Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một bên thì Vương Ngữ Ninh và Hoắc Dạ đang vui vẻ trò chuyện thì bên còn lại Phạm Hiếu Từ lại chết sững, mọi chuyện hắn ta và Đào Mị đều sắp xếp ổn thỏa rồi kia mà, rốt cuộc thì sai ở đâu chứ?
Không thể che giấu được sự tức giận, Phạm Hiếu Từ liền cố gắng bình tĩnh nhìn về hướng của Vương Ngữ Ninh, nặn ra một nụ cười khó coi, nói:
- Ninh Ninh, chuyện chung thân đại sự em cũng không nên quá tùy tiện.
Nếu như đây là câu nói mà Vương Ngữ Ninh trước khi trùng sinh nghe thấy thì cô sẽ cho rằng Phạm Hiếu Từ đang quan tâm mình, nhưng bây giờ đã khác rồi... Bây giờ cô không còn là một Vương Ngữ Ninh bù nhìn bị hắn ta điều khiển và sai khiến hết lần này đến lần khác, cô cũng nhìn về phía của hắn ta, mỉm cười ngọt ngào, đáp:
- Anh Hiếu Từ đừng lo, em tin rằng Dạ ca ca sẽ chăm lo cho em thật tốt. Em nói đúng không? Hoắc Dạ ca ca?
Đương nhiên là không ngoài dự tính của cô, Hoắc Dạ giống như một chú cún to xác ra sức gật đầu. Cái hành động đáng yêu này của anh càng làm cho Vương Ngữ Ninh cảm thấy vui vẻ hơn, giật mình nhớ lại năm đó khi cô gả cho anh, vào đêm động phòng thì cô đã có những lời nói rất tàn nhẫn, nó có thể khiến một người rơi xuống mười tám tầng địa ngục... Nhưng cũng may, cũng may rằng ông trời vẫn cho cô cơ hội, lần này cô sẽ không để người đàn ông này phải thất vọng.
Sau đó thì Vương Ngữ Ninh cùng Hoắc Dạ về trước, còn Đào Linh Nhi thì được đích thân Vương Ngữ Tùng hộ tống về nhà.
Trên đoạn đường về nhà thì Hoắc Dạ đến thở cũng không dám thở mạnh, anh sợ rằng đây sẽ là ảo giác cho anh tự mình bày ra, nếu như anh thở quá mạnh thì ảo giác kia sẽ biến mất. Nhưng còn Vương Ngữ Ninh ở bên cạnh anh thì lại cầm điện thoại và cắm cúi làm gì đó, khoảng gần năm phút sau, cô liền nhìn về phía của Hoắc Dạ, nói:
- Hoắc Dạ, cuối tuần này anh cùng em leo núi có được không?
- Sao đột nhiên em lại muốn leo núi.
- Chỉ là có một số người không nhịn được muốn gán ghép uyên ương, em muốn nhân cơ hội này công khai bạn trai... À không đúng, chính xác là công khai chồng sắp cưới cho họ biết.
Sự thay đổi đột ngột của Vương Ngữ Ninh thật sự khiến người ta vừa mừng, vừa lo... Nhưng Hoắc Dạ lại lo lắng hơn, anh sợ rằng đây không phải là ý nguyện của cô, chẳng lẽ ở Vương gia thì cô chú đã gây sức ép cho cô nên cô mới chấp nhận thay đổi... Anh thật sự rất yêu cô, từ sau khi gặp lại cô năm sinh nhật mười sáu tuổi thì Hoắc Dạ đã yêu cô rồi, vì thế nên người anh muốn cưới là Vương Ngữ Ninh hàng thật giá thật, là tính cách thật của cô, chứ không phải cưới lấy một con rối mặc cho người ta sai khiến.
Nghĩ đến đây, gương mặt của Hoắc Dạ bỗng chốc tối sầm lại, anh có chút nghiêm túc, nói:
- Ninh Ninh, anh biết em không muốn gả cho anh... Dù là thật cũng được, diễn cũng được... Nhưng anh hi vọng em vẫn là em.
Vương Ngữ Ninh vốn dĩ vẫn còn đang líu lo về chuyến dã ngoại vào cuối tuần, nhưng khi cô nghe lời nói từ anh thì cô mới giật mình. Hóa ra từ trước đến nay anh đều có cảm giác bất an như vậy sao?
Trước kia là vì Phạm Hiếu Từ, vậy bây giờ là vì cái gì mà anh cảm thấy bất an... Chẳng lẽ là vì cuộc hôn nhân của cha mẹ anh sao?
- Hoắc Dạ, em thật sự muốn gả cho anh, không có ai ép em cả.
Dù rằng cô nói thật, nhưng Hoắc Dạ lại chợt mỉm cười một nụ cười chua chát, nói:
- Ninh Ninh, em cũng biết cách an ủi người khác thật đấy.
Cảm thấy Hoắc Dạ hoàn toàn không tin mình thì Vương Ngữ Ninh rất tức giận, ngay khi chiếc xe của anh dừng lại ở Vương gia thì cô đã trực tiếp tháo dây an toàn, vốn dĩ Hoắc Dạ còn tưởng là cô đã giận và bỏ đi, nhưng không!
Vương Ngữ Ninh chẳng những không bỏ vào nhà mà còn cố ý chồm người dậy, trực tiếp hôn lên môi của anh.
Hành động bất ngờ này của cô đã làm cho anh phải mở to mắt.
Tuy nhiên, với cái kĩ thuật hôn mà chỉ liếm môi kia của Vương Ngữ Ninh thật sự đã chọc cười anh. Một giây sau đó anh đã thay đổi từ thế bị động sang thế chủ động, một tay giữ lấy sau gáy của cô, còn một tay dịu dàng đặt lên eo của cô.
Ban đầu Vương Ngữ Ninh muốn làm cơ trên, nhưng ngay khi bị phản công thì cô cũng có chút giật mình, theo quán tính còn tính đẩy anh ra, nhưng Hoắc Dạ đã nhanh hơn một chân, trực tiếp ôm cả cơ thể nhỏ của cô dán sát vào người của mình, còn giữ chặt lấy eo của cô, nói:
- Tiểu hổ biết cắn người rồi sao?
- Anh nói ai là hổ hả!
- Anh không có nói em.
- Rõ ràng anh... Anh... Anh... Tức chết lão nương rồi!
Thấy dáng vẻ phồng má tức giận kia của Vương Ngữ Ninh mà Hoắc Dạ cũng chỉ biết cười trừ, cô gái này cũng quá đáng yêu rồi.
Sau đó liền không nhịn được mà kéo cô lại, tham lam hôn thêm một chút. Nhưng lần này Vương Ngữ Ninh đã bắt được nhịp của anh, vì thế nên ngay sau đó thì cô cũng thuận tay ôm lấy cổ của anh. Cả hai ở trên xe cứ như vậy mà triền miên hôn nhau.
#Yu~