Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Tại sao chứ?
Tô Uyển Thu cười tà mị, nhét tròng mắt vào miệng Diệp Dung.
Diệp Dung khóc lóc thảm thiết, muốn ói nó ra, nhưng bị Tô Uyển Thu đánh một chưởng vào ngực, chỉ phải nuốt con mắt của mình vào.
- Ta muốn ngươi nhìn cô ta chết!
Ngay sau đó, Tô Uyển Thu giận dữ quát lớn. Tô Uyển Thu nhìn về phía Vệ Hủ, hốc mắt trống rỗng, nhưng có thể thấy được cực kỳ trào phúng.
- Những đau khổ ta từng trải qua, ta muốn cô phải trả lại gấp trăm ngàn lần!
- Không phải bây giờ! Tiểu Thu, nàng hãy chờ một lát…
Hắn còn chưa dứt lời, Tô Uyển Thu đã thò tay đâm vào chỗ trái tim của Diệp Dung.
Cô cười ngây thơ hồn nhiên nói:
- Chỉ cần ta dùng sức một chút thôi, người tình nhỏ bé của ngươi sẽ hồn về tây thiên…
- Đừng!
Vệ Hủ vội can ngăn. Chỉ còn một bước nữa thôi, đỉnh Tục Hồn sẽ được hoàn thành rồi, không thể thất bại trong gang tấc…
- Đừng?
Tô Uyển Thu lặp lại lời hắn.
- Đừng gì cơ?
- Là thế này à?
Vừa dứt lời, vẻ mặt cô bỗng trở nên tàn nhẫn, tay hơi dùng sức, cả trái tim đã bị moi ra khỏi ngực Diệp Dung.
Dường như còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy trái tim mình đang đập “thình thịch” trong tay Tô Uyển Thu. Diệp Dung trừng lớn hai mắt, khó tin nhìn Tô Uyển Thu, không bao lâu sau cô ta lập tức hóa thành một con cóc xấu xí, ngã xuống đất.
- Ây dà!
Tô Uyển Thu lại như thể lỡ tay làm sai chuyện gì vậy.
- Ta vốn định tra tấn cô ta một trận mà, sao lại đột nhiên không biết nặng nhẹ thế này? Đúng là may mắn cho cô ta…
- Diệp Dung!
Vệ Hủ không quan tâm Tô Uyển Thu lầu bầu, ngược lại sốt sắng bước tới chỗ Diệp Dung. Hắn vội bế cô ta lên, không chờ cho Tô Uyển Thu hồi phục tinh thần đã lắc mình biến mất tăm mất tích.
Tô Uyển Thu cười khẩy:
- Trừ phi chạy trốn tới điện Diêm La, không thì ta sẽ không tha cho các người đâu!
…
Vệ Hủ đã bế quan.
Bọn người hầu không biết tại sao thần hậu ôn hòa hoạt bát lại đột nhiên biến thành kẻ giết người như ma.
- Thần chủ bế Diệp tiểu thư vào phòng bế quan, kết giới rất mạnh, chúng nô tài không vào được…
Một người hầu dè dặt giải thích. Còn chưa dứt lời thì đã bị Tô Uyển Thu ném vào kết giới ngoài thư phòng, lập tức bị xé toạc ra thành nhiều mạnh.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, đều quỳ xuống van xin Tô Uyển Thu tha mạng.
Tô Uyển Thu chỉ lạnh lùng nhìn họ:
- Tha mạng ư? Lúc phủ Linh Uyên các người giết hại biển hoang chúng ta có từng tha cho họ một mạng bao giờ chưa?
Vừa nghe thấy lời này, những người đó đều không dám nói gì nữa, chỉ phải sợ hãi run rẩy.
- Ha…
Tô Uyển Thu cười khẩy một tiếng, tiện tay xách mấy người lên, gọi về phía thư phòng.
