Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler “Công việc gì vậy?”
“Mợ của tôi chuẩn bị xuất bản một cuốn sách, muốn cô hỗ trợ vẽ vài bức tranh minh họa. Về phần nhuận bút thì khẳng định sẽ không để cô chịu thiệt đâu, so với việc hiện tại cô khổ khổ sở sở phát tờ rơi này thì tốt hơn nhiều.”
Khương Từ kì quái liếc nhìn cậu, “Mợ của cậu sao lại biết tôi?”
“Còn có thể thế nào nữa, là cậu tôi nói.” Trần Giác Phi tùy tiện trả lời, cũng không phát hiện ra biểu tình của Khương Từ đột nhiên trầm xuống. “Đừng phát nữa, thật vất vả mới có một ngày nghỉ, thả lỏng một ngày đi, Ngữ Nặc cũng ở đây.” Nói xong, liền hướng về phía xe vẫy vẫy tay.
Cửa kính chỗ ngồi sau xe mở ra, Trương Ngữ Nặc la to, “Chị Khương, mau lên xe đi, chỗ này không được đỗ xe.”
Khương Từ giương mắt, thấy ngồi bên cạnh Ngữ Nặc còn có một người phụ nữ tóc ngắn, mang trang sức trạm trổ trang nhã, diện mạo rất giống một nữ diễn viên. Có lẽ, người này chính là “Mợ” trong miệng Trần Giác Phi.
“Mọi người cứ đi đi.” Khương Từ mở miệng từ chối, đi sang một bên.
“Này!” Trần Giác Phi duổi theo, vươn tay lôi kéo cánh tay cô, “Khương Từ, tôi nói cô sao không biết phân biệt tốt xấu gì vậy?”
Đôi mắt lạnh lừng nhìn cậu, đấy mắt rõ ràng đã ẩn chức tức giận.
Trần Giác Phi cũng thấy tức giận, giới thiệu cho cô một công việc êm đẹp, cô không cảm ơn thì thôi, lại còn phát hỏa. Người này đúng là không thể nói lý, nóng lạnh đều không chịu.
Cậu cảm thấy không ý nghĩa nữa, cũng bước trở lại xe.
Mở cửa xe ra, Lương Cảnh Hành hỏi cậu, “Thế nào rồi?”
“Còn có thể như thế nào nữa.” Trần Giác Phi hừ một tiếng, “Đúng là tảng đá trong hố xí.”
Hứa Tẫn Hoan ngồi phía sau cười nói, “Giác Phi, cháu đối với cô Khương này rất để tâm nha.”
Trương Ngữ Nặc cắn cắn môi, “Vậy… Chị Khương không đi thì em cũng không nên đi nữa.”
“Em trăm ngàn lần đừng có bắt chước Khương Từ, không đi thì tự ở nhà mà buồn chán một mình.” Đại thiếu gia nhà họ Trần ngả người vào ghế, buông một tiếng tức khí.
Xe khởi động, Lương Cảnh Hành nghiêng đầu đầu nhìn thoáng qua Khương Từ. Cô đi tới đi lui trên đường phát tờ rơi cho người đi đường, gương mặt tươi cười mà lạnh nhạt.
Ánh nắng gay gắt chiếu lên cánh tay cùng chân cô, một mảnh trắng chói mắt.
Việc này vốn cứ như vậy đã xong, tận đến một ngày Lương Cảnh Hành đi đến công ty, phát hiện trên bàn làm việc của mình có một cái phong bì, bên trong là một ngàn đồng.
Anh lập tức gọi Lưu Nguyên vào hỏi.
Lưu nguyên vỗ đầu, “Tí thì em quên mất, đây là quầy tiếp tân mang vào, nói là có cô Tích Giang Đích…” Đang nói đột nhiên dừng lại, Lưu Nguyên đột nhiên phản ứng lại, hình như la “Khương”, không phải “Giang”.
Ánh mắt Lương Cảnh Hành trầm xuống, lấy điện thoại ra định gọi cho Khương Từ, nghĩ nghĩ, lại kiềm chế dặn, “Nói với quầy tiếp tân, lần sau cô ấy lại tới đây, mặc kệ đưa cái gì, cũng lập tức từ chối, sau đó lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
Lưu Nguyên gật đầu đi ra ngoài, Lương Cảnh Hành cầm tiền giấy trong phong bì. Cũng không dày lắm, tiền mới tiền cũ trộn lẫn, cầm ở trong tay, lại nặng trịch.
Lương Cảnh Hành day day mi tâm, cuối cùng cũng thức được tính nghiêm trọng của vẫn đề, lại nhớ đến hôm phát tờ rơi, cuối cùng chuyện gì lại làm cho Khương Từ ra quyết định như vậy?
