Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nước Pháp một ngày mùa thu, bầu trời đẹp đến nao lòng người khiến An Mai Mai cũng cảm thấy lâng lâng vui vẻ. Cô chỉ vừa mới đặt chân đến đất nước xinh đẹp này, trước mắt là 4 năm du học, cô có đủ thời gian và kiên nhẫn để từ từ tìm hiểu tất cả góc nhỏ xinh đẹp của đất nước này.
Chỉ trong một thời gian ngắn, An Mai Mai như một đứa trẻ lần đầu thoát khỏi sự kiềm kẹp của ba mẹ, thoải mái làm tất cả những điều mình thích, cô có thể tạm thời quên đi tất cả để sống một cuộc sống mà mình mong muốn. Từ nhỏ cô đã muốn sống một cuộc sống bình yên, không cần bon chen hay ganh đua đố kỵ, nhưng thời gian đã cho cô một câu trả lời thỏa đáng nhất. Cứ mỗi lần nhìn ba mẹ buồn, nhìn bạn bè xung quanh âm thầm so sánh lẫn nhau, nhìn những buổi tiệc xoa hoa nhưng lạnh lẽo là ước mơ trong cô lại lụi dần từng chút. Cô đã phải đấu tranh rất nhiều để được đặt chân đến đất nước xinh đẹp này, và tự nhủ lòng đây cũng là lần duy nhất cô cho phép mình sống đúng với những gì bản thân mong muốn. Sau 4 năm học ở đây, cô sẽ trở về nước, trở lại là đứa con ngoan kiểu mẫu như điều ba mẹ cô dạy dỗ.
Quá mải mê thăm thú An Mai Mai như quên mất thời gian. Đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm, cô vội vàng chạy ra ga tàu để về nhà. Paris là một thành phố phồn hoa tươi đẹp, nhưng ban đêm thì lại hoàn toàn ngược lại, nhất là với một cô gái ngoại quốc trẻ trung xinh đẹp như An Mai Mai.
Bước chân của cô rảo nhanh trên con hẻm nhỏ dẫn đến phòng trọ của mình. Cô muốn gọi điện để bạn cùng phòng ra đón, nhưng nghĩ lại thì chỉ là một đoạn đường vài trăm mét, cô không muốn làm phiền bạn mình.
“Người đẹp, đi đâu một mình vậy em”.
An Mai Mai giật nảy mình sợ hãi, cô không dám quay lại đằng sau, nhưng dựa vào tiếng nói đó thì cô biết chắc rằng đó là của một người đàn ông, có vẻ như cũng không mấy đàng hoàng.
An Mai Mai không ngoảnh đầu lại mà dùng hết sức chạy thật nhanh về phía trước. Con đường nhỏ tối tăm không một bóng người khiến cô vô cùng hoảng sợ.
Thấy con mồi bỏ chạy, đám thanh niên vô gia cư ngay lập tức đuổi theo. Chỉ bằng vài bước chân bọn họ đã đuổi kịp cô gái Á Đông bé nhỏ kia.
“Chạy gì mà chạy, đi chơi với bọn anh một lát”. Một tên buông lời cợt nhả.
An Mai Mai cố sức vẫy vùng nhưng không thể, cô hét lên kêu cứu:
“Cứu tôi với, cứu tôi với”.
Nghe tiếng kêu lạc vào bóng đêm của cô, cả bọn cười ầm lên.
“Em cứ kêu đi, xem có ai đến cứu không nào”.
Nước mắt An Mai Mai lăn dài trên má, cô cố hết sức giằng co với bọn chúng nhưng không thể. Không còn lựa chọn nào khác, An Mai Mai bèn cắn thật mạnh vào cánh tay đang giữ chặt lấy mình.
Tên kia bị cắn đau phải buông tay cô ra, An Mai Mai nhân cơ hội đó chạy thật nhanh, nhưng chỉ vừa được hai bước cô đã bị tóm lại.
“Ranh con, dám cắn tao hả”.
Tên kia vừa nói vừa đánh một cái tát như trời giáng xuống mặt cô.
An Mai Mai hoảng sợ, cô thu nhỏ người lại theo bản năng. Đúng lúc ấy cô cảm nhận được cơ thể mình được bao bọc trong một vòng ôm vững chắc, cảm giác đau đớn của cái tát kia hoàn toàn không thấy đâu, ngược lại cô còn cảm nhận có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về trên lưng mình an ủi.
An Mai Mai ngẩng mặt lên nhìn, đôi mắt cô tròn xoe nhìn không chớp về người đàn ông xa lạ kia.
Anh ta nhanh chóng đuổi hết đám côn đồ kia, đe dọa chúng không được lảng vảng ở khu vực này nữa. Giải quyết xong xuôi mọi thứ anh ta mới quay lại nhìn cô gái đáng thương kia.
Lần đầu tiên trong đời An Mai Mai cảm nhận được thế nào là tim đập loạn nhịp. Cô đã từng gặp rất nhiều người đẹp trai, nhưng ở người kia khiến cô có một cảm giác khác hẳn. Vẻ đẹp không phải quá xuất chúng, khí chất cũng chẳng phải đặc biệt hơn người, nhưng cả hai thứ đó cộng lại thì khiến cô vô cùng rung động.
