Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 37: Trừ khử Từ Uyển Nhan
Bên tai đột nhiên vang lên tín hiệu báo.
máy bận, y tá nhìn nhìn điện thoại đã bị cúp mà đầu óc mù mờ.
Nếu vừa rồi bà ấy không nghe nhầm thì câu cuối cùng mà giám đốc Hoắc nói là đang nghiến răng nghiến lợi mà nói ra à.
Y tá hoàn toàn không thể hiểu nổi chế độ trời đang nắng gắt đã chuyển sang mưa rơi †âm tã chỉ trong một giây của Hoắc Anh Tuấn.
Nhưng bà ấy hiểu được lò dặn của Hoäc Anh Tuấn, đổi hết thuốc của Đường Hoa Nguyệt thành loại thuốc bắc đẳng nhất Vẫn phải nói với Đường Hoa Nguyệt đây là ý của Hoäc Anh Tuấn, để cô mau uống hết thuốc.
Đường Hoa Nguyệt liếc nhìn nước thuốc.
màu đen, đang trầm mặc đột nhiên lại bật cười.
Lúc vị thuốc đắng ngắt tràn ngập trong khoang miệng, cô nhớ đến câu nói hôm nay Lục Xuyên Mạn đã nói với cô.
“Thực ra tôi thật sự không hiểu, em gây đến thế này rồi mà Hoäc Anh Tuấn không biết một chút gì về bệnh tình của em sao? Em có từng hỏi anh ta, là anh ta không muốn tin em bị bệnh hay là anh ta biết nhưng lại lười quan tâm chưa?”
Xem ra cả hai trường hợp đều không phải.
Hoäc Anh Tuấn chỉ đơn giản muốn trả thù cô, trả thù ở mọi phương diện dù là nhỏ nhất, chỉ vậy mà thôi.
Sau khi Đường Hàn Khiết rời khỏi bệnh viện, vốn dĩ muốn gọi cho Hoắc Anh Tuấn nhưng cuối cùng lại gọi cho Từ Uyển Nhan.
Lúc điện thoại vang lên, Từ Uyển Nhan vừa mới dưỡng da xong, đang chuẩn bị đi ngủ.
VietWriter
Thấy màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến, đôi mày thanh tú của cô ta vô thức cau lại.
Đường Hàn Khiết.
Suýt chút nữa cô ta quên mất còn có một người như vậy trên đời Từ Uyển Nhan do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn nghe máy.
Giọng nói trầm thấp và quen thuộc của Đường Hàn Khiết lập tức vang vọng bên tai “Cô đang ở đâu?”
“Tôi ở đâu thì liên quan gì đến anh?” Vứt điện thoạt lên giường, bất loa ngoài, Từ Uyển Nhan nghịch bộ móng xinh đẹp của mình: “Nghe giọng điệu của anh tồi tệ như vậy, xem ra không phải là cảm ơn gì tôi rồi”
“Tôi cảm ơn cô khiến thanh danh của tôi bê bối à ” Khuôn mặt anh tuấn của Đường Hàn Khiết u ám: “Hôm nay không phải ôn chuyện xưa với cô, tôi hỏi cô có phải cô đang ở cùng với Hoäc Anh Tuấn không?”
Từ Uyển Nhan đột nhiên bật cười, đung đưa đôi chân dài trắng nõn: “Từ Hàn Khiết, chúng ta chia tay rồi, tôi thích ở cùng ai thì ở cùng người đó, hình như anh không có quyền hỏi về cuộc sống riêng của tôi?”
“Với cả, dựa vào đâu mà anh hỏi thì tôi nhất định phải trả lời chứ? Anh tưởng anh vẫn còn là cậu chủ của nhà họ Đường năm đó sao?”
Đường Hàn Khiết đã từng rất yêu Từ Uyển Nhan, mặc dù xuất thân nghèo khổ nhưng cô †a xinh đẹp, tự tin và kiêu ngạo. Lúc đầu là con gái nuôi nhà họ Đường bọn họ. Dưới một mái nhà, anh ấy còn là thiếu niên bồng bột, quả thực rất khó để cưỡng lại sự theo đuổi mãnh liệt của một cô gái xuất sắc như vậy.
Anh ấy tưởng răng hai người yêu nhau, nhưng cuối cùng Từ Uyển Nhan chỉ xem anh ấy như một bàn đạp, chưa từng thật lòng.
Còn vu khống anh ấy muốn cưỡng hiếp cô ta Thấy Đường Hàn Khiết im lặng một lúc lâu, Từ Uyển Nhan còn tưởng đã đâm vào nỗi đau của Đường Hàn Khiết, đau đến không thốt nên lời.
Cô ta cười chế giễu, nói: “Đường Hàn Khiết, anh có biết nhà họ Đường thua kém nhà họ Hoắc ở đâu không? Mặc dù nhà họ Đường các người có tiền, lại còn vô cùng tốt bụng, nhưng trên thương trường, tốt với kẻ thù chính.
là tàn nhãn với mình! Nhưng nhà họ Hoäc thì không như vậy, thủ đoạn của nhà họ Hoắc đủ tàn nhẫn, sát phạt và quả quyết!”
