Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đứa con của Tô Uyển Thu đã không thể đảm bảo. Diệp Dung nhân dịp này làm ầm ĩ, nói là nếu không cứu được con mình thì cô ta không muốn sống nữa.
Vệ Hủ cau mày:
- Cải mệnh vốn là chuyện vô căn cứ, sao có thể gò ép được?
- Ta thấy thần chủ luyến tiếc thần hậu thì có!
Diệp Dung có con bài chưa lật, nói chuyện cũng mạnh mẽ hơn trước.
- Một khi đã vậy thì còn giữ thiếp làm gì? Không bằng khiến thần hậu tạo đỉnh thay ngài đi!
- Cô đang uy hiếp ta à?
Cho dù là có việc nhờ người, nhưng Vệ Hủ vẫn là kẻ cao quý vô thượng kia.
Hắn tức giận vung tay lên bóp cổ Diệp Dung:
- Ta đã thực hiện mọi yêu cầu của cô rồi. Cô phải giữ lời hứa!
- Thần chủ không làm được!
Diệp Dung bỗng đỏ hốc mắt.
- Thiếp vì thần chủ chính tay đâm cha ruột, giết sạch toàn tộc, thậm chí cả Hoàng Cáp đã hết lòng vì phủ Linh Uyên, cũng chính là mẹ ruột của thiếp, thiếp cũng có thể hy sinh!
- Nhưng mà…
Cô ta ngả ngớn xoa cánh tay Vệ Hủ, vuốt ve nhẹ nhàng.
- Diệp Dung thật sự quá yêu thần chủ, chỉ muốn sinh một đứa con cho thần chủ mà thôi. Ngay cả tâm nguyện nhỏ nhoi ấy mà thần chủ cũng không muốn thỏa mãn thiếp hay sao?
- Diệp Dung, chuyện sinh con sao có thể thay đổi dễ dàng được chứ?
Vệ Hủ nhíu chặt mày.
- Đứa bé đã chết mấy ngày rồi. So với việc làm trái quy luật tự nhiên lấy nó ra nuôi dưỡng thì chi bằng để nó sớm ngày được ngủ yên!
- Thần chủ! Nếu thiếp có cách cứu nó thì ngài có cứu hay không?
Thấy Vệ Hủ hoàn toàn không có lòng dạ nào, Diệp Dung dứt khoát nói thẳng ra mục đích thật sự của mình.
Vệ Hủ đã mất kiên nhẫn.
- Cô nói đi.
- Dùng con mắt của Đồ Linh Thú!
Diệp Dung nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, vẻ mặt độc ác.
Nghe vậy, Vệ Hủ im lặng…
…
Khi một con mắt còn lại của Tô Uyển Thu bị móc ra, cô hoàn toàn không chống cự.
Ánh mắt là bộ phận quan trọng nhất của Đồ Linh Thú. Nếu hai mắt đều bị móc ra thì còn nghiêm trọng hơn cả bị moi tim.
Cho dù không nhìn thấy, nhưng cô cũng tưởng tượng được vẻ mặt đắc ý của Diệp Dung khi lấy con mắt của cô đi.
Cô ta khoe khoang Vệ Hủ thiên vị mình và đứa con.
Thế giới của Tô Uyển Thu đã thật sự chỉ còn bóng tối.
Đồ Linh Thú không còn mắt, linh lực không có nơi chứa đựng. Cô cảm nhận được sinh mệnh đang xói mòn trong cơ thể cô từ từ…
Chung quanh rất yên lặng, tới mức cô cho rằng đây chính là địa ngục…
Nhưng cho dù không nhìn thấy gì cả, cô cũng biết Vệ Hủ đang đứng bên cạnh nhìn cô.
- Ngươi muốn nhìn ta chết sao?
Cô cười khẩy nói, giọng hơi run rẩy.
Vệ Hủ há miệng, không nói lời nào.
Hắn biết Tô Uyển Thu đau khổ, nhưng mà hắn cũng hết cách rồi.
