Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 33: Thời gian của tôi không còn nhiều
Nhưng cô cũng chỉ cứng đờ trong chốc lát Vào thời điểm này, Đường Hoa Nguyệt đã không còn sợ hãi Lục Xuyên Mạn như trước nữa Cô quyết định vượt qua người anh ta mà bước ra ngoài, phải rời đi trước khi Hoäc Anh Tuấn trở về.
Nhưng ngay sau đó lại bị Lục Xuyên Mạn vững vàng ngăn lại.
“Đã tới rồi, em còn muốn đi đâu?” Lục Xuyên Mạn nắm lấy tay cô, rồi dẫn vào trong phòng bệnh.
Đường Hoa Nguyệt thấy vậy vội vàng hất tay anh ta ra, sắc mặt tái nhợt không chút biểu cảm định bước ra ngoài, nhưng sau lưng lại truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Em có thể rời đi, nhưng thuốc chống ung thư, em định không lấy sao?”
Chỉ một câu nói ấy thôi mà đã thành công ngăn cản bước chân của Đường Hoa Nguyệt.
Cô quay lại nhìn Lục Xuyên Mạn.
Thấy trên tay anh ta cầm một lọ thuốc, vui sướng lắc lắc nó trước mặt cô.
Đó không lẫn đi đâu được chính là thuốc của cô, lần trước mất cảnh giác không kịp để phòng, hơn nữa lúc ấy tâm lý Đường Hoa Nguyệt vô cùng sợ hãi chỉ biết vội vã chạy đi, ngay cả thuốc cũng quên không lấy.
Cô nhìn anh ta mím môi: “Anh muốn thế nào?”
Đôi mắt dài và hẹp của Lục Xuyên Mạn lướt qua một nụ cười trong trẻo.
*Em nhìn em xem, mới rời khỏi tôi một thời gian thôi mà đã bệnh nặng như vậy rồi, tôi rất đau lòng đấy”
Anh ta dùng ngón tay nhéo một cái trên cảm cô mà chế nhạo.
VietWriter
*Thực ra thì tôi có chút không hiểu, em ốm yếu thành cái dạng này rồi vậy mà Hoắc Anh Tuấn lại không biết gì về bệnh tình của em sao? Là do anh ta không muốn tin hay đơn giản là lười quan tâm?”
Đường Hoa Nguyệt quay mặt đi chỗ khác, không để cho anh ta tiếp tục đụng chạm vào mình, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào lọ thuốc kia.
“Nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì trả thuốc lại cho tôi”
*À, hay là, cả hai người đều có bệnh?” Lục Xuyên Mạn rất hợp tác, đặt lọ thuốc vào tay cô, rồi chậm rãi nói thêm một câu.
Đường Hoa Nguyệt từng bị Hoắc Anh Tuấn đưa đến bệnh viện hai lần, bệnh tình của cô nếu như anh muốn biết thì đã sớm biết từ lâu rồi.
Đường Hoa Nguyệt siết chặt lọ thuốc, chuyện cho tới giờ, có rất nhiều việc cô không muốn quan tâm nữa nhưng có một số chuyện vẫn cứ luôn quanh quẩn trong đầu, nghĩ mãi không ra, ví dụ như…
“Lục Xuyên Mạn, tại sao anh lại ghét Hoäc.
Anh Tuấn như vậy?”
Ghét đến mức chỉ mong Hoắc Anh Tuấn có thể chết sớm một chút.
Mặc dù cô chưa bao giờ trực tiếp nghe Lục Xuyên Mạn nói điều này, nhưng thời điểm bốn năm trước khi cô còn ở bên anh ta, có rất nhiều lần Đường Nguyệt có thể cảm nhận được sự thù hận mãnh liệt của Lục Xuyên Mạn đối với Hoắc Anh Tuấn.
Nghe xong lời này ý cười trên môi Lục Xuyên Mạn nhạt hẳn, nhưng ngay sau đó anh ta lại đột nhiên mỉm cười.
*Có những chuyện không nên biết mới có thể sống lâu được” Anh ta nhẹ giọng nhắc nhở cô: “Đây là thông tin liên lạc của tôi, bất cứ lúc nào em có việc cần nhờ thì cứ trực tiếp liên lạc”
Sống lâu?
Trong lòng Đường Hoa Nguyệt bỗng trở nên lạnh lẽo, xâm nhập vào nội tạng của cô.
