh ta từ trước, thế nhưng từ khi về nước, cô lại càng không thể nào đắc tội với anh ta. Cơ hội hai người tiếp xúc không nhiều, mặc dù mỗi lần gặp cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng đâu đến nỗi để anh ta ghét cô như thế.
Hai người đều im lặng nhìn nhau, Nhậm Hiền chỉ nhìn cô không nói chuyện, An Linh cũng chẳng biết nói gì, dù sao lát nữa cô còn có cuộc hẹn, nếu anh ta cứ im lặng là vàng như vậy thì càng thoải mái cho cô rời đi mà thôi. Bồi bàn mang menu lên, anh ta vô cùng lịch sự, nhường cho An Linh chọn trước, cô cũng chẳng cần ra vẻ làm gì, nhìn thực đơn chọn một loạt những món mà cô thích ăn. Hôm nay cô không hề muốn đến buổi hẹn này, thế nhưng An Nghĩa Thành bắt cô đi bằng mọi giá, cô nghĩ cho dù là từ chối hay đồng ý lời đề nghị kết hôn của Nhậm Hiền thì gặp mặt trực tiếp vẫn tốt hơn, thế nên cô mới miễn cưỡng có mặt ở nhà hàng Pháp lãng mạn này.
Phục vụ rất nhanh rời đi, bầu không khí lại tiếp tục trầm mặc.
Cuối cùng vẫn là An Linh lên tiếng trước.
“Tôi có nghe ba mình nói về chuyện kết hôn”.
Phản ứng của Nhậm Hiền khiến An Linh như muốn nổi điên, anh ta chỉ hơi nhướng mày, tỏ vẻ đã nghe, không kèm thêm một câu bình luận nào cả. Cứ như chuyện An Linh đang nói là chuyện thời tiết hôm nay vậy.
“Tôi nghĩ cũng không cần phải vòng vo làm gì. Anh Nhậm đây là người bận rộn, chắc cũng thích nói thẳng cho đỡ tốn thời gian nhỉ”. An Linh nhìn thẳng mặt anh ta, không hề kiêng dè gì mà đề nghị thẳng thắn.
“Đương nhiên, cô cứ nói đi”. Nhậm Hiền tỏ vẻ thân sĩ, không có ý kiến gì đối với đề nghị của An Linh cả.
“Ok, vậy tôi nói thẳng nhé, tôi không đồng ý”. An Linh cầm ly coofee, mỉm cười nhìn anh ta, sau đó chầm chậm nhấm nháp hương vị nồng nàn của loại thức uống tao nhã này.
Nhậm Hiền không hề tức giận bởi câu nói của An Linh, anh ta cũng đang uống một ngụm coofee, hai mắt nhìn An Linh không chớp, con ngươi sâu thẳm khiến người khác không thể nào biết được anh ta đang suy nghĩ điều gì.
“Cô không đồng ý cũng là điều hiển nhiên thôi, tôi có thể hiểu được”.
Đúng lúc này phục vụ mang món ăn lên, anh ta dừng lại, không nói tiếp nữa. Sau đó hai người đều chăm chú ăn món ăn của mình. An Linh không có tâm trạng ăn uống, cô không thể hiểu được phản ứng của Nhậm Hiền là có ý gì, chẳng lẽ anh ta lại đồng ý dễ dàng như vậy, hay bị cô từ chối làm tổn thương lòng tự trọng rồi.
An Linh đang ăn món salad của mình, hương vị không tệ nhưng cô lại không hề thích cà chua trong đó, vị lợ lợ thật là khó ăn. Nhậm Hiền nhìn hành động gẩy gẩy cà chua sang một bên của cô, chỉ khẽ cười nhẹ, anh ta chậm rãi nói:
“An Mai Mai cũng không thích ăn cà chua như cô vậy”.
An Linh giật mình bởi câu nói tưởng như vô tình của anh ta, Mai Mai không chỉ là ghét, mà có thể nói là có mối hận đối với cà chua, chị ấy chỉ cần nhìn thấy nó là đã không muốn ăn bất cứ thứ gì khác. Thế nhưng Mai Mai che dấu điều này rất tốt, ngoài cô ra, ngay cả ba mẹ chị ấy cũng không biết được bí mật này. Những đứa trẻ nhà giàu ngay từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, chúng không được phép thể hiện cái tôi của bản thân quá lớn, mà lúc nào cũng phải tỏ hiểu chuyện để người lớn không phải phiền lòng. An Mai Mai chưa bao giờ thể hiện trước mặt người khác là chị ấy ghét hay thích một thứ gì cả, cà chua chỉ là một trong số đó, chị ấy dường như luôn hành xử theo khuôn phép chung của xã hội thượng lưu mà bỏ quên cá tính của chính mình. Vấn đề là An Mai Mai luôn che dấu bao nhiêu năm như vậy, tại sao Nhậm Hiền lại biết chứ.
