Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có lẽ là ảo giác…
Sau khi tỉnh lại, Tô Uyển Thu thấy đứa bé sơ sinh đang nằm bên cạnh mình ngoan ngoãn, mặt đầy nếp nhăn.
Nhưng không có bóng dáng của Vệ Hủ.
Lúc cô sinh sản bị rong huyết, tình hình cực kỳ nguy hiểm. Bà đỡ phải dùng tới forcet đỡ đẻ.
Nhưng cô lại không nhớ rõ. Cô chỉ mơ hồ thấy Vệ Hủ bước vào, sau đó ngất xỉu ngay tức khắc.
Bây giờ xem ra chỉ là ảo giác của cô thôi.
Nếu không thì sao Vệ Hủ lại kích động khi thấy cô khó sinh được chứ? Như thể sợ cô gặp chuyện không may vậy.
Hắn còn nổi giận với bà đỡ, nói nếu hai mẹ con gặp chuyện chẳng lành thì hắn nhất định sẽ không tha cho những người này. Cô chưa bao giờ thấy hắn nổi giận với người khác như vậy. Cho dù đối mặt với thú hoang hung dữ cực độ thì hắn vẫn không có biểu cảm gì cả.
Hơn nữa hắn vẫn nắm tay cô, vẫn nói chuyện bên tai cô, mặc cho cô có nghe thấy hay không.
Giọng nói của hắn rất dịu dàng, hắn nói: “Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta, nàng phải cố gắng sinh ra nó bình an.”
Hắn nói, “Nàng rất dũng cảm. Lần này cũng phải dũng cảm lên, được không?”
Hắn nói, “Ta biết nàng rất ngốc, nghĩ một cái tên mà cũng phải nghĩ thật lâu. Ta đã nghĩ thay nàng rồi, đứa bé gọi là Niên Niên có được không?”
“Lúc nàng mang thai thích ăn cá nhất. Trong ba năm này ta đã bắt bao nhiêu cá về cho nàng. Cá trong lục giới đều bị nàng ăn hết sạch rồi!”
Giọng điệu của hắn nghe như trách cứ, nhưng lại cưng chiều hết nấc.
Hắn nhéo chóp mũi của cô, “Hằng năm đều thừa, niên niên hữu ngư, mèo tham như nàng chắc là sẽ thích tên này nhỉ…”
Niên Niên… Niên Niên…
Lúc Tô Uyển Thu ngất xỉu, cô vẫn lẩm bẩm cái tên này.
Dựa vào cảnh tượng tốt đẹp đó nên cô mới chống chọi tới cuối cùng.
Nhưng cô mang thai ba năm, Vệ Hủ chưa từng liếc nhìn cô một lần, sau lại xuất hiện trong lúc cô sinh nở được chứ?
Hơn nữa sao lại biết lúc cô nôn nghén lại rất thích ăn cá…
- Niên Niên, con nói xem, có phải là mẫu thân đang mơ mộng hão huyền không vậy?
Cô nhìn bé trai nằm trong tã lót, duỗi tay sờ má nó, ánh mắt tràn đầy niềm vui và hiền hòa của người mới làm mẹ.
Nói rồi ánh mắt Tô Uyển Thu đong đầy hơi nước. Cô không kìm nén được ôm Niên Niên vào lòng, vùi đầu khóc:
- Không sao cả… Cho dù cha không quan tâm thì mẫu thân chỉ cần có Niên Niên là đủ rồi… Được không vậy Niên Niên?
Niên Niên bỗng mở đôi mắt nho nhỏ lấp lánh nhìn Tô Uyển Thu, khiến trái tim cô mềm nhũn.
Cô cúi người in một nụ hôn lên trán nó, nỉ non:
- Mẫu thân chỉ cần có con là đủ rồi…
…
Tô Uyển Thu đã rất ít khi được gặp Vệ Hủ, cũng rất ít gặp Diệp Dung, chắc là đang bận việc chế tạo đỉnh Tục Hồn.
