Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắn sống hàng chục triệu năm, trời sập cũng không đổi sắc mặt.
Nhưng tay hắn đang run rẩy.
- Ta đã nói rồi, chỉ có ta mới được phép quyết định mạng sống của cô.
Hắn nhìn bộ xương khô bị chém đứt xương sống, trái tim như bị dòng điện lướt qua.
- Ta không cho phép cô chết.
Dứt lời, Sinh Tử Thuẫn bỗng toát ra quầng sáng trắng khổng lồ bao trùm lên người Tô Uyển Thu.
Cô bỗng ngẩng đầu, khóe mắt muốn nứt. Cảm giác đau đớn vì bị lắp ráp lại thân thể còn nặng hơn là hủy diệt cô.
Mỗi một khúc xương sườn, mỗi một miếng da thịt, mỗi một giọt máu đều kết dính lại với tốc độ khó có thể thừa nhận được. Cô cảm thấy có mồi lửa nóng bỏng đang nung cháy mỗi nơi trên thân thể cô, mãi đến khi cô hóa thành tro tàn thì ngọn lửa mới tắt ngóm.
- Ahhhh!
Cô hét dài một tiếng, bỗng biến thành hình dạng Đồ Linh Thú, hơi vùng vẫy, cả cột Tru Tiên đều bị đập vỡ.
Người dưới đài đều đứng ngây người không dám nhúc nhích.
Tại sao thần lực khổng lồ như vậy lại xuất hiện trên người một con Đồ Linh Thú chỉ biết luyện linh cùng với tụ linh?
Từ xưa đến nay, ngoài mẫu thần ra cũng chỉ có thần chủ mới có thể hủy diệt cột Tru Tiên.
Nhưng lại không ai có thể dễ dàng làm vỡ toang cả cây cột Tru Tiên như Tô Uyển Thu cả.
Rốt cục thì lai lịch của cô ta là gì?
Thấy Tô Uyển Thu mất kiểm soát, Vệ Hủ nhíu chặt mày.
Hắn rạch cổ tay mình nhỏ một giọt máu lên Sinh Tử Thuẫn. Trên người Tô Uyển Thu lập tức tràn ra quầng sáng, hoàn thành quá trình tinh lọc.
Tô Uyển Thu cũng lại biến về hình người, trần truồng nằm trên đài Tru Tiên.
Vệ Hủ lập tức đi tới đắp áo choàng lên người Tô Uyển Thu, bế cô lên, nói với người dưới đài:
- Mọi người đều đã được chứng kiến tận mắt nghi thức tinh lọc hôm nay rồi. Bất kể trước kia thần hậu đã từng có tội gì thì sau khi được tinh lọc, những tội nghiệt đó đã không còn liên can tới cô ấy nữa.
- Nhân Vương.
Nói rồi, hắn ngừng trong chốc lát, nhìn về nơi Nhân Vương đang đứng:
- Từ nay ngài và phủ Linh Uyên của ta đã không còn dính líu gì tới nhau nữa. Sau này đừng tới dây dưa phủ Linh Uyên nữa!
Nghe vậy, sắc mặt Nhân Vương trở nên cực kỳ khó coi. Nhưng hắn vẫn phải làm bộ như khiêm tốn nói:
- Đó là dĩ nhiên.
Người vây xem thấy không còn trò hay nữa bèn lập tức giải tán.
Diệp Dung thấy Vệ Hủ vẫn bế Tô Uyển Thu, trong lòng cực kỳ căm hận.
Cô ta nịnh nọt bước tới, làm bộ như muốn đón lấy Tô Uyển Thu:
- Thần chủ đã vất vả rồi. Việc chăm sóc thần hậu thì cứ giao cho Diệp Dung làm thay vậy.
- Không cần.
Vệ Hủ lãnh đạm lùi về sau một bước.
- Cô chỉ cần chú tâm vào việc chế tạo đỉnh Tục Hồn là đủ rồi.
Dứt lời, hắn lắc người trở về phủ Linh Uyên.
