Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Cô sao vậy?
Vẻ mặt Vệ Hủ thay đổi, không khỏi nhíu mày nhìn Diệp Dung nôn ra hết máu vừa hút.
Nếu ngay cả máu của Đồ Linh Thú cũng không có tác dụng thì có lẽ trên đời này không còn linh dược nào cứu Diệp Dung được nữa…
Vệ Hủ liếc Tô Uyển Thu, ánh mắt tối nghĩa khó dò.
Con mắt của Đồ Linh Thú có linh lực rất mạnh, có thể nhìn thấu mọi thứ, cũng có công dụng cải tử hoàn sinh.
Chỉ cần một con mắt thôi, Diệp Dung sẽ không phải chết, nếu đỉnh Tục Hồn không thể hoàn thành…
- Cô móc mắt ra.
Vệ Hủ thả Diệp Dung ra, nói với Tô Uyển Thu như vậy.
Nghe vậy, mặt cô trắng xám, vội lùi ra sau mấy bước.
- Không… Ta không…
Thấy cô không chịu, Vệ Hủ nhíu mày không kiên nhẫn, lập tức bước xuống giường.
- Cô muốn trơ mắt nhìn Diệp Dung chết sao?
- Cô ta chết thì có liên quan gì tới ta?
Tô Uyển Thu ra sức lắc đầu, lùi lại liên tục:
- Cô ta còn từng muốn rút xương sống của ta, muốn ta tan thành mây khói. Tại sao ta lại phải móc mắt cứu cô ta chứ?
“Bốp…”
Còn chưa dứt lời, Tô Uyển Thu đã bị tát một phát thật mạnh.
Dấu vết năm ngón tay đỏ tươi chậm rãi hiện ra, đau rát.
Cô bỗng òa khóc, vừa thút thít vừa che mặt lùi lại.
- Ta không muốn cứu cô ta. Đừng móc mắt của ta mà…
- Chỉ có một con mắt thôi, cô vẫn còn một con nữa. Cứu một mạng người là công đức lớn lao.
Vệ Hủ nói một cách đương nhiên, cúi người, duỗi tay kéo Tô Uyển Thu lại.
Cô hơi co quắp, run rẩy liên tục, trước mặt vóc dáng cao lớn của Vệ Hủ có vẻ nhỏ yếu đáng thương.
Thấy cô khóc tới mức mắt sưng đỏ, Vệ Hủ vươn ngón tay vuốt nhẹ chỗ hốc mắt của cô.
- Đừng khóc, lúc móc ra sẽ đau lắm.
Đột nhiên mềm giọng giống như là rất sợ cô bị đau vậy.
Nhưng Vệ Hủ bất chợt dùng sức, ngón tay đè chặt mí mắt của cô.
- Ta không muốn nước mắt của cô làm ướt ngón tay ta đâu.
Nghe vậy, Tô Uyển Thu đau lòng muốn chết. Lông mi của cô run rẩy liên tục, lướt qua đầu ngón tay hắn.
Vệ Hủ hơi sửng sốt. Tô Uyển Thu bèn thừa dịp này chạy thoát.
- Ta không muốn… Đừng móc mắt ta…
Cô mới bị hút máu xong nên thân thể cực kỳ yếu ớt, ngay cả đứng mà cũng cố hết sức, chỉ có thể bò trên mặt đất, vừa trốn vừa quan sát xem Vệ Hủ có tới đây hay không.
Cô giật mình quay đầu lại, dường như nhìn thấy Diệp Dung quay đầu cười trào phúng cô.
- Diệp Dung căn bản là không sao cả! Ngươi nhìn xem!
Tô Uyển Thu vội chỉ vào giường hét lớn.
Nghe vậy, Vệ Hủ phản xạ quay lại nhìn thì thấy Diệp Dung đã yếu ớt tới mức làn da đã bắt đầu hiện lên mụn cóc.
Hắn nhíu mày, nhanh chân đi về phía Tô Uyển Thu:
- Ngu xuẩn! Cô cho rằng làm thế có thể chạy thoát được sao?
Tô Uyển Thu khó tin nhìn kẻ vừa rồi còn có thể cười trào phúng cô, nay lại bỗng hấp hối như sắp hiện nguyên hình vậy.
- Ta không lừa ngươi. Vừa rồi cô ta còn cười nhạo ta! Ta không lừa ngươi mà, Vệ Hủ ngươi hãy tin ta đi!
Cô van xin cào xé ruột gan, quỳ rạp xuống chân hắn, nước mắt như vỡ đê:
- Ngươi tin ta được không? Cô ta thật sự không sao cả mà…
- Đừng móc mắt ta! Đừng…
Cuối cùng cô dứt khoát gào khóc, giống như một đứa trẻ muốn bảo vệ thứ quý giá của mình không cho kẻ gian cướp mất.
Vệ Hủ cau mày, không đành lòng thấy cô khóc.
- Đừng giãy dụa, sẽ đau hơn nữa.
Tô Uyển Thu vẫn lùi về sau, nước mắt hạn chế tầm nhìn khiến cô không thể thấy rõ biểu cảm của người trước mắt.
Mãi cho đến khi không thể lùi lại được nữa, cô bất chợt bị một đôi tay dùng sức kéo qua, chỉ để lại mấy tiếng nghẹn ngào yếu ớt cùng với tiếng xin tha.
Vệ Hủ ôm cô vào lòng, một tay đè đầu cô trước ngực mình, tay còn lại mò tới mắt trái của cô, hạ quyết tâm…