- Vệ Hủ! Tốt nhất ngươi bước ra đây cho ta! Bằng không ta giết sạch cả nhà ngươi!
Nói xong, trong thư phòng vẫn không có bất cứ động tĩnh nào cả.
Tô Uyển Thu cúi đầu, lập tức ném mấy người kia lên kết giới. Chỉ trong nháy mắt đã không còn hô hấp.
Vệ Hủ bế quan bảy ngày bảy đêm, Tô Uyển Thu bèn ở bên ngoài giết trời giết đất bảy ngày bảy đêm, mãi cho tới khi phủ Linh Uyên đều hóa thành một biển máu.
Tuy rằng cô không nhìn thấy gì cả, nhưng mùi máu tươi ngập tràn trong không khí lúc nào cũng kích thích thần kinh của cô.
- Vệ Hủ! Ngươi bước ra đây! Bước ra gặp ta!
Cuối cùng, cô thét dài một tiếng, có cảm giác bi tráng cùng với tiêu điều như ánh nắng chiều sắp tắt.
Cánh cửa kia cuối cùng cũng mở ra.
- Tiểu Thu, nàng hà tất phải làm thế?
Giọng nói của Vệ Hủ tràn đầy mỏi mệt. Nếu Tô Uyển Thu nhìn thấy thì sẽ biết lúc này ánh mắt hắn nhìn cô tràn đây quyến luyến cùng cưng chiều cỡ nào.
Nhưng cô không nhìn thấy.
- Đừng gọi ta là Tiểu Thu! Ngươi không xứng!
Tô Uyển Thu điên cuồng hét lên.
Không phải hắn vẫn luôn gọi cô là súc vật hay sao? Khi nào và từ đâu mà hắn biết tên thân mật thú mẹ thường gọi cô…
- Ta…
Vệ Hủ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu nhạt nhẽo.
- Là ta có lỗi với nàng.
- Ha, một câu có lỗi là xong rồi ư?
Tô Uyển Thu đã giết đỏ cả mắt rồi, cô giơ bàn tay dính đầy máu tươi, chỉ vào nơi Vệ Hủ đang đứng.
- Ta muốn ngươi chết!
Vệ Hủ thế này mới phát hiện, trên đất đã đầy ắp thi thể.
Cả phủ Linh Uyên đã bị Tô Uyển Thu giết sạch.
- Nàng hận ta thì cứ giết ta là được, tội gì khó xử những người vô tội đó?
Hắn trầm giọng nói, tràn đầy đau lòng.
Nghe vậy, Tô Uyển Thu cười phá lên, giọt lệ trong suốt lăn dài trên má.
- Người vô tội? Lúc ngươi giết cả tộc của ta có từng nghĩ tới họ cũng vô tội hay không? Cha mẹ đã chết thảm của ta, em trai mới mấy tuổi! Còn cả Hoa Vũ bị cắt thịt để nuôi ta! Họ không phải cũng vô tội hay sao?
- Hơn nữa ta vốn không muốn giết họ. Ta đã cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi đi ra thì họ sẽ không có việc gì!
Tô Uyển Thu nói tiếp, vẻ mặt trở nên hung ác.
- Ngươi thì sao? Có từng cho ta cơ hội hay chưa? Có phải là trong mắt ngươi tất cả mọi người đều không bằng con tiện nhân Diệp Dung kia? Cho dù ngươi ôm thi thể bị moi tim cũng phải bế quan bảy ngày để cứu cô ta! Sao hả, có phải là không cứu sống được cô ta nên lại muốn đẩy mọi tội lỗi lên đầu ta không?
Vệ Hủ im lặng. Hắn muốn giải thích, nhưng không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
- Nàng không giết ta được đâu.
Sau một lúc lâu, hắn thống khổ ngẩng đầu lên, thản nhiên nói như vậy.
- Vậy thì cứ thử xem.
Dứt lời, Tô Uyển Thu lập tức xông lên, bắt đầu chiến đấu với Vệ Hủ.