“Vì vậy, cho dù Hoắc Anh Tuấn ngồi tù bốn năm ra ngoài vẫn có thế hô mưa gọi gió trên thương trường, còn nhà họ Đường thì thất bại thảm hại! Đây chính là điểm thua kém anh có hiểu không?”
“Lâu rồi không nói chuyện, cô vẫn thích lên mặt dạy đời như xưa nhỉ” Đáy mắt Đường Hàn Khiết hiện lên tầng tầng lớp lớp sương mù, giọng điệu vẫn không hề thay đổi: “Từ Uyển Nhan, tôi chẳng quan tâm cô đang ở đâu, nhưng tôi cảnh cáo cô, tôi không cho.
phép bất cứ ai chen chân vào chuyện tình cảm giữa Hoa Nguyệt và Hoäc Anh Tuấn!”
“Ai dám chen vào làm em gái tôi tổn thương thì tôi giết kẻ đó”
Từ Uyển Nhan lạnh lùng cười một tiếng: “Đường Hàn Khiết, cái mạng rách của anh bây.
giờ có tư cách gì mà nói với tôi những lời này”
“Tôi biết cô từng giao dịch với một số người để làm hại người khác, tôi còn tra được.
một số ghi âm có liên quan, hiện tại chứng cứ đang ở trong tay tôi, nếu cô vẫn còn muốn quấn lấy Hoắc Anh Tuất thì ngày mai tôi tống cô vào tù” Đường Hàn Khiết đột nhiên cắt ngang lời chế nhạo của Từ Uyển Nhan, lạnh lùng cong môi nói.
Quả thực lời này không phải để dọa người.
Sau khi Từ Uyển Nhan lật bài ngửa với nhà họ Đường, anh ấy đã từng điều tra về Từ Uyển Nhan.
Chỉ là anh ấy không biết chuyện trong.
đoạn ghi âm đang nhắm tới ai. Lúc vừa điều tra ra, trùng hợp là nhà họ Đường liên tục xảy ra chuyện, anh ấy bận sứt đâu mẻ trán để lo chuyện viện phí cho mẹ, vì vậy nên chưa giải quyết.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, Hoắc Anh Tuấn và Hoa Nguyệt đã kết hôn rồi, Từ Uyển Nhan lại ở nhà bọn họ.
Mặc dù anh ấy tin Hoäc Anh Tuấn có thể chống lại được cám dỗ nhưng anh ấy không tin Từ Uyển Nhan, cô ta không phải là người biết thân biết phận.
Anh ấy phải giải quyết cô ta thay cho em gái mình.
Từng hại người? Ghi âm?
Những chữ này bỗng chốc đâm vào tim Từ Uyển Nhan, cô ta lập tức nghiêm mặt Từ Uyển Nhan căng thẳng cầm điện thoại lên áp chặt vào tai, hỏi: “Anh có ý gì, tôi hại người lúc nào? Anh đã biết gì rồi?”
“Cô không cần phải giả vờ trước mặt tôi.
Tôi cũng nói thẳng với cô luôn, nếu cô không cút khỏi cuộc sống của em gái tôi, dám ngáng chân con bé, tôi đảm bảo sẽ khiến cô sống không bằng chết” Đôi mắt Đường Hàn Khiết sâu hun hút, mặt thâm trầm như nước.
“Anh muốn tôi làm thế nào?” Từ Uyển Nhan nắm chặt điện thoại. Cô ta không biết những gì Đường Hàn Khiết nói là thật hay giả, ghi âm ở phương diện nào, nên chỉ có thể giữ chân anh ấy trước.
“Đi nước ngoài”
Chứng cứ quá mơ hồ, không thể tống Từ Uyển Nhan vào tù được, cho nên chỉ có thể ra hạ sách này, chặn đứng hậu họa về sau.
Gương mặt Từ Uyến Nhan vừa được chăm sóc xong giờ lại tức giận đến đỏ bừng, cô ta nói: “Được, cho tôi vài ngày để chuẩn bị”
Vài ngày? Đường Hàn Khiết không hài lòng nhíu mày, lại nghe Từ Uyển Nhan nói tiếp: “Năm này tôi còn chưa quét dọn mộ của bố mẹ, đợi tôi sắp xếp xong chuyện của bọn họ rồi ra nước ngoài cũng không muộn đúng không?”
Cuối cùng Đường Hàn Khiết vẫn đồng ý, hai người đạt được thỏa thuận, quyết định gặp nhau ở chỗ cũ.
Anh ấy đưa cho cô ta nửa đoạn ghi âm, cả đời sẽ không tố cáo.
Cô ta ra nước ngoài, cả đời không làm phiền đến Đường Hoa Nguyệt và Hoắc Anh Tuấn nữa.
Đường Hàn Khiết cúp điện thoại, còn Từ Uyển Nhan thì tức giận đập điện thoại Đôi mắt xinh đẹp của cô ta cuồn cuộn lửa giận và nham hiểm.
“Đường Hàn Khiết, anh muốn hủy hoại tôi, vậy thì cũng phải xem anh có bản lĩnh hay không!”