Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tư Đồ Chiến Thiên đùa cợt nhìn võ giả hàn môn run nhè nhẹ trước mắt mình, lạnh lùng nói:
- Đừng nói nhảm, ngươi có tin là ta diệt cả nhà ngươi không? Nhà ngươi ngụ ở Thanh Ngưu Trấn, trong nhà còn có một người liệt, một tên ngốc đúng không? Ta hỏi lần cuói, quỳ hay là gãy chân?
Tiêu Lãng siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào thịt, người run bần bật. Tiêu Lãng cúi đầu, lặng im, dường như đang lựa chọn. Cho dù ở Tử Vong sơn mạch, hay tại Ma Quỷ sơn gặp Huyền thú cao giai thì Tiêu Lãng chưa từng rối rắm như vậy.
Một lát sau, Tiêu Lãng nghĩ thông.
Hắn căn bản không có đường lui!
Tư Đồ Chiến Thiên muốn đánh tàn hoặc phế Tiêu Lãng!
Người không run nữa, Tiêu Lãng ngẩng đầu, khóe môi cong lên quái dị. Khuôn mặt bình thường biến tràn đầy yêu khí.
Nếu đã không có đường lui thì cứ tiến tới! Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ngươi muốn chơi thì ta chơi với ngươi!
Tiêu Lãng nheo mắt, khom lưng, mỉm cười nói:
- Ta lựa chọn là... Con mẹ ngươi!
Tư Đồ Chiến Dã thấy khuôn mặt tràn đầy yêu khí này thì bản năng kinh khủng rống to:
- Công tử, cẩn thận!
Mặc dù Tư Đồ Chiến Dã không cho rằng Tư Đồ Chiến Thiên Chiến Sư cảnh cao giai sẽ thua nhưng hôm đó thủ đoạn của Tiêu Lãng quái dị, trong tay áo có nỗ tiễn tâm kịch độc làm gã vô cùng sợ hãi.
Tư Đồ Chiến Thiên không lùi lại.
Tư Đồ Chiến Thiên nhìn Tiêu Lãng như mãnh hổ xuống núi nhào tới, khóe môi cong lên giễu cợt. Tay trái Tư Đồ Chiến Thiên cầm bảo kiếm cắm trên mặt đất, tay phải hóa chưởng thành quyền, vận chuyển Huyền khí đỡ nắm đấm của Tiêu Lãng.
Tư Đồ Chiến Thiên chọn chứng đối cứng.
Tư Đồ Chiến Thiên là đệ nhất công tử của Dược Vương thành, có ngạo khí của mình. Rèn luyện trong Ma Quỷ sơn một tháng khiến Tư Đồ Chiến Thiên tràn trề niềm tin.
Võ giả hàn môn tạp chủng này nếu đã tự tạo nghiệt thì không thể sống!
Hai nắm đấm vờn quanh Huyền khí đột nhiên va chạm vào nhau, quyền phong mang theo bụi trần bay đầy, Huyền khí va chạm sản sinh khí lãng làm tình hình hỗn loạn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ trầm đục vang lên, một bóng trắng bay ra khỏi bụi trần, liên tục lùi hơn mười thước mới ổn định thân hình. Bụi trần rơi xuống, bóng đen đứng tại chỗ, khuôn mặt yêu khí tràn đầy sát khí, như Huyền thú muốn cắn người.
- Lực lượng trăm hổ, Chiến Tướng cảnh sơ giai? Sao có thể?
Vẻ kiêu ngạo ưu nhã trên mặt Tư Đồ Chiến Thiên không còn, biểu tình khó tin. Nếu không phải xương tay phải vỡ vụn mang đến đau nhức thấu tận óc thì Tư Đồ Chiến Thiên cho rằng gã ban ngày gặp ma.
- Chiến Tướng cảnh sơ giai?
Tư Đồ Chiến Dã, hai đệ tử Tư Đồ gia ngơ ngác. Lúc trước Tư Đồ Chiến Dã cho rằng Tiêu Lãng là Chiến Sư cảnh trung giai, có lực lượng bốn mươi hổ đã là rất biến thái, nhưng không ngờ hắn che giấu thực lực. Thực lực thật sự của Tiêu Lãng là lực lượng trăm hổ, Chiến Tướng cảnh sơ giai!
Cho dù là đám công tử đứng đầu bốn thế gia trên đỉnh Chiến Vương triều, lúc mười bảy tuổi cùng lắm là cảnh giới như vậy đi?
Tư Đồ Chiến Thiên thầm nghĩ, gã tự phụ có tư chất đứng đầu trong thế hệ trẻ Dược Vương thành, không ngờ một võ giả hàn môn cao hơn gã một bậc. Chiến Sư cảnh cao giai và Chiến Tướng cảnh sơ giai tuy chỉ cách một bước nhưng xa như trời với đất.