An Linh không hề lo lắng, chuyện An Mai Mai không thích cà chua cho dù có nói cho cả thế giới biết cũng chẳng sao cả, nhưng cô sợ anh ta còn biết nhiều hơn thế nữa, có những bí mật mà chị của cô không thể nào để người khác biết được. Con người này quá đáng sợ, anh ta bằng cách nào có thể biết được chính xác An Mai Mai ghét thứ gì như vậy chứ, phải biết rằng trước mặt mọi người, An Mai Mai vẫn ăn cà chua như bình thường, không giống cô, thể hiện rõ ra nét mặt.
An Linh nhìn nụ cười lịch sự của Nhậm Hiền mà chỉ muốn xé nát mặt nạ của anh ta xuống, anh ta với An Chu Nhi hợp nhau như vậy sao không đến với nhau luôn đi, kéo cô vào làm cái gì chứ. An Linh cười lạnh mộ tiếng, cô buông nĩa, không tài nào có thể tiếp tục ăn với anh ta nữa.
“Sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị sao”. Anh ta tỏ vẻ quan tâm hỏi.
“Xin lỗi, tôi no rồi, anh cứ ăn tiếp đi”.
An Linh chán ngán nhìn anh ta, rốt cuộc anh ta nói với cô câu lúc nãy là có ý gì chứ.
Cô đang đau đầu suy nghĩ thì đột nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên ngay trên đỉnh đầu mình.
“Tiểu Linh, em cũng đi ăn ở đây sao, trùng hợp thật đấy!”
Tần Nam, anh đang làm gì ở đây vậy chứ. An Linh tròn mắt nhìn anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, xem ánh mắt thù địch của Nhậm Hiền như không khí.
Tần Nam đưa mắt nhìn phần ăn của An Linh mới ăn có một chút, miệng không ngừng trách móc cô:
“Sao em ăn ít như vậy, càng ngày càng gầy rồi đó, có biết không hả”.
An Linh không hiểu anh muốn làm gì, phản ứng có phần hơi chậm một nhịp. Chưa kịp định thần lại thì Tần Nam đã cầm nĩa, ăn tiếp phần salad cô bỏ lại lúc nãy.
Dường như cảm thấy ánh mắt kỳ quái của An Linh và Nhậm Hiền đang nhìn mình, Tần Nam xem như không có chuyện gì, nói năng vô cùng lưu loát.
“Bỏ đồ ăn là không nên, tôi ăn giúp cô ấy”.
Xem như đang giải thích với Nhậm Hiền. Hành động của anh tự nhiên giống như đây không phải lần đầu tiên anh giúp An Linh giải quyết đống đồ ăn thừa của cô vậy. An Linh bĩu môi, liếc xéo Tần Nam, không biết anh lại có quỷ kế gì đây.
Nhậm Hiền từ nãy đến giờ vẫn không hề lên tiếng, anh ta chỉ lặng lẽ dùng bữa, dường như không hề để tâm đến việc Tần Nam đường đột xuất hiện ở đây vậy.
“Sao em không gọi điện cho anh đến đón, chỗ này khó bắt xe lắm, em định về bằng cách nào chứ?”.
“Em định đi bộ một đoạn, qua bên kia cầu thì sẽ có xe thôi”. An Linh ấp úng trả lời, sao đột nhiên anh lại hỏi câu này chứ.
"Em mà cũng chịu đi bộ sao". Tần Nam ném cho An Linh ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Đương nhiên, anh đừng xem thường em như thế chứ". An Linh hơi bất mãn cãi lại, cô dùng tay nhéo mạnh vào eo Tần Nam xem như trừng phạt anh làm cô mất mặt.
Hai người bọn họ cứ anh một câu, em một câu nói chuyện lung tung, bất giác cách ngăn Nhậm Hiền ra khỏi bầu không khí chung hài hòa giữa bọn họ.
Mặc dù Tần Nam không thể hiện hành động thân mật gì, nhưng từng lời nói cử chỉ của anh từ đầu đến giờ đều cho thấy sự ăn ý không dễ gì có được giữa hai người bình thường. Nhậm Hiền không phải tên ngốc, tại sao Tần Nam đột nhiên xuất hiện ở đây, nếu không phải là An Linh có tính toán trước thì nhất định là Tần Nam có ý đồ khác rồi. Xem ra cuộc hôn nhân này sẽ không thể nào diễn ra một cách dễ dàng rồi.
“Xin lỗi, nãy giờ tôi mải nói chuyện với Tiểu Linh quá, nên quên mất anh”.Tần Nam tỏ vẻ có lỗi với Nhậm Hiền.
“Không sao, tôi không để ý”. Nhậm Hiền nhàn nhạt trả lời.
“Sao có thể như vậy được, bữa ăn này để tôi mời đi. Xem như tôi với An Linh tạ lỗi cùng anh”.
Nghe đến đây Nhậm hiền tối sầm mặt, anh ta nắm chặt bàn tay đang cầm nĩa, cố gắng trấn định lại. Chưa gì An Linh đã vội vã đem Tần Nam giới thiệu với anh, hàm ý ở trong đó không cần nói cũng biết, rõ ràng là để anh biết khó mà lui. Xem ra cần phải để An Mai Mai thể hiện tác dụng của cô ta rồi.