Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quan tâm ư? Cô mà quan tâm Jikey á, đây đúng là câu chuyện buồn cười nhất thế gian mà.
Lập tức Lina phủ nhận:
- Anh đừng có tự sướng, tôi chỉ sợ anh không biết nấu gì mà phá tung gian bếp của tôi mà thôi.
Jikey biết kiểu gì Lina cũng phủ nhận, anh lại cười cười:
- Ừ, em không quan tâm tôi.
- Còn nữa, mau buông tay khỏi người tôi.
Lina cảm thấy sao hôm nay Jikey lại nghe lời tới vậy chứ? Cô bảo buông tay ra, anh lập tức buông tay ra thật.
- Ừ, không ôm em nữa.
- Thế còn tạm nghe được.
Cũng coi như Jikey chưa rớt hết liêm sỉ, tốt nhất là vẫn nên giữ khoảng cách như vậy thì tốt hơn. Lina rất sợ cô sẽ nảy sinh ra tình cảm gì đó với Jikey, cô rất sợ một ngày nào đó Jikey không còn là Jikey của ngày xưa nữa.
Trước kia khi còn nhỏ, Lina và Jikey hai nhà sát cạnh nhau, lớn lên bên nhau. Cô chỉ coi Jikey giống như một người bạn thân, một người anh trai của cô mà thôi. Những thứ tình cảm nam nữ kia, tốt nhất là không nên có vẫn hơn.
Lina nhìn Jikey, cô vô thức nở nụ cười, chính cô còn không biết là mình đang cười vì cái gì nữa:
- Vậy tôi đi làm đây.
Jikey ngây người một lúc, lâu lắm rồi Lina mới thoải mái nở nụ cười với anh như vậy. Tính ra chắc cũng gần 10 năm rồi, suốt 10 năm trời anh luôn khao khát được nhìn thấy nụ cười của cô.
Lina cũng không nói gì nữa, lặng lẽ tắt bếp và rời khỏi. Đi tới cửa, không hiểu sao cô lại còn ngoảnh mặt nhìn Jikey thêm một lần nữa rồi mới yên tâm ra khỏi nhà.
Jikey nhìn theo bóng dáng của cô, anh cũng không đuổi theo cô vì sợ làm cô mất tự nhiên. Có lẽ điều mà Lina cô mong muốn chính là điều này chăng? Cô thật sự không có chút tình cảm nam nữ nào với anh hay sao? Sao cô có thể máu lạnh như vậy chứ?
Jikey cười chua xót, chưa bao giờ anh cảm thấy mình thất bại như vậy. Anh và cô đã bên nhau hơn 20 năm trời, 20 năm đó cô coi anh là gì chứ?
*******
Đất nước S hiện giờ được bao trùm bởi màn đêm tịch mịch, lúc này Khả Như đã ăn no vô cùng, cô cùng Lục Tề Nam bước ra khỏi nhà hàng Nhật.
Lục Tề Nam liếc nhìn cô, hắn nở nụ cười nham hiểm:
- Có chắc là no rồi không?
Khả Như ngơ ngác, cô vẫn chưa nhận ra ý đồ xấu xa trong lời nói của Lục Tề Nam, liền gật mạnh đầu:
- No rồi.
- Vậy...đêm nay mình cày xuyên đêm nhá!
Lục Tề Nam cười nham hiểm, hắn còn dám nói thẳng ra như vậy. Khả Như giật mình, lúc này cô mới chợt nhớ ra lời hứa hồi sáng của mình. Thì ra là đưa cô đi ăn no nê đã nằm sẵn trong kế hoạch của Lục Tề Nam rồi...
Hai má cô lại bắt đầu đỏ ửng, cô lúc nào cũng rất dễ dàng xấu hổ như vậy đó. Thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô mỗi khi ửng hồng, Lục Tề Nam cảm thấy những lúc đó tâm trạng của mình tốt lên hẳn. Bây giờ cũng vậy.
- Sao thế, lại định khất nợ sao?
Khả Như không dám lắc đầu, cô biết mình không thể khất hết lần này tới lần khác nữa, điều gì đến thì cũng sẽ phải đến thôi.
- Đâu, em có nói sẽ khất đâu?
Lục Tề Nam lại cười, hắn dắt tay cô xuống bãi đỗ xe, mở cửa xe ra cho cô. Khả Như cũng ngoan ngoãn bước vào, khi cửa xe đóng lại, cả thân hình to lớn của Lục Tề Nam lập tức ập tới. Trong cái bầu không khí chật hẹp trong xe ấy, mùi hương đầy nam tính của Lục Tề Nam đã sớm chiếm lấy thế thượng phong.
Môi hắn cúi xuống môi cô, thỏa thích hôn cô. Cô chẳng còn cách nào khác đành vòng tay qua cổ hắn và đáp trả nụ hôn mãnh liệt này. Cả hai hôn nhau trong xe thật lâu, hắn hôn cô khiến cho đầu óc cô quay cuồng. Cô cứ ngỡ mình không thể thở nổi nữa rồi.
Một lát sau, hai môi mới lưu luyến tách nhau ra, Lục Tề Nam nhìn cô bằng ánh mắt nhu tình. Hắn khàn giọng gọi tên cô:
- Khả Như!
Cô hít một hơi thật sâu rồi giơ hai tay ra chống trước ngực hắn, miệng lí nhí nói:
- Chúng ta...chúng ta về nhà hẵng làm nhé. Đêm nay, em hoàn toàn thuộc về anh rồi.
Cô còn bổ sung thêm câu cuối như một lời hứa chắc nịch đối với Lục Tề Nam. Có trời mới biết lúc cô nói xong câu đó, cô chỉ muốn tự đào hố chui vào mà thôi.
Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo ở bãi đỗ xe, khuôn mặt ửng hồng của cô như khiến hắn điên loạn. Chưa bao giờ hắn có cảm giác mong muốn phụ nữ mãnh liệt tới vậy.
Nghe cô hứa, hắn cũng miễn cưỡng rời khỏi cơ thể mềm mại của cô, tập trung lái xe ô tô. Khả Như nhìn Lục Tề Nam, cô cũng không dám nói gì nữa.
Đêm nay...đêm nay cô sẽ hoàn toàn dâng bản thân mình cho hắn rồi.
Trái tim nhỏ bé của cô lúc này đập nhanh vô cùng, cô cố hít thở thật sâu để nhịp tim trở lại bình thường. Nhưng càng hít thở, tim cô càng đập nhanh hơn nữa.
Cô lại vô thức liếc nhìn Lục Tề Nam, liệu hắn có cảm giác giống cô không? Chắc là không đâu, người như Lục Tề Nam sao phải hồi hộp trước một người phụ nữ đã có chồng như cô chứ?