Vù vù vù vù vù!
Không chờ bốn người cảm thán xong, Tiêu Lãng lại lắc người, hết sức ra tay, tốc độ nhanh đến làm ba người Tư Đồ Chiến Thiên hoa mắt. Huyền khí vòng quanh thiết quyền phát ra tiếng rít xé gió. Sátk hí bao phủ nguyên rừng cây nhỏ, mục tiêu thẳng hướng Tư Đồ Chiến Thiên.
- Công tử!
Dù biết ba người Tư Đồ Chiến Dã cộng lại cũng không là đối thủ của Tiêu Lãng nhưng nếu Tư Đồ Chiến Thiên chết thì bọn họ sẽ không sống yên, thất nên tất cả vạn chuyển Huyền khí xông hướng Tiêu Lãng.
Nhưng mà...
Ba người chưa đến gần thì bị buộc đứng lại, vì nắm đấm của Tư Đồ Chiến Thiên chưa đập túng Tiêu Lãng đã bị hắn nhanh như chớp bóp cổ, dao nhỏ sắc bén kề sát ngực gã.
Tiêu Lãng từ nhỏ làm bạn với dã thú, kinh nghiệm trăm trận, bao lần chạy khỏi miệng Huyền thú, hút ngụm khí lạnh của hắn hơn đám công tử ca sống an nhàn sung sướng như Tư Đồ Chiến Thiên nhiều.
Tiêu Lãng không nhìn ba người Tư Đồ Chiến Dã mặt trắng bệch, sợ hãi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Chiến Thiên, giọng chậm rãi như đang lầm bầm một mình:
- Ta đã nói với Tư Đồ Chiến Dã rồi, ta chỉ muốn yên lặng ở trong võ viện kiếm bằng cấp, ta không có hứng thú với Bộ Tiểu Man, cũng không muốn chơi với đám công tử ca các ngươi. Tại sao các ngươi hiếp người quá đáng như vậy?
Tư Đồ Chiến Thiên ngẩn ngơ, nhưng vì được gia tộc dạy dỗ thấm vào trong xương, gã cứng giọng hét to với Tiêu Lãng, mắt đỏ ngầu:
- Ngươi có gan thì giết ta đi! Ngươi dám giết ta thì cả nhà ngươi đều phải chết, không chết tử tế được!
Tiêu Lãng cười mắng một tiếng:
- Ngu xuẩn!
Tiêu Lãng giơ cao đao nhỏ, dứt khoát xẹt qua đầu gối Tư Đồ Chiến Thiên.
Tư Đồ Chiến Dã thật sự bị hù sợ, kinh khủng hét to:
- Công tử! Tiêu Lãng, ngươi dám cắt đứt gân chân của công tử? Ngươi tiêu rồi, ngươi có biết là hôm nay ngươi quá tay không?
Ai biết Tư Đồ Chiến Dã chưa nói dứt lời thì Tiêu Lãng giơ dao nhỏ lên rạch đầu gối chân khác của Tư Đồ Chiến Thiên. Tay Tiêu Lãng hóa thành tàn ảnh liên tục chớp động, cực kỳ hung ác liên tục đâm hai nhát vào bụng Tư Đồ Chiến Thiên. Tay mạnh vung sang bên, Tư Đồ Chiến Thiên văng ra ngoài, đụng vào một cây đại thụ, bắn xuống đất, thống khổ ôm đầu gối, bụng lăn trên mặt đất.
Tiêu Lãng không nhìn ba người Tư Đồ Chiến Dã, hai đệ tử của Tư Đồ gia run bần bật, bị hù ngu ra, hắn lấy xuống một miếng lá cây nhẹ nhàng lau vết máu trên lưỡi dao, động tác thật ưu nhã.
Tiêu Lãng hời hợt nói:
- Đừng lo, ta chỉ cắt mạch máu nhỏ, tính theo tốc độ đổ máu thì sau một canh giờ công tử của các ngươi sẽ chết vì mất máu. Cho nên các ngươi có một canh giờ đi gia tộc cầu cứu, nhớ kỹ là nói cho người gia tộc các ngươi, trong nửa canh giờ ai dám vào rừng cây nhỏ này thì công tử của các ngươi chết chắc!
Ba người Tư Đồ Chiến Dã, hai đệ tử của Tư Đồ gia lập tức tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Tư Đồ Chiến Thiên đau đớn cuộn tròn lại như con sâu, họ cắn răng chạy ra ra ngoài rừng cây nhỏ.