Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi quay đầu lại thì vừa hay mọi chuyện lại bị một nam sinh chú ý, người này có thể được xem là tai mắt của Phạm Hiếu Từ, ngay khi nhận được mật báo thì không lâu sau đó Đào Mị đã nhận được tin nhắn từ hắn ta.
[Phạm Hiếu Từ]: Phế vật!
Còn về phía của Vương Ngữ Ninh và Đào Linh Nhi thì cô bạn ngốc kia vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mặc dù là đi bên cạnh cô nhưng tâm trí vẫn còn treo trên tám ngọn sào lớn, lúc này Đào Linh Nhi không nhịn được liền kéo tay Vương Ngữ Ninh dừng lại, nói:
- Ninh Ninh, có phải cậu và chị Mị có chuyện gì đó giận nhau nên mới nói với tớ những câu như vậy đúng không?
Dù rằng Vương Ngữ Ninh là người xuyên không, nhưng cô cũng có tính cách riêng của mình, sốt ở Vương gia quyền thế nhưng Vương Ngữ Ninh hoàn toàn không phải dạng thùng rỗng kêu to, cô cũng chẳng cần phải dựa hơi vào ai đó. Nhưng chỉ có duy nhất một lần cô dựa dẫm và tin cậy vào Đào Mị, nhưng cũng vì một lần dại dột đó mà đánh mất cả cuộc đời.
- Tiểu Linh Nhi, tớ nói cho cậu biết nha. Hiện tại, trong lòng của tớ chỉ có duy nhất Đào Linh Nhi cậu là bạn mà thôi... À không đúng, không phải bạn, mà nói đúng hơn là chị em tốt!
Nghe Vương Ngữ Ninh nói mà khóe mắt của Đào Linh Nhi bắt đầu rưng rưng, nhưng hiện tại cô không thể để cô bạn thân này khóc ở đây được. Sau đó ở trong cặp sách cô đã lấy ra một thanh chocolate nhỏ, đưa cho Đào Linh Nhi nói:
- Bạn nữ xinh đẹp không nên rơi lệ, như vậy rất xấu, ăn chút đồ ngọt tâm tình sẽ thoải mái hơn.
Nói không phải quá nhưng dáng người của Vương Ngữ Ninh thật sự là siêu thực luôn, với chiều cao vượt trội là một mét bảy mươi ba, cùng đôi chân dài miên man, mái tóc đen nhánh được búi cao, nước da trắng cùng đôi môi đỏ xinh thật sự là một tuyệt sắc mỹ nhân mà ai ai cũng ao ước... Thảo nào xung quanh cô lại có nhiều người để ý như vậy, cả cuộc đời của Đào Linh Nhi chẳng có gì nổi bật, nếu nói thành tích tốt nhất mà cô ấy có thể nhận được chính là kết bạn và thân thiết được với Vương Ngữ Ninh.
- Ninh Ninh, cảm ơn cậu.
- Cảm ơn cái gì chứ cái đồ ngốc này. Chiều nay tan học chúng ta đi ăn lẩu đi, lâu rồi hai chúng ta không đi riêng với nhau.
- Được.
[...]
Nhưng ngay khi tiếng chuông tan học vừa vang lên thì ở trước cổng trường Vương Ngữ Ninh đã nhìn thấy Phạm Hiếu Từ, bên cạnh của hắn ta còn có Vương Ngữ Tùng và Hoắc Dạ nữa.
Từ khi nói đến chuyện hôn ước và kết hôn thì cũng đã được ba tháng trôi qua, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên Hoắc Dạ chủ động đến tìm cô. Bất giác khi nhìn thấy anh thì hốc mắt của Vương Ngữ Ninh có chút đỏ lên, gương mặt nhỏ cũng bắt đầu mếu máo, biểu cảm này của cô còn suýt làm cho Hoắc Dạ giật mình, anh còn tưởng rằng vì sự xuất hiện của mình đã khiến cô không vui, nhưng một giây sau đó Vương Ngữ Ninh liền chạy nhào đến... Trực tiếp lao vào lòng của Hoắc Dạ.
- Tại sao bây giờ anh mới xuất hiện chứ...
Hoắc Dạ mặc dù là nam nhân cao lãnh, nhưng đứng trước người con gái mình yêu thì anh giống như một kẻ khờ khạo vậy, đại não của anh hoàn toàn không chạy theo kịp những gì mà cô đang nói, nhưng theo phản xạ anh liền đưa tay vuốt nhẹ lưng của cô, còn dịu dàng nói:
- Anh sợ em không muốn gặp anh.
- Hoắc Dạ xấu xa, nếu anh xuất hiện sớm một chút... Một chút thôi...
Nếu như không phải Vương Ngữ Ninh nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Vương Ngữ Tùng thì suýt nữa cô đã nói ra hết, nếu như anh xuất hiện sớm một chút, nói rõ mọi chuyện sớm một chút thì cô đã không bỏ lỡ tình cảm của anh nhiều năm như vậy. Họ cũng không cần dày vò nhau nhiều như vậy.
- Ninh Ninh... Anh nghe Ngữ Tùng nói, em chấp nhận kết hôn với anh... Có thật không?
Lúc này Vương Ngữ Ninh đã lấy lại bình tĩnh, cô đưa mắt nhìn về phía Hoắc Dạ, sau đó lại đưa mắt về phía của Phạm Hiếu Từ. Vốn dĩ chỉ là đơn thuần liếc qua nhưng tâm tình của Hoắc Dạ lại dậy sóng, anh đã nói mà... Làm thế nào mà Vương Ngữ Ninh lại đồng ý kết hôn với anh chứ, vốn dĩ đây là chuyện hết sức hoang đường... Vậy mà anh vẫn ngu ngốc tin vào, đúng là tự mình làm xấu mặt mình.
Nhưng Hoắc Dạ còn chưa kịp nghĩ xong thì Vương Ngữ Ninh đã đứng trước mặt anh, sau đó còn dõng dạc nói:
- Hoắc Dạ đại ca à, anh muốn lấy con gái nhà người ta mà không có chút thành ý nào vậy? Anh còn chưa cầu hôn em đâu đó, đừng hòng mà em rơi vào bẫy của anh. Cái gì cũng phải có quy trình rõ ràng! Hẹn hò, cầu hôn, trưởng bối gặp mặt nói chuyện, hỏi cưới, sính lễ, hồi môn... Tất cả những quy trình nên có em đều muốn!
Khoan đã, khoan đã... Não của anh thật sự vẫn hoạt động kịp với những thông tin này... Nói như vậy là Vương Ngữ Tùng không lừa anh sao? Người con gái anh yêu thật sự muốn gả cho anh... Không chỉ vậy mà cô còn muốn hẹn hò, còn muốn được anh cầu hôn? Đây không phải là do anh đang nằm mơ đúng không?
- Ninh Ninh... Em nói thật sao?
- Em cho anh ba tháng chuẩn bị, nếu như khiến em không hài lòng, thì em không gả nữa.
- Được, được, được... Ba tháng hay ba ngày cũng được, anh nhất định sẽ làm theo quy trình.
Vương Ngữ Ninh vốn dĩ chỉ là muốn đùa một chút, nhưng khi thấy nét mặt khẩn trương của Hoắc Dạ thì cô lại thấy rất buồn cười, sao trước kia cô lại không nhận ra người đàn ông này rất đáng yêu nhỉ?
#Yu~