Chỉ cần xây đỉnh Tục Hồn xong là được, không cần phải sợ gì nữa…
Lại chờ hắn thêm chút nữa, một chút thôi là được…
Nhưng Tô Uyển Thu cũng không biết hắn đang nghĩ gì, uất nghẹn tới mức lại phun một búng máu đen ra.
- Ta biết ngươi đang ở đây. Ngươi đừng im lặng như vậy…
Cô đã thoi thóp, nhưng vẫn nói:
- Thấy ta chết, ngươi thở phào nhẹ nhõm đúng không? Không còn ai ngăn cản ngươi và Diệp Dung nữa. Nhưng thật tiếc… Cũng không còn ai lại thai nghén Tái Linh Tử cho ngươi…
Dứt lời, cô lại phun một búng máu đen ra, ho mãnh liệt, như muốn nôn cả trái tim ra ngoài vậy.
Vệ Hủ siết chặt nắm đấm, thân thể hơi run rẩy.
- Nàng đừng nói nữa…
Đừng nói nữa… Đừng nói nữa…
Nói thêm nữa, hắn không dám chắc mình có thể giữ vững đến cuối cùng hay không.
Hắn đã tính toán mọi thứ rồi. Phủ Linh Uyên, biển hoang, lục giới, vận mệnh sinh linh muôn loài, hắn đã đoán trước mọi thứ, cũng đã chuẩn bị sẽ gánh vác tất cả.
Nhưng Tô Uyển Thu trở thành biến số duy nhất.
Cô còn muốn nói gì đó, nhưng thật sự không còn sức lực nữa. Khi khí tức cuối cùng tan biến, cô không nghe thấy một tiếng nức nở nghẹn ngào của Vệ Hủ…
…
Cô lại lần nữa tìm được đường sống trong chỗ chết.
Ngay cả chính Tô Uyển Thu cũng không thể tin được tại sao cô lại lần lượt chết rồi sống lại. Hơn nữa mỗi lần tỉnh lại, linh lực đều tăng lên khổng lồ.
Lần này, cô thậm chí cảm thấy linh lực của mình dồi dào tới mức có thể bồi bổ cho cả bầu trời.
Đương nhiên, cô cũng cảm thấy mình có thể hủy diệt thế giới.
- Ồ, tỉnh rồi à?
Diệp Dung gọi một tiếng đầy hàm ý, lảo đảo bước vào.
- Mắt của Đồ Linh Thú các cô thật đúng là dùng tốt đấy…
- Cút ra ngoài.
Tô Uyển Thu thoáng nghiêng đầu, đại khái biết Diệp Dung đang ở chỗ nào, lạnh lùng nói.
- Ây dà, sao lại hung dữ vậy?
Diệp Dung vô ngực, nói chuyện như hờn dỗi.
- Xem ra dù không có mắt thì cô vẫn không sao cả mà…
- Ta lặp lại lần nữa, cút đi!
Tô Uyển Thu thật sự không kiên nhẫn dây dưa với cô ta. Nếu không phải không biết vị trí chính xác của cô ta thì cô hận không thể xé xác cô ta ra!
- Đừng mà! Chẳng lẽ cô không muốn biết tại sao mình có thể sống lại nhiều lần như vậy sao?
Diệp Dung nói với giọng the thé, ánh mắt nhìn cô đầy âm hiểm.
Cô ta nói không sai, đúng là Tô Uyển Thu rất tò mò tại sao mỗi lần cô chết rồi sống lại thì lực lượng lại cường đại tới mức chưa bao giờ có.
- Nói đi.
Cô lạnh lùng nói, có lẽ đã trải qua đau khổ tra tấn quá nhiều, cũng có lẽ bây giờ cô đã mạnh hơn trước nhiều nên Tô Uyển Thu đã không còn là con cừu nhỏ mặc cho người khác đánh đập nữa.
Bất cứ những kẻ đã từng tổn thương cô, cô đều phải trả thù hết!