Diệp Dung đứng tại chỗ, siết chặt nắm đấm, hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ cần ngày nào đỉnh Tục Hồn còn chưa tạo ra thì cô ta còn có cơ hội được Vệ Hủ ưu ái! Cho dù cuối cùng không thể làm Vệ Hủ rung động thì cô cũng nhất quyết không cho phép nữ nhân khác đứng bên cạnh hắn!
…
Tô Uyển Thu đã hôn mê ba tháng.
Theo lý mà nói, những người nhận nghi thức tinh lọc mà hồn vía còn chưa tan tành thì hẳn là sẽ thay da đổi thịt, giống như được sinh ra lần nữa, chứ không giống Tô Uyển Thu như vậy, không chết ngay lúc đó mà vẫn còn hơi tàn, lại đang hấp hối.
Vệ Hủ cảm thấy hơi kỳ quái. Hắn đã chực chờ trước giường Tô Uyển Thu suốt ba tháng, nhưng lại không thấy cô có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Chẳng lẽ nghi thức có vấn đề gì sao?
Không, không thể nào. Để ngăn ngừa có người ngoài gian lận trong nghi thức nên hắn mới đích thân ra tay. Hắn dám chắc là tinh lọc không có vấn đề gì cả.
Vậy thì chính Tô Uyển Thu có vấn đề…
Vệ Hủ nhìn chằm chằm vào gương mặt yên tĩnh lúc ngủ của người trên giường, miệng nhỏ khẽ hít thở, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, nhưng vẫn có mấy phần bướng bỉnh đáng yêu.
Trong lòng hắn nhất thời mềm mại, ma xui quỷ khiến cúi người xuống, in một nụ hôn lên đôi môi khô ráo của cô.
- Thần chủ…
Diệp Dung vừa bước tới thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Hai tay cô ta đặt bên người, sắp vò nát vạt áo, thế mới bình tĩnh hơn chút.
- Thần chủ, hãy để thiếp khám cho thần hậu đi.
- Cũng được. Cô biết độc, có lẽ sẽ biết rõ một chút nguyên nhân.
Vệ Hủ nhíu mày, đoán rằng nếu hắn ở đây thì Diệp Dung cũng không dám làm điều gì khác người nên đứng sang bên cạnh cho Diệp Dung tới thử xem.
Diệp Dung thấy hắn che chở Tô Uyển Thu như vậy thì càng căm hận hơn, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, còn phải làm bộ như không có việc gì vậy.
Lúc Diệp Dung đi đến bên cạnh Vệ Hủ thì bỗng mềm nhũn cả chân, ngã vào lòng hắn.
- Thiếp nguyện làm bất cứ chuyện gì vì thần chủ. Dù là chế tạo đỉnh Tục Hồn, hay là cứu thần hậu đã từng muốn giết thiếp. Đều do thiếp tự nguyện làm vì thần chủ!
Thấy Vệ Hủ phản xạ muốn đẩy mình ra, Diệp Dung vội bưng lợi thế ra:
- Chỉ mong thần chủ nể tình thiếp say mê một lòng mà cho thiếp được ở cạnh thần chủ, có được không?
- Không phải bây giờ cô đang ở cạnh ta đó sao?
Vệ Hủ nhíu mày, có vẻ muốn trốn tránh.
Diệp Dung lắc đầu, nước mắt tuôn rơi như hoa lê dưới mưa:
- Từ khi thần hậu gả tới đây, đã lâu ngài chưa từng sủng hạnh thiếp. Thiếp chỉ muốn…
- Cô cứ cứu cô ấy trước đã!
Vệ Hủ ngắt lời cô, ánh mắt âm u khó dò:
- Đến lúc đó ta đương nhiên sẽ cho cô thứ cô muốn.
Nghe vậy, Diệp Dung mừng rỡ như điên, vội gật đầu liên tục.
- Thiếp khám cho thần hậu ngay đây!
Cô ta vội bước tới bên giường, cầm cổ tay của Tô Uyển Thu.
Không bao lâu sau, cô ta chợt nhíu chặt mày, thốt lên:
- Thần chủ, thần hậu đã mang thai rồi!