Ngẫu nhiên cô nghe thấy bọn người hầu nói, đỉnh Tục Hồn sắp được hoàn thành rồi. Chẳng qua còn cần một nghi thức nữa mới có thể chân chính đến bước sửa chữa cuối cùng.
Nhưng việc đó chẳng liên quan gì tới cô. Mỗi ngày cô đều ở trong phòng chơi đùa với Niên Niên, dạy nó bước đi nói chuyện. Tuy rằng cuộc sống khốn khó nhàm chán, nhưng lại cực kỳ hạnh phúc.
Hơn nữa cô ngạc nhiên phát hiện thiên phú của Niên Niên cực kỳ cao. Không chỉ linh lực trên người rất mạnh, mà khả năng vận dụng linh lực cũng rất kinh người, có thể nói gần như là kết hợp ưu điểm giữa Vệ Hủ và Tô Uyển Thu.
Bây giờ Niên Niên đã biết chạy biết đi, chẳng qua học nói vẫn chưa được như ý muốn, mới biết gọi mẫu thân mà thôi.
Chắc là do trong phòng chỉ có hai mẹ con cô, không có ai khác nói chuyện với Niên Niên, dù sao thì trẻ con cũng cần hoàn cảnh mới có thể học tập, cho nên Niên Niên vẫn chỉ biết nói mấy từ đơn giản mà thôi.
Tô Uyển Thu cũng từng dạy nó gọi phụ thân, nhưng không có ai để nó luyện tập nên đành phải thôi.
Tuy Niên Niên còn nhỏ, nhưng lại rất ngoan, gần như không bướng bỉnh, cũng không khóc quậy như những đứa trẻ khác.
Ngay cả khi Tô Uyển Thu ở cữ, tuy rằng Vệ Hủ không quan tâm cô, không gọi người tới chăm sóc cô, nhưng vì Niên Niên cực kỳ ngoan, buổi tối gần như không khóc, ban này cũng uống sữa xong rồi ngủ, chưa từng quậy phá. Điều này Tô Uyển Thu rất vui mừng.
Thấy ngày đầy tuổi của Niên Niên sắp đến, Tô Uyển Thu suy xét có nên làm gì đó cho nó hay không.
Dựa theo tập tục của Đồ Linh Thú, trẻ con nhà ai đầy tuổi thì nhất định phải được nhận lời chúc phúc của mọi người trong tộc. Tuy rằng bây giờ cô không sống ở biển hoang, nhưng cô cũng muốn cho Niên Niên cảm thụ phong tục tập quán quê hương.
- Niên Niên, mấy ngày nữa mẫu thân dẫn con về biển hoang chơi được không?
Tô Uyển Thu nhìn bóng dáng nho nhỏ đang nặn bùn, không kiềm nén được sờ đầu nó.
- Đang chơi gì mà nghiêm túc vậy hả?
Niên Niên lảo đảo đứng dậy, không đứng vững muốn té xuống đất.
- Mẫu… Mẫu thân…
Nó kích động mở hai tay về phía Tô Uyển Thu, muốn cô ôm nó lên. Nhưng Tô Uyển Thu không làm vậy mà kiên nhẫn ngồi trước mặt nó nói:
- Không sao, ngã không đau đâu. Niên Niên tự đứng dậy được không?
Thấy người vẫn luôn yêu thương mình lại không để ý tới mình làm nũng, Niên Niên lập tức gào khóc, thân hình nhỏ bé run rẩy liên tục.
Tuy nó mới một tuổi, nhưng mặt mũi lại giống hệt Vệ Hủ. Nhìn nó khóc như đang nhìn Vệ Hủ vậy, có cảm giác rất là thần kỳ.
Cô đang định nói đạo lý cho Niên Niên thì lại bị một giọng nói buốt giá cắt ngang.
- Tại sao lại không dỗ nó?
Vệ Hủ cau mày, đi vào từ ngoài cửa.