Suy nghĩ một lúc, có lẽ mấu chốt còn nằm trên người Trần Giác Phi, liền gọi điện thoại cho cậu, bắt cậu đem cuộc nói chuyện với Khương Từ hôm đó thuật lại một lần.
Trần Giác Phi chẳng hiểu gì cả, nhưng nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Lương Cảnh Hành trong điện thoại, vẫn làm theo, cuối cùng, nhịn không được hỏi, “Khương Từ lại làm sao vậy?”
Qua tiết sương giáng (vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10), nhiệt độ của thành phố Sùng cuối cùng cũng hạ xuống, Lương Cảnh Hành đứng lên, kéo cửa chớp ra, bên ngoài đang có mưa bay, một mảnh sương mù trắng bạc.
“Trần Giác Phi, cháu có biết chuyện trong nhà Khương Từ không?”
Điện thoạt im lặng trong chốc lát, “…Nghe nói cha cô ấy chết do tai nạn xe cộ?”
Lương Cảnh Hành đem cửa sổ thủy tinh mở ra, làn gió trong trẻo nhưng lạnh lẽo ẩm ướt thổi vào, mưa lạnh lất phất cũng lẻn vào theo, đem của sổ trở nên ẩm ướt. Anh châm một điếu thuốc, ngậm ở trong miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi, “…Bỏ đi, sau này cháu đừng trêu trọc cô ấy nữa.”
Trần Giác Phi hừ lạnh một tiếng, “Cháu có phải một tên bỉ ổi đâu.”
Sau ngày hôm đó, Trần Giác Phi gặp Khương Từ ở trường, cũng coi như không nhìn thấy. Ngược lại Trương Ngữ Nặc, thấy hai người sinh hiềm khích, nói không ít lời làm lành.
Vốn Trần Giác Phi cảm thấy Khương Từ có cá tính, muốn kết bạn, nhưng vài làn, chỉ mỗi cậu nhiệt tình, không khỏ cảm thấy lòng mình hướng đến trăng sáng, nhưng trăng sáng lại chiếu xuống kênh mương.
Hồi học cao nhị trường Số 1, Trần Giác Phi đã nghe người khác bàn tán về Khương Từ. Người này tính tình quái gở trước sau đều như vậy, nhưng hai năm trước vẫn còn giàu có, Khương Từ cả ngày ngâm trong hũ mật lớn, bên ngoài có chút bản lãnh bên ngoài, thỉnh thoảng lại ban phát một chút ơn huệ nho nhỏ, lâu ngày, bên người cũng có một vài người bạn. Nhưng kể từ ngày gia đình cô sa sút, cái thứ gọi là bạn này lại như ruồi bọ bay đi hết.
Trần Giác Phi đối với đại tiểu thư kiêu căng như vậy không hề hứng thú, nhưng khi Khương Từ gặp khó khăn, một thân tật xấu không được che dấu kia lại làm cậu cảm thấy thú vị.
Một lần trong giờ ra chơi, Trần Giác Phi ở hành lang đang cùng đám bạn khoe khang khoác lác, đột nhiên thấy ở cửa nhà vê sinh, Khương Từ bị ba nữ sinh khác túm tóc kéo vào. Lúc chuông vào lớp kêu lên, khương Từ từ trong WC đi ra, cả người ướt như chuột lột, một bên mặt sưng lớn, nhưng đôi mắt đen thẫm của cô, lúc này lại lóe lên ánh sáng tàn nhẫn đầy hưng phấn. Một người mà đánh lại được ba người.
Chính khi đó Trần Giác Phi bắt đầu chú ý đến Khương Từ, càng ngày càng không thể kiềm chế, cuối cùng trình diễn tiết mục “Quấy rối tình dục” kia. Cậu biết tính tình Khương Từ tàn nhẫn, nhưng lại không ngờ lại tàn nhẫn đến vậy, không phân biệt địch ta, chỉ cần có thể đạt được mục địch, giết hại một ngàn tổn hại tám trăm cũng không quan tâm.
Quả nhiên từ đó về sau, đám nữ sinh kết bè để bắt nạt cô cũng thu liễm lại, sợ một ngày con dao Khương Từ dùng để cắt mái tóc dài kia, lại rơi vào trên đầu mình.
“Các cháu thi vào ngày nào?” Lương Cảnh Hành hỏi.
Trần Giác Phi hoàn hồn, “A, hai ngài hai mươi chín và ba mươi, thi xong thì được nghỉ.”
“Khi nào thì kết thúc, buổi sáng hay buổi chiều?”
“Buổi chiều, trường cao đẳng nào cũng thế.” Trần Giác Phi hiếu kì, “Sao vậy? Cậu định tới đón cháu sao?”
“Cháu nghĩ hay quá nhỉ - ba mẹ cháu đã trở về.”
Trần Giác Phi nhất thời cảm thấy 蔫 (ủ rũ, ỉu xìu, mình để chữ hán theo nguyên tác), “Khