Giờ cơm tối, cả toàn bộ Hoắc gia quây quần bên bàn ăn, toàn bộ biệt thự đều sáng rực.
Không khí đang đầm ấm thì Hoắc Băng Băng la lên, rồi hất thẳng bát canh nóng lên người Mễ Lan...
Cô ta còn chưa nếm thử một ngụm nào, đã nói đau bụng, bộ dáng lại hùng hổ bảo Mễ Lan hạ độc vào canh. Đau đớn lan toả khắp người, Mễ Lan nhíu mày, hai tay nắm chặt lấy quần áo.
Đau đớn cứ thế cứ thế ngấm vào, nhưng Mễ Lan vẫn không nhúc nhích, cô khẽ lên tiếng: "Tôi...không có!"
Vừa nãy người giúp việc múc một bát canh gà đem đến trước mặt Hoắc Băng Băng, nhưng cô còn không thèm uống lấy một ngụm, tại sao lại có thể nhận định là Mễ Lan hạ độc được chứ?
"Bốp" một tiếng, một cái tát chói tai vào mặt Mễ Lan.