Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày Niên Niên bị đưa đi, Tô Uyển Thu bị nhốt trong phòng, không được phép bước ra cửa phòng nửa bước.
Bên ngoài là kèn pháo, chiêng trống vang trời, chúc mừng đứa con một tuổi bị lưu đày của cô.
Thậm chí cô còn không kịp từ biệt nó lần cuối.
Hôm đó cô cãi lại Vệ Hủ. Hắn sợ cô quấy rối làm chậm thời gian lưu đày, bèn đưa Niên Niên đến chỗ Diệp Dung.
Tô Uyển Thu là người hiểu rõ nhất tính cách ác độc của Diệp Dung. Cô ta nhất định sẽ không nhân từ nương tay với Niên Niên. Vừa nghĩ tới chuyện có lẽ Niên Niên đã nhận hết tra tấn, Tô Uyển Thu lập tức cảm thấy đau lòng như cắt.
Cô muốn liều lĩnh đi tìm Niên Niên, lại bị Vệ Hủ nhốt trong phòng như đã đoán được từ trước rồi vậy.
Mặt trời lặn sau núi, tiếng ồn ào náo động bên ngoài mới dần dần dừng lại. Có nghĩa là Niên Niên đã bị đưa vào vùng đất Hoang Linh.
Tô Uyển Thu cảm thấy cô đã chết thật rồi.
…
Đã ba ngày cô không uống lấy một giọt nước, nhưng không ai phát hiện.
Phòng cô âm u quanh năm, bởi vì cô không lòng dạ nào mà thông gió nên lúc này thoạt nhìn có vẻ u ám.
Vệ Hủ vừa vào phòng thì đã thấy bộ dáng nửa sống nửa chết của Tô Uyển Thu.
Sắc mặt cô tiều tụy, mặt mày vàng khè, hốc mắt trái bị mất một con mắt mất hết sức sống như một lỗ đen đáng sợ vậy.
- Cô không ăn không uống là định đói chết hay sao?
Vệ Hủ lạnh giọng nói, ánh mắt bất đắc dĩ.
Tô Uyển Thu nghe thấy giọng nói của hắn lại không có phản ứng gì cả, toàn thân như một con rối gỗ không có linh hồn.
Mãi tới khi Vệ Hủ vuốt ve bộ ngực mềm mại thì cô mới có phản ứng, điên cuồng đẩy hắn ra.
- Ha…
Vệ Hủ cười lạnh một tiếng, đè cô xuống, để lại dấu đỏ mờ ám trên cổ cô.
- Sức lực lớn như vậy, chứng tỏ cô còn chưa có chuyện gì.
- Buông ta ra! Ngươi buông ta ra!
Tô Uyển Thu cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng khi da thịt kề sát, nhưng cô chỉ thấy nhục nhã.
Rốt cục thì hắn muốn thế nào? Rốt cục hắn xem cô là thứ gì?
Hắn cưới cô, nhưng không coi cô là thê tử. Hắn muốn cô, nhưng cũng không coi cô là công cụ tiết dục, bởi vì hắn cũng sẽ mây mưa với Diệp Dung. Số lần lên giường với cô còn ít hơn là với Diệp Dung.
Hơn nữa, khi cô tưởng rằng rốt cục hắn cũng đối xử với cô dịu dàng hơn chút xíu thì hắn lại đưa con của họ vào đường cùng!
Cho dù tình sâu như biển, cuối cùng cũng hóa thành tro tàn.
Cho dù cô không quên được nam nhân này, nhưng cô sẽ không yêu hắn nữa.
Cô hận hắn.
Tô Uyển Thu vùng vẫy rất mãnh liệt, gần như là dùng cả tay miệng để kháng cự Vệ Hủ đụng chạm.
- Đừng đụng vào ta! Đồ ma quỷ!
Cô mắng lớn, ngay sau đó xấu hổ tới mức mất tiếng.
Vệ Hủ tách chân cô ra, thô lỗ xông vào.