“Em không sao chứ”.
An Mai Mai không dám nhìn vào đôi mắt xanh thẳm kia, cô ngại ngùng cúi mặt xuống, lí nhí trả lời.
“Em không sao, cám ơn anh”.
“Sau này đừng đi về khuya như vậy nữa”.
“Dạ, em biết rồi”. Cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Con gái đi một mình ngoài đường như vậy không tốt, sao em không để bạn trai đưa về”.
Trong suy nghĩ của Jack thì một cô gái xinh xắn đáng yêu như vậy sẽ luôn được đàn ông nâng niu trong lòng bàn tay, bạn trai cô sao lại nỡ để cô đi một mình trong đêm khuya nguy hiểm như vậy chứ. Thật là không có trách nhiệm.
“Em….”. An Mai Mai ấp úng không biết trả lời thế nào cho phải.
“Để anh đưa em về”. Jack quyết định làm người tốt đến cùng, anh không nỡ để một cô gái nhỏ như cô phải lặn lội trong đêm như vậy.
An Mai Mai lặng lẽ theo sau lưng Jack như một cô gái nhỏ đang chờ anh dẫn mình về.
***
Năm học mới đã bắt đầu, An Mai Mai không còn thời gian chơi bời mọi nơi nữa. Lịch học của cô khá căng thẳng, đi sớm về khuya là chuyện thường tình. An Mai Mai mỗi lần đều cố ý đi lại con đường nhỏ kia, cô luôn nuôi trong lòng một hy vọng, dù biết hy vọng đó cũng nguy hiểm nhường nào.
Cô biết có một người luôn dõi theo cô mỗi khi cô đi về muộn. Mặc dù người ấy không ra mặt, nhưng cô luôn biết đó là anh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, từ một cô nữ sinh năm nhất còn nhiều bỡ ngỡ, An Mai Mai đã trở thành sinh viên năm hai. Cô tham gia nhiều buổi tiệc giao lưu hơn, các cuộc gặp gỡ bạn bè cũng thường xuyên hơn, nhìn bề ngoài cuộc sống của cô vô cùng thú vị, nhưng chỉ mình cô biết trong lòng cô vẫn có một chút hụt hẫng.
“Mai Mai, ăn salad đi, chẳng phải cậu đang muốn giảm cân sao, ăn nhiều một chút đi nào”. Linn, cô bạn cùng phòng nhiệt tình giới thiệu món ăn cho cô.
An Mai Mai đón lấy đĩa thức ăn kia đầy mong chờ, nhưng khi nhìn rõ các loại rau trong đó, cô hơi nhíu mày.
Đây là một buổi giao lưu sinh viên với trường đại học F, An Mai Mai lần đầu tiên gặp gỡ các mọi người ở đây nên chưa thực sự cởi mở lắm, cũng may là có bạn cùng phòng đi cùng. Cô cầm nĩa lên chậm rãi nhấm nháp từng chút một.
Hành động vừa ăn vừa gẩy thức ăn của An Mai Mai bị một người chăm chú nhìn. Anh ta từ đầu đã chỉ ngồi một mình trong góc, dường như không mấy hào hứng với cuộc gặp gỡ lần này. Nhưng từ khi An Mai Mai bước vào đã thu hút mọi sự chú ý của anh ta.
Nhậm Hiền thấy Jack cứ mãi nhìn về một hướng mới tò mò hỏi.
“Cậu nhìn người ta chăm chú vậy sẽ khiến người ta sợ đấy”.
“Cậu đừng quan tâm, lo chuyện của mình đi”. Jack không mảy may bận tâm, vẫn chăm chú nhìn theo cô gái kia.
Từ chuyện xảy ra lần trước, anh vẫn không tự chủ được mỗi buổi tối đều đến góc nhỏ kia đứng. Để làm gì thì chính anh cũng không biết, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô gái kia tung tăng xách cặp sách về phòng trọ thì anh đều chăm chú nhìn theo. Đã hơn một năm rồi, cô đều đi về một mình, chắc vẫn chưa có bạn trai đâu nhỉ.
Nhậm Hiền không nhịn được quơ quơ tay trước mặt Jack.
“Tỉnh lại đi, cậu nhìn người ta cả 10 phút rồi đó”.
Jack không trả lời câu hỏi của bạn mình mà chỉ khẽ mỉm cười.
“Cô ấy không thích ăn cà chua”.
“Hả”. Nhậm Hiền cũng ngớ người ra.
“Đĩa salad của cô ấy bỏ lại toàn bộ cà chua”.
Đến lúc này Nhậm Hiền mới thực sự nhìn cẩn thận lại cô gái kia một lượt, gương mặt Á Đông tươi sáng, không phải đặc biệt xinh đẹp nhưng nhìn rất thông minh lanh lợi. Thì là Jack thích mẫu con gái như vậy.
An Mai Mai chăm chú ăn thức ăn của mình, đến khi cô cảm thấy có gì đó không ổn, ánh sáng dường như hơi tối thì phải, cô ngẩng đầu lên nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
“Chào em, anh là Jack. Em làm bạn gái của anh được không”.