Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Đêm nay là đêm trăng tròn.
Vệ Hủ bỗng ghé sát vào cổ cô, nói một câu không rõ đầu đuôi như vậy.
Hơi thở nóng ấm của hắn phả lên làn da lạnh như băng của Tô Uyển Thu khiến cô nổi da gà:
- Có… Có ngụ ý gì à?
Nghe cô hỏi vậy, Vệ Hủ bỗng thả cô ra, nói một cách châm chọc:
- Mỗi đêm trăng tròn Đồ Linh Thú đều sẽ động dục. Cô không biết à?
- Ta chưa từng động dục… Cho nên không biết.
Tô Uyển Thu lúng túng cúi đầu.
Nghe cô đáp lại, Vệ Hủ liếc nhìn cô, ánh mắt khó dò:
- Chẳng trách… Ngay cả Đại Đế cũng muốn giết cô…
Tô Uyển Thu không nghe rõ lời hắn nói, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn cô lại không dám hỏi, đành phải nhìn lén hắn.
Cô bỗng cảm thấy ngứa mũi, hắt xì một phát.
Vệ Hủ thế mới thấy toàn thân cô đều ướt sũng, quần áo mỏng tanh dán sát vào làn da bày ra đường nét thân thể ngây ngô mà lại đẹp đẽ của cô. Hắn không khỏi cảm thấy khát khô cổ, ánh mắt có vẻ khác thường.
Hắn bỗng quay sang chỗ khác, hơi bực bội, giọng nói cũng trở nên thoáng giận dữ:
- Vào phòng ta đi. Trước khi đi vào phải cởi sạch quần áo bị ướt trước đã!
Dứt lời, hắn vào phòng ngay tức khắc, bỏ mặc Tô Uyển Thu ở ngoài không biết phải làm gì đây.
Cứ ở bên ngoài mà cởi đồ sao? Đúng lúc cô đang ưu sầu thì Vệ Hủ bỗng xuất hiện trước mặt cô với vẻ mặt khó chịu. Hắn phất tay lên, quần áo trên người cô bị cởi sạch ngay lập tức, chỉ để lại một chiếc khóa trinh tiết đeo dưới thân cô.
Tô Uyển Thu cúi đầu, cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận. Nhưng Vệ Hủ lại như thể không thấy vậy, hắn kéo Tô Uyển Thu vào trong, động tác rất thô lỗ khiến Tô Uyển Thu lảo đảo ngã xuống đất.
- Đúng là thứ đê tiện ăn sâu vào máu.
Vệ Hủ hừ lạnh một tiếng, không biết lấy đâu ra một xâu chìa khóa rồi mở khóa trinh tiết ra.
Chỗ lồi ra kia thật sự là quá lớn, lúc Tô Uyển Thu vừa đeo vào thì từng bị xé rách một lần, vết máu hòa trộn với mồ hôi vón cục lại, đến khi bị kéo ra thì lại đau rát như bị xé một lớp da xuống vậy.
Tại sao hắn lại đột nhiên mở khóa cho cô? Chẳng lẽ hắn muốn…
Tô Uyển Thu ngẩn ra, bỗng ý thức được lúc này mình đang trần truồng, lập tức xấu hổ che thân dưới của mình.
- Cô yên tâm đi, ta còn chưa tới nỗi động tình với một con súc vật đâu.
Vệ Hủ thấy cô đề phòng thì bèn châm biếm.
Nghe vậy, Tô Uyển Thu hơi thở phào một hơi, nhưng vẫn không dám ngọ nguậy. Cô nhút nhát hỏi hắn:
- Thế rốt cục… Hình phạt là gì?
- Khiến cho cô sống không bằng chết.
Vệ Hủ hơi nâng mí mắt, nhìn cô đầy hàm ý.
Sau đó, Tô Uyển Thu lập tức biết rõ cái gì gọi là “Sống không bằng chết”.
Một thùng rượu ủ từ hoa Trường Sinh đặt trước mặt cô, cô phản xạ ói ra.
Trên đời này trừ thần ra thì mọi thứ đều có thiên địch. Thiên địch của Đồ Linh Thú chính là hoa Trường Sinh.
Chỉ cần ngửi thấy mùi hoa Trường Sinh thì Đồ Linh Thú sẽ có phản ứng bài xích rất mạnh, chứ đừng nói chi tới rượu được ủ từ hoa Trường Sinh.
Cha của Tô Uyển Thu đã bị giết hại một cách tàn nhẫn do bị mùi hoa Trường Sinh bắt phải rời khỏi hang động.
Nghĩ đến chuyện này, Tô Uyển Thu lại đỏ hốc mắt, vừa khóc vừa nôn khan.
Vệ Hủ không quan tâm tới trạng thái thê thảm của cô, lạnh giọng ra mệnh:
- Ngâm mình trong đó.
- Không! Ta không muốn vào đó!
Tô Uyển Thu hét lớn, ra sức chống cự.
- Xin ngươi đấy, đừng đối xử với ta như vậy… Ngươi giết ta luôn đi!
- Trong vòng ba canh giờ không được bước ra, nếu không ta sẽ giết cô!
Vệ Hủ lập tức điểm huyệt cô, sau đó ôm cô ném vào trong rượu hoa Trường Sinh.
Nước hoa bao vây quanh cô, nóng rực như lửa khiến da thịt cô bị bỏng. Nhất là chỗ bị thương vì khóa trinh tiết đau đớn như thể có muôn vàn cây kim đang móc ngoáy trong thịt. Tô Uyển Thu không nhịn được kêu thành tiếng.