Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Hận Đều Biến Thành Tro Tàn
  3. Chương 35
Trước /39 Sau

Yêu Hận Đều Biến Thành Tro Tàn

Chương 35

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

- Cô đang làm gì đấy?

Vệ Hủ phẫn nộ kêu, vội đi đến bên cạnh Diệp Dung, xem xét tình huống của cô ta.

Đỉnh Tục Hồn đã đến thời khắc mấu chốt, Diệp Dung không thể có bất cứ mệnh hệ nào, nếu không thì mọi thứ đều sẽ đổ xuống sông xuống biển.

Tô Uyển Thu thấy hắn lo lắng cho Diệp Dung như thế thì hừ lạnh một tiếng.

Như bây giờ, cho dù cô có nói mình không làm gì cả, chỉ là nhìn Diệp Dung hét khàn giọng bảo cô cút khỏi phủ Linh Uyên, còn tự đâm vào bụng mình một nhát, cảm thấy đáng thương lại buồn cười.

Rõ ràng đã hấp hối nhưng còn không quên làm tay cô dính máu, khiến Vệ Hủ tưởng rằng Tô Uyển Thu cô ghen tỵ nên ra tay với Diệp Dung.

Nhưng nhìn bộ dáng của hắn thì Tô Uyển Thu cảm thấy, Diệp Dung đã đạt được mục đích rồi.

Vệ Hủ vội bế Diệp Dung lên, trước khi đi nhìn Tô Uyển Thu thật sâu, lại không nói gì cả, lập tức đi ra ngoài.

- Ngươi luôn luôn… Chưa từng tin ta…

Khoảnh khắc cửa bị đóng lại, Tô Uyển Thu ngã bệt xuống đất như là mất hết sức lực.

Cô nằm chờ đợi tử vong một mình trong bóng tối.

Vệ Hủ vẫn không tới tìm cô khởi binh hỏi tội. Chính cô đã sắp quên chuyện này rồi.

Mãi cho tới khi cửa phòng lại bị đẩy ra, tiếng “kẽo kẹt” điếc tai vang lên.

- Đừng cử động…

Vệ Hủ lập tức đè lên người cô, trước khi cô tỉnh táo lại, hắn đã tiến vào thân thể cô.

- Cút đi! Đồ ác ma… Súc vật!

Tô Uyển Thu nổi giận xô đẩy hắn. Thân dưới đau đớn khiến cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ giận dữ, hận không thể băm nát kẻ đang nằm trên người cô.

- Đừng đụng vào ta! Đồ ghê tởm!

Cô vừa cắn xé vừa mắng mỏ. Tuy rằng linh lực của cô đang tăng mạnh với tốc độ khó đoán trước, nhưng cô vẫn không phải là đối thủ của Vệ Hủ.

Vệ Hủ im lặng chịu đựng, không quan tâm tới cô chống cự, đè tay chân cô xuống, đâm rút liên tục trong cơ thể cô.

- Đứa con của Diệp Dung mất rồi…

- Ồ? Thế à?

Nghe vậy, Tô Uyển Thu cười phá lên.

- Chúc mừng chúc mừng!

- Tô Uyển Thu!

Vệ Hủ quát lớn ngắt lời cô.

- Cô có biết mình đang làm gì không hả?!

- Ta đang làm gì? Ta đang bị ngươi làm mà…

Cô cười nhạo một tiếng, bộ dáng phóng đãng.

Không hiểu sao Vệ Hủ lại cảm thấy đau lòng. Cô biến thành như vậy, hắn nên phản cảm mới đúng, nhưng tại sao hắn lại đau lòng như vậy…

Diệp Dung mất đứa con, cô ta khăng khăng một mực nói là Tô Uyển Thu làm. Cảnh tượng lúc đó đúng là có thể phán đoán như vậy.

Cô ta lấy lý do phá thai để khóc đòi hắn cho công bằng, nếu không sẽ tự sát ngay trước mặt hắn.