Cô bình tĩnh nhìn anh ta: “Lục Xuyên Mạn, tôi không biết tại sao anh cứ luôn thích làm phiền tôi, tôi chẳng muốn quan tâm mấy cái suy nghĩ gì đó của anh, tôi cũng không rõ anh hiểu tôi bao nhiêu nhưng có chuyện này tôi phải nói cho anh biết”
“Lục Xuyên Mạn, thời gian của tôi nhiều nhất cũng chỉ còn một tháng mà thôi, anh, buông tha tôi đi được không?”
Sau khi Đường Hoa Nguyệt nói lời này, Lục Xuyên Mạn thấy bàn tay cầm lọ thuốc của cô siết lại thật chặt, anh ta biết cô muốn phủi sạch quan hệ với mình.
Nhìn vào ánh mắt chờ đợi đến mức không dám chớp của Đường Hoa Nguyệt, Lục Xuyên Mạn chỉ lễ phép cười nhẹ rồi nói ra ba chữ: “Không thể nào.”
Cô chính là Nhã của anh ta.
Buông tha cho cô, vậy sau này anh ta biết sống như thế nào đây?
Hơn nữa nếu dễ dàng bỏ qua cho cô như: vậy thì sao anh ta có thể khiến tên Hoặc Anh Tuấn kia rơi xuống địa ngục được? Làm sao có thể cho tên đó dẫn vặt đến chết được!
Lục Xuyên Mạn vừa từ cửa phòng bệnh rời đi, cơ thể Đường Hoa Nguyệt liên đau nhức dữ dội, sau khi vội vàng uống thuốc rồi chuẩn bị rời đi thì lại thấy Hoắc Anh Tuấn xông vào, cả mặt tái mét!
Trên tay anh còn xách một hộp cơm, mùi cơm lan tỏa trong không khí vô cùng thơm, có thể thấy được anh vừa mới đi chuẩn bị bữa trưa xong.
Anh nhìn chẩm chằm Đường Hoa Nguyệt đang vội vàng rời khỏi phòng bệnh, nghĩ đến vừa rồi mới gặp được Lục Xuyên Mạn trong thang máy, lửa giận không tên trong lòng đột nhiên sôi trào.
“Đường Hoa Nguyệt, cô đúng là cố chấp không chịu thay đổi!”
Giờ phút này anh cảm thấy không ổn một chút nào, người phụ nữ chết tiệt này vậy mà lại tiếp tục cấu kết với Lục Xuyên Mạn!
Ở trước mặt anh giả vờ yếu đuối như kiểu chỉ cần động một cái cũng có thể khiến cô rời đi bất cứ lúc nào, vậy mà gặp Lục Xuyên Mạn một cái người phụ nữ này đã có thể xuống giường được luôn!
Đường Hoa Nguyệt nằm chặt thuốc trong tay muốn rời đi, nhưng lại bị Hoắc Anh Tuấn siết chặt eo rồi dùng sức kéo cô vào trong phòng bệnh.
Cô liên tục muốn giấy dụa, kiên định lui về phía sau nhưng lại bị anh dễ dàng đè lên.
“Đường Hoa Nguyệt” Hoäc Anh Tuấn cũng không phân rõ được là anh đang ghen hay tức giận, một tay trực tiếp quăng đi đống đồ ăn còn tay còn lại nắm chắc lấy eo cô: “Cô có phải muốn tính kế tôi nữa đúng không? Hả?
Bốn năm trước còn chưa đủ, giờ lại muốn tiếp tục phải không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Hoa.
Nguyệt trở lên trắng bệch, thắt lưng anh nắm truyền đến cảm giác đau đớn Cô trực tiếp hất tay anh ra.
“Tôi không có hứng thú đối phó với anh”
Đường Hoa Nguyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hoäc Anh Tuấn, dáng vẻ linh hoạt vui vẻ trước đó đã không còn: “Nếu bây giờ anh không muốn giết tôi, vậy thì thả tôi ra, lưng tôi đau.
Vừa dứt lời, Đường Hoa Nguyệt đột nhiên bị Hoắc Anh Tuấn bế lên, ném xuống giường bệnh.
Đường Hoa Nguyệt choáng váng mất một lúc, cô cảm thấy xương cốt khắp người như muốn gãy ra, ở dưới cảm truyền đến hơi nóng, bị anh dùng sức nâng lên.
Anh thô bạo ghì chặt mặt cô, ánh mắt sắc bén như muốn cắt từng lớp da của Đường Hoa Nguyệt.
“Đau sao? Đường Hoa Nguyệt, cô đừng giả bộ với tôi! Nếu cô đã thích Lục Xuyên Mạn như vậy thì hãy chịu trách nhiệm cho những tội nghiệt mà mấy người gây ra đi!”