Dường như hắn đang muốn chứng minh điều gì đó vậy, xông thẳng vào trong cơ thể cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội tỉnh táo, khiến cô không thở nổi.
Rõ ràng chỉ cần cô mang thai là đủ rồi, nhưng hắn lại tham lam muốn ở lại trong cơ thể cô lâu hơn một chút.
Không còn nhiều thời gian nữa. Hắn biết giờ đây muốn cô yêu hắn là không thể, vậy thì không bằng để cô hận hắn đi…
Nghĩ vậy, động tác dưới thân hắn càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh, như thể muốn đâm nát nữ nhân dưới thân mình vậy.
Ban đầu Tô Uyển Thu còn ra sức vùng vẫy, đến giớ đã mặc cho hắn thao túng.
Cô chìm nổi theo tiết tấu của hắn, ánh sáng trong đôi mắt lại tắt ngầm từ từ.
Vệ Hủ càng thấy cô mất hết hy vọng thì lại càng muốn khơi dậy cảm tình trong cô.
Hắn không thích nhìn thấy Tô Uyển Thu mất hết sức sống như vậy.
Lật ngược thân thể cô lại, xỏ xuyên mạnh mẽ từ đằng sau, đi vào chiều sâu trước nay chưa từng có khiến Tô Uyển Thu không kìm lòng thét lớn một tiếng.
Nhưng sau đó cô lập tức cắn chặt răng, không cho mình phát ra thanh âm nào nữa.
Không biết đã qua bao lâu, Vệ Hủ thao túng cô bày ra đủ loại tư thế xấu hổ, cô cũng không chống cự lại nữa.
Cánh tay giữ chặt eo khẽ buông ra, Tô Uyển Thu lập tức ngã xuống nặng nề.
Cô lại nhớ tới ngày Niên Niên bị đưa đi, Diệp Dung cố ý tìm cô nói những lời đó.
Cô ta nói Vệ Hủ cưới cô là vì linh lực của cô rất đặc thù, có thể sinh ra đứa bé là Tái Linh Tử, có thể chất môi giới đặc thù.
Linh Uyên là vùng đất luyện linh, linh khí của nó không thể được bổ sung trực tiếp từ Đồ Linh Thú ở biển hoang, mà phải tụ tập linh khí từ vùng đất Hoang Linh.
Bởi vì mấy năm gần đây, số lượng Đồ Linh Thú giảm mạnh, linh khí mà vùng đất Hoang Linh có thể tụ tập được quá ít ỏi, mà Tái Linh Tử lại đúng lúc có thể giải quyết vấn đề này.
Chỉ cần đặt Tái Linh Tử vào vùng đất Hoang Linh thì bất kể là sống hay chết, nó đều có thể dẫn linh khí rót vào mặt đất, lại tụ về Linh Uyên.
Mà trên đời này con Đồ Linh Thú duy nhất có thể sinh ra Tái Linh Tử cũng chỉ có mình Tô Uyển Thu mà thôi…
Giây phút đó, cô mới hiểu được, ban đầu hắn cưới cô chỉ là một âm mưu mà thôi…
Cái gì gọi là cô gặp may, cái gì gọi là cô bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng chứ!
Yêu phải Vệ Hủ là ngoài ý muốn, cũng là kiếp nạn của cô.
Cô thà rằng tan thành mây khói trong kiếp nạn này cũng không muốn sống người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ.
- Vệ Hủ…
Cô nỉ non một tiếng, nhìn nam nhân trên người mình.
- Cho ta chết đi có được không?
Sắc mặt Tô Uyển Thu trắng xám, do vừa vận động kịch liệt nên mạch máu lồi lên, thoạt nhìn như là sắp hư thoát tới chết.
Môi cô đã khô tới nứt da, ánh mắt cũng mở không nổi vì mệt mỏi. Cô im lặng nhìn Vệ Hủ, giọng nói khàn khàn, còn chưa kịp nói thêm lời nào thì đột nhiên nhắm mắt lại…
- Tô Uyển Thu!
Vệ Hủ vội kêu lên.