Đỉnh Tục Hồn sắp hoàn thành, sao hắn có thể cho cô ta chết được chứ?

Cho nên Vệ Hủ chỉ có thể đồng ý.

Nhưng hắn lại không ngờ rằng Diệp Dung nói muốn công bằng là yêu cầu hắn sinh một đứa con với Tô Uyển Thu, sau đó lại dùng linh lực của Đồ Linh Thú mới sinh để cải tử hoàn sinh cho con của cô ta…

Trong lòng hắn đương nhiên là không muốn, nhưng vì giữ vững cảm xúc của cô ta nên hắn vẫn phải cố đồng ý.

Hắn nhất định phải có đỉnh Tục Hồn…

Cắn răng va chạm trong thân thể ấm áp chật hẹp khô cằn của Tô Uyển Thu, hắn cũng cảm thấy mình bị kẹp đau đớn.

Biểu hiện hoàn toàn không động tình của cô cũng khiến hắn thất bại. Nhưng hắn không còn cách nào khác nữa.

Để Diệp Dung có thể tự nguyện trở về xây đỉnh, hắn chỉ có thể khiến cô mang thai trước.

Dần dà Tô Uyển Thu không còn giãy dụa nữa. Đối với cô mà nói, giãy dụa đã không còn ý nghĩa gì nữa, Vệ Hủ vẫn có thể đòi được thứ hắn muốn trên người cô.

Nhưng cô không ngờ rằng Vệ Hủ lại triền miên không ngớt với cô nhiều ngày đêm.

Cô cho rằng là tới giờ mà thôi. Không ngờ xong một lần, Vệ Hủ lại quấn lấy cô, khiến thân thể cô trở nên khô nóng.

Sau này cô không chịu nổi, đành phải xin tha thứ, cảm thấy mình sắp bị đâm nát.

Nhưng Vệ Hủ lại làm như không nghe thấy, một lần lại một lần, mãi mà không thỏa mãn.

Tô Uyển Thu không rõ mục đích của hắn là gì. Mãi cho tới khi hắn gieo hạt giống trong cơ thể cô rất nhiều lần, cô mới chợt hiểu hắn muốn cho cô mang thai.

Không nhất định phải thai nghén Tái Linh Tử. Hắn chỉ cần cô có thai thôi là được rồi.

Mục đích của hắn, đại khái là có liên quan tới đứa bé đã dữ nhiều lành ít của Diệp Dung.

Tô Uyển Thu đau lòng muốn chết. Hắn coi thường cô tới mức này sao? Muốn dùng cách cho cô mang thai để cứu vớt đứa con của Diệp Dung?

Con của Diệp Dung là người, con của cô sinh ra cho người khác làm thuốc sao?

Cô nhất định sẽ không cho phép chuyện này xảy ra…

Không biết đã trôi qua mấy ngày, Vệ Hủ mới rời khỏi người cô.

Hắn học được một ít đặc thù thân thể nữ tính từ chỗ Diệp Dung, biết bắt mạch chẩn đoán xem có thụ thai hay không.

Lúc hắn đặt tay lên cổ tay Tô Uyển Thu, không khỏi kích động tới mức run rẩy.

- Cô có thai rồi…

Hắn cố bình tĩnh nói những lời này, đứng dậy muốn đi ra ngoài.

- An dưỡng cho thật tốt.

Chu kỳ sinh nở của Tô Uyển Thu rất dài, đến lúc đó đỉnh Tục Hồn đã được làm xong, bọn họ vẫn sẽ có đứa con của mình.

Nhưng hắn không ngờ rằng mình vừa bước ra khỏi phòng thì đằng sau chợt vang lên tiếng hét thảm của Tô Uyển Thu.

Hắn rùng mình, vội quay đầu lại, đã thấy Tô Uyển Thu cầm đao cắm vào bụng mình.

Quanh người cô nhanh chóng xuất hiện một vũng máu…

Quảng cáo
Trước /39 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trai Đẹp Né Qua Một Bên!

Copyright © 2022 - MTruyện.net