Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sát ý trong mắt Vệ Hủ rất rõ ràng, dường như thật sự muốn dồn Tô Uyển Thu vào chỗ chết vậy.
Diệp Dung đứng bên cạnh thấy thế không khỏi vui sướng. Nhân Vương lại rất bồn chồn, chỉ sợ Vệ Hủ sẽ giết chết Tô Uyển Thu thật sự.
Số lượng Đồ Linh Thú trong thế gian đã càng ngày càng ít ỏi. Giảm bớt một con thì đều cực kỳ nguy hiểm cho lục giới.
- Thần chủ! Đừng làm việc xúc động như vậy. Thần hậu phạm tội thì cứ trừng phạt thật nặng là được. Lỡ như giết chết cô ta thì e rằng…
Bất đắc dĩ, Nhân Vương đành phải lên tiếng khuyên bảo.
Nghe vậy, Vệ Hủ bỗng thả lỏng, nhìn Nhân Vương:
- Nhân Vương hãy yên tâm. Vương chi tử gặp chuyện không may ở Linh Uyên nên ta nhất định cho ngài một đáp án hài lòng!
- Không cần phải thế! Chỉ cần thần chủ giao thần hậu cho ta xử trí thì ta sẽ bỏ qua mọi chuyện!
Nhân Vương muốn dẫn Tô Uyển Thu rời đi ngay lập tức nên không biết mình đã bại lộ con bài chưa lật.
Diệp Dung vừa nghe thấy hắn muốn dân Tô Uyển Thu đi thì cũng bất chấp phép tắc, vội phụ họa:
- Nếu Nhân Vương đã rộng lượng như thế thì chi bằng giao thần hậu cho ngài ấy xử trí thôi.
- Chi bằng sau này phủ Linh Uyên đều giao cho ngươi cai quản?
Vệ Hủ liếc Diệp Dung một cái, có ý cảnh cáo.
Người ngoài tuy không dám nói là thấu hiểu Vệ Hủ, nhưng lúc này đều có thể thấy rõ Vệ Hủ đã bị chọc giận.
Diệp Dung vội cúi đầu, giọng nói bối rối:
- Diệp Dung không dám, Diệp Dung chỉ buột miệng nói thế mà thôi.
- Nếu Nhân Vương tin ta thì hãy để thần hậu ở lại Linh Uyên giao cho ta xử trí. Nếu không tin…
Vệ Hủ vung tay áo lên, lại bóp cổ Tô Uyển Thu vừa ngã xuống đất rồi nhấc lên.
Tô Uyển Thu vốn đã bị tổn thương nguyên khí, lại té ngã bị thương gân cốt, lúc này thậm chí cô không còn sức lực để giãy dụa nữa. Con mắt còn lại cũng trống rỗng như một bên bị móc mất.
Thấy cô nản lòng không muốn nhìn hắn một lần, Vệ Hủ thả lỏng ánh mắt, bèn nhìn về phía Nhân Vương.
- Không bằng ta giết cô ta ngay tại đây để công đạo cho vương chi tử vậy?
Nghe vậy, vẻ mặt Tô Uyển Thu trở nên đau đớn, nhưng sau đó biến mất nhanh chóng, bao phủ bằng nỗi tuyệt vọng sâu sắc.
- Đương nhiên là ta tin thần chủ rồi. Nếu thần chủ muốn đích thân trừng phạt thì ta cũng không tiện lắm lời. Xin được cáo lui trước vậy.
Nhân Vương tức giận bất bình dẫn theo đám “trợ thủ” mượn từ âm phủ rời đi.
Bổn ý của hắn chỉ là muốn lợi dụng cơ hội này để đưa Tô Uyển Thu đến Nhân Giới, lợi dụng linh khí của cô ta để thành tiên mà thôi. Không ngờ Vệ Hủ lại sớm nắng chiều mưa như vậy, lúc thì bảo cho dẫn đi, lúc lại bảo không cho dẫn đi, còn muốn giết Tô Uyển Thu, rõ ràng là muốn trêu chọc hắn. Ngay từ ban đầu đã không có ý định cho hắn dẫn Tô Uyển Thu đi rồi.
Nhưng địa vị của Vệ Hủ ở nơi đó, đâu phải một Nhân Vương có thể dây vào được? Huống chi hắn cũng đã hứa sẽ trừng phạt thần hậu thật nặng, bởi vậy mình cũng không thể nhất quyết không chịu được. Chẳng qua đáng thương cho con trai mình, bị người ta giết chết uổng phí…
Sau khi Nhân Vương rời đi, Vệ Hủ lập tức thả lỏng Tô Uyển Thu ra. Hắn trừng cô hung ác:
- Không phải đã bảo cô ở yên trong phòng không được ra ngoài rồi sao?
- Đó là do ta nghe thấy…
Tô Uyển Thu ho khan mấy tiếng, vội giải thích. Nhưng bị Diệp Dung ngắt lời.
- Nếu thần hậu đã dám tằng tịu với vương chi tử thì khi nghe thấy phụ thân của người trong lòng tìm mình gây sự, chắc chắn là sẽ hoảng sợ muốn trốn đi.
Cô ta vẫn cúi đầu, nói chuyện rất cung kính, nhưng ánh mắt lại lóe vẻ âm hiểm.
- Cô ngậm máu phun người!
Tô Uyển Thu đâu chịu được bị bôi nhọ như vậy, không để ý thân thể yếu đuối của mình, vừa định giằng co với cô ta thì đã bị Vệ Hủ khiêng lên vai, đi vào phòng hắn.
Tô Uyển Thu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, muốn vùng vẫy tránh thoát, lại bị Vệ Hủ đe dọa một câu lạnh lẽo:
- Những chỗ trên người cô từng bị nam nhân khác chạm vào, ta đều sẽ móc xuống hết!