Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu cho Tô Uyển Thu được lựa chọn thì cô thà rằng chúng sinh trong thiên hạ này đều hóa thành tro bụi chứ không muốn gặp gỡ Vệ Hủ…
Kèn trống huyên náo suốt ba ngày chưa từng ngừng nghỉ.
Tô Uyển Thu nghẹn uất trong lòng, cuối cùng phun một búng máu đen ra.
Cảnh náo nhiệt đó là ăn mừng vì đứa con chưa đầy tuổi đã bị lưu đày của cô…
Nam nhân mở cửa bước vào, cả phòng lập tức lạnh lẽo như sương giá.
Không biết là gió mát bên ngoài…
Hay do trái tim của vị Linh Nguyên thần chủ cao quý hết sức này càng lạnh hơn…
Tô Uyển Thu giả vờ như không nhìn thấy hắn xuất hiện.
Vệ Hủ nhíu mày, bước qua.
Bàn tay của hắn còn mang theo khí lạnh thấu xương, muốn chạm vào hạ thân của Tô Uyển Thu ngay lập tức.
Bụng cô bị lạnh tới mức giật mình lùi lại, bàn tay mềm mại bị một bàn tay khác nắm chặt vuốt ve.
Tô Uyển Thu bỗng đẩy hắn ra:
- Ngươi đang làm gì?
Dường như không hài lòng vì sự chống cự của cô, Vệ Hủ lập tức đè cô trên giường.
Sau khi chạm vào bộ ngực mềm mại của cô, hắn mới lên tiếng:
- Hợp hoan.
Cô lập tức rơi lệ.
Nước mắt của cô nóng rực rơi vào làn da lạnh lẽo của hắn.
Hắn chưa bao giờ được sưởi ấm.
Nhưng cô lại bị tổn thương do giá rét…
- Đừng đụng vào ta! Đồ ghê tởm độc ác!
Cô điên cuồng chống cự hắn tiếp cận.
- Ngươi thậm chí lưu đày con ruột của mình! Ngươi có còn lương tâm hay không vậy!
Nước mắt của cô là thật, nỗi đau của cô cũng là thật.
Vệ Hủ khó hiểu nhìn cô.
- Đừng ồn ào!
Hắn quát lớn:
- Có thể đi vào vùng đất Hoang Linh là sự vinh quang bậc nào, sao có thể gọi là lưu đày được chứ!
- Đó là vùng đất Hoang Linh, hồn vía ma quỷ ở khắp nơi, không có một ngọn cả, ngay cả Đại La thần tiên đến đó cũng chỉ còn đường chết vì tan hết linh khí. Một đứa bé còn chưa đầy tuổi, ngươi làm thế không phải bắt nó đi chịu chết hay sao?
Tô Uyển Thu cào xé ruột gan hô to, nước mắt ướt đẫm hai má.
Nỗi đau khổ của cô lại chỉ nhận được một cái nhíu mày của nam nhân, cùng với một tiếng hừ lạnh.
- Nếu nó có thể sống sót thì mới có tác dụng với Linh Uyên. Nếu là hạng người vô tích sự thì đương nhiên phải chết trong vùng đất Hoang Linh rồi.
- Cô hẹp hòi quá rồi. Ngay cả đạo lý kẻ thích nghi mới sống sót được mà cũng không hiểu. Thế mà cũng không sợ bị người khác nhạo báng, làm mất mặt Linh giới chúng ta!
Đúng là chỉ có thần chủ tôn quý vô thượng mới có thể nói bằng giọng điệu đương nhiên đó.
- Ngươi là Linh Uyên thần chủ, suy nghĩ cho Linh Uyên là lẽ dĩ nhiên. Nhưng ngươi cũng là phụ thân của Niên Niên mà…
Tô Uyển Thu như người mất hồn.
- Phụ thân ư? Thứ do cô sinh mà cũng xứng gọi ta là phụ thân sao?
Vệ Hủ hừ lạnh một tiếng:
- Ta cưới cô chỉ vì cô là Đồ Linh Thú duy nhất trong lục giới, có thể sinh ra Chí Thuần Chi Linh, là thân thể thai nghén linh lực tốt nhất.
- Đưa nó đến vùng đất Hoang Linh, cho dù nó không sống sót được thì cũng có thể tăng linh khí ở nơi đó, nội tình của Linh Uyên cũng được tăng lên một phần, cớ sao không làm chứ?
- Chẳng qua là thứ chứa linh mà thôi, tội gì phải coi nó là con chứ!
Lời nói của hắn khiến Tô Uyển Thu như rơi vào hầm băng.
Đã biết chân tướng từ lâu, nhưng khi hiện thực được đặt rõ ràng trước mặt cô…
… Cô đã không thể thừa nhận nỗi giày vò đó nữa.
Cô mang thai ba năm sinh ra Niên Niên, trong khoảng thời gian đó Vệ Hủ chẳng thèm đoái hoài.
Thậm chí có lần cô bị Viêm Xà cực độc cắn trúng, hắn cũng chưa bao giờ đến thăm cô.
Lần đó cô cửu tử nhất sinh, Vệ Hủ lại đang mây mưa với hồng nhan tri kỷ Diệp Dung của hắn.
Vất vả lắm mới chịu đựng đến khi Niên Niên đầy tuổi, đứa bé nhỏ xíu mới biết gọi nương thân.
Hắn cướp mất Niên Niên không chút do dự, lưu đày đến vùng đất Hoang Linh.
Niên Niên không khóc lóc.
Nhưng Tô Uyển Thu biết, nó chỉ có một mình nhất định sẽ rất sợ hãi, rất nhớ mẫu thân…
Vệ Hủ ghét nhất là nước mắt của nữ nhân.
Hắn sống chín vạn năm, sinh linh lục giới đều được nuôi dưỡng nhờ linh khí trong Linh Uyên của hắn.
Hắn từng chứng kiến quá nhiều thế tục hồng trần, cực kỳ khinh thường những cô gái lụy tình không quyết đoán.
Khiến người xem sinh lòng khó chịu.
Không để ý cô khóc lóc, Vệ Hủ lại đè lên người cô.
Tô Uyển Thu ra sức giãy dụa, lại bị hắn dùng một tay giữ chặt, lụa trắng trên người bị lột xuống trong chớp mắt.
Cô luôn áo rách quần manh khi nằm dưới người hắn.
Còn hắn thì luôn ăn mặc chỉnh tề, chưa từng có một chút xộc xệch,
Cô xem nó là chuyện chăn gối.
Nhưng với hắn mà nói, chẳng qua là một nhiệm vụ mà thôi.
Vệ Hủ rút cắm mạnh mẽ.
Cảm giác khô khan thít chặt kia khiến hắn hơi khó chịu, càng đụng chạm ngang ngược hơn nữa.
Tô Uyển Thu hứng chịu sự thô lỗ của hắn, một dòng máu tươi chảy ra từ giữa hai chân.
Hắn chưa bao giờ đối xử dịu dàng, cũng chưa bao giờ hỏi han lời nào.
Hắn không yêu cô, hoàn toàn không yêu chút nào cả.
Nhưng mỉa mai nhất là, cô yêu hắn. Từ lần đầu tiên gặp hắn trong đêm động phòng hoa chúc, cô đã yêu hắn rồi.
Cô yêu hắn, là chìm đắm, là lao vào lửa, là khuất phục, là muôn đời không thể thay đổi.