Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Uyển Thu tỉnh lại, cảm thấy toàn thân nhễ nhại, bên cạnh đã không còn bóng người.
Cô phản xạ cựa quậy một chút, lại phát hiện có cảm giác khác thường truyền tới từ thân dưới.
… Dường như có thứ gì đó đang ở trong cơ thể cô.
Cô lập tức đẩy chăn ra muốn xem thử. Đúng lúc đó Diệp Dung đang bước tới thướt tha, nói với giọng điệu quái dị:
- Thần hậu đã dậy rồi à? Đeo khóa trinh tiết có thấy thoải mái không?
Khóa trinh tiết? Tô Uyển Thu nghe thấy ba chữ từ miệng cô ta thì mới hiểu được dưới thân mình là thứ gì, không khỏi cảm thấy cực kỳ xấu hổ và giận dữ.
Trong mắt Vệ Hủ, cô là kẻ phóng đãng như vậy sao? Lại phải dùng tới một thứ sỉ nhục phái nữ như khóa trinh tiết?
Sắc mặt Tô Uyển Thu tái mét, vội túm lấy chăn muốn che phần thân dưới, nhưng bị Diệp Dung chạy tới ngăn cản.
Cô ta giữ chặt tay Tô Uyển Thu, dùng sức rất lớn, ánh mắt đầy vẻ châm chọc:
- Thần hậu đừng vội giấu diếm như thế! Ta chừng này tuổi rồi còn chưa từng thấy khóa trinh tiết đâu. Cô không cho ta quan sát kỹ càng một chút hay sao?
- Cô thả ta ra!
Tô Uyển Thu quát lớn, ra sức vùng vẫy. Thứ đồ vật lạnh lẽo cứng rắn kia đâm vào dưới thân khiến cô đau đớn.
Cô thét lớn một tiếng, phản xạ đẩy Diệp Dung ra, muốn duỗi tay kéo cái khóa kia xuống.
Nhưng bất kể cô có ra sức đến mấy thì cái khóa đó vẫn không nhúc nhích chút nào, ngược lại còn khiến cho đùi trong của cô bị chảy máu.
- Cô đừng phí sức nữa.
Diệp Dung đứng vững, rất để ý tới việc Tô Uyển Thu đẩy cô ta ra:
- Một con súc vật như cô thì sao có thể mở chiếc khóa do chính tay chủ thần rèn được chứ.
Nói xong, cô ta thấy ánh sáng trong đôi mắt Tô Uyển Thu đột nhiên tắt ngóm, con rắn độc trong lòng liên tục thè lưỡi.
Quả nhiên cô ta không đoán sai. Xem phản ứng của con súc vật này thì rõ ràng là đã động lòng với Vệ Hủ rồi!
Tô Uyển Thu đau đớn vì lời nói của cô ta. Cô muốn khóc, vừa tủi thân vừa giận dữ:
- Vệ Hủ là Thần Chi Chủ, hắn gọi ta là súc vật thì ta không có lời nào để nói. Nhưng đối với cô thì ta là thần thú Cửu Châu. Cô chẳng qua chỉ là một con cóc thành tinh mà thôi, há mồm ra là súc vật, có biết tôn ti là gì không hả?!
“Bốp!!!”
Tô Uyển Thu vừa dứt lời thì lập tức ăn một bạt tai.
Có lẽ lời nói của cô đâm trúng nỗi đau của Diệp Dung nên cô ta rất kích động, không thèm làm ra vẻ quyến rũ yểu điệu như ngày thường nữa, chỉ vào mũi Tô Uyển Thu chửi ầm lên:
- Đúng là thứ súc vật, toàn nói những thứ khiến người ta buồn nôn!
- Ta là súc vật, chẳng lẽ cô không phải hay sao?
Tô Uyển Thu không chịu yếu thế phản bác lại, bên má đau rát.
- Được… Được lắm…
Diệp Dung đột nhiên biến sắc mặt, nhìn Tô Uyển Thu đầy sát khí.
Cô ta hận nhất là người khác nhắc tới chuyện cô ta là cóc thành tinh. Điều này khiến Diệp Dung cảm thấy mình là một kẻ xấu xí và đê tiện, hoàn toàn không xứng với Vệ Hủ cao quý vô thượng.
- Cô định làm gì?
Tô Uyển Thu thấy cô ta rút roi độc ra thì hoảng sợ. Cóc vốn có độc, cô ta đã lấy roi độc ra có nghĩa là tuyên bố muốn giết chết cô.
Tô Uyển Thu vừa định chạy trốn thì một roi đã quất trúng lưng cô khiến cô hét lớn một tiếng, phun một búng máu đen ra.
- Cứu ta với!
Cô thất thểu chạy ra ngoài cửa, vừa chạy vừa kêu cứu. Chỗ bị đánh trúng lại không đau đớn như trong tưởng tượng, cũng không có triệu chức độc khuếch tán.
Thấy Tô Uyển Thu trốn ra ngoài, Diệp Dung chẳng những không đuổi theo mà còn mỉm cười đầy quỷ quyệt…
Tô Uyển Thu vừa chạy tới trong sân thì đã bị Hoàng Cáp dẫn theo một bầy người hầu bao vây.
- Súc vật thì nên nhốt trong chuồng mới đúng.
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến Tô Uyển Thu ngẩn ra, ngơ ngác nhìn bọn người hầu vừa rồi còn vây chật như nêm cối giờ đã tự tách ra một con đường.
Vệ Hủ có khí thế oai nghiêm trời sinh, hắn chỉ cau mày, Tô Uyển Thu đã cảm nhận được ý lạnh kinh người.
Mà Diệp Dung thì đã không còn bộ dáng ngang ngược như lúc nãy nữa, lúc này cô ta đang nằm trong lòng Vệ Hủ, máu me đầy người, nhìn như đang hấp hối…