Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Vệ Hủ?
Tô Uyển Thu ngơ ngác nhìn nam nhân đang chịu đựng cơn giận trước mặt:
- Tại sao ngươi lại…
Cô còn chưa dứt lời thì đã bị Vệ Hủ cắt ngang với vẻ lạnh lùng:
- Sao hả? Ta quấy rầy cô gian díu với người ngoài à?
- Ta không gian díu với ai cả, là gã ta muốn…
Tô Uyển Thu không biết tại sao lại biến thành cô gian díu với người ngoài. Rõ ràng là Diệp Dung phái một con cóc thành tinh tới làm nhục cô mà!
Cô phản xạ nhìn về phía gã bịt mặt, nhưng phát hiện gã ta đã bị Diệp Dung vung roi đâm chết từ lâu, lại không biến thành nguyên hình!
- Tại sao lại như vậy?
Tô Uyển Thu khó tin nói:
- Rõ ràng ta thấy gã ta là một con cóc thành tinh mà!
Cô muốn xông tới quan sát thi thể của gã đó, nhưng bị Diệp Dung ngăn lại:
- Thần hậu, đây chính là người phàm. Ngài phản bội thần chủ thì thôi, lại dám vi phạm điều cấm, thông dâm với người ngoài!
- Người phàm? Sao có thể được chứ?
Tô Uyển Thu hét lên.
- Nếu người phàm bước vào Linh Uyên thì chắc chắn sẽ chết đột ngột vì không thể chịu được quá nhiều tiên khí!
Cô đẩy Diệp Dung ra, muốn đi lên nhìn rõ thực hư ra sao, nhưng lại bị Vệ Hủ bóp cổ ngã xuống đất.
- Cô thật to gan!
Sắc mặt Vệ Hủ âm trầm, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Tô Uyển Thu chưa từng nhìn thấy hắn tức giận tới mức này. Từ khi cô gả đến đây, bất kể lúc này hắn cũng lạnh lùng hờ hững, cho dù giận thì cũng không có nhiều cảm xúc mãnh liệt.
Bộ dáng này của hắn khiến Tô Uyển Thu cảm thấy… Thật đáng sợ…
- Chưa nói đến chuyện cô dẫn người phàm về Linh Uyên.
Dường như Vệ Hủ cũng không có ý định buông tha cho cô, một tay túm áo cô nhấc cô lên khỏi mặt đất.
- Cô tằng tịu với gã đó trong phòng cưới, to gan táo tợn tới mức này, trong mắt cô còn có phu quân là ta đây không hả?
Hắn quát lớn một tiếng, đột nhiên nắm chặt tay, như thể muốn bóp chết cô.
Tô Uyển Thu rưng rưng nước mắt, rất tủi thân vì bị hắn quát mắng như vậy.
- Ta thật sự không có mà… Bao lâu nay ta còn chưa biết rõ ngõ ngách trong phủ Linh Uyên, sao có thể dẫn người phàm về được…
Nghe vậy, Vệ Hủ mới thoải mái hơn chút.
Diệp Dung đứng bên cạnh nhìn rõ phản ứng của hắn, quả thật hận tới mức nghiến răng nghiến lợi!
Thân phận của thần chủ cao quý cỡ nào, cưới một con súc vật chẳng qua là vì bổ dưỡng cho linh lực của Linh Uyên mà thôi.
Nhưng vừa rồi hắn lại giận dữ tới mức đó. Diệp Dung ở bên Vệ Hủ bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ thấy cảm xúc của hắn lại mãnh liệt tới mức này.
Huống hồ… Hắn còn chính miệng nói, hắn là phu quân của Tô Uyển Thu…
Diệp Dung ghen tỵ, ghen tỵ tới mức tim phổi đều run rẩy.
Vị trí thần hậu phải là của cô mới đúng! Chỉ là một con Đồ Linh Thú thôi mà cũng dám tranh giành với cô sao?! Vì Vệ Hủ, cô đã trả giả biết bao nhiêu? Tại sao Tô Uyển Thu không cần làm gì cả mà cũng có thể ngồi mát ăn bát vàng?!
Một ngày nào đó, cô phải nghiền Tô Uyển Thu thành tro bụi. Không, chết thì quá thoải mái cho tô ta rồi. Cô phải tra tấn cô ta sống không bằng chết! Sau đó khiến chủ thần tự tay kết liễu mạng sống của cô ta!
Nghĩ vậy, cô ta lắc người xuất hiện bên cạnh gã bịt mặt, lấy một chuỗi chìa khóa ra nhét vào trong tay gã ở chỗ người ngoài không thể nhìn thấy.
- Thần chủ hãy xem này!
Cô ta làm bộ như kinh ngạc, run rẩy chỉ vào chiếc chìa khóa lấp lánh trong tay gã bịt mặt.
Nghe vậy, Vệ Hủ nhanh chóng bước tới, hắn ra hiệu cho Diệp Dung dâng chiếc chìa khóa kia lên, kiểm tra kỹ lưỡng, bỗng nhiên giận tím mặt.
Một luồng linh hỏa dâng lên từ lòng bàn tay hắn, chiếc chìa khóa kia lập tức biến thành tro bụi, sau đó xông tới trước mặt Tô Uyển Thu, xách làn váy của cô lên.
Tô Uyển Thu còn chưa hiểu ra sao thì Vệ Hủ đã thò tay vào chỗ kín của cô.
- Ahhh!
Cô giật mình chống cự, lại bị Vệ Hủ tát một phát thật mạnh.
- Tiện nhân!
Lửa giận đốt cháy trong mắt hắn:
- Khóa trinh tiết của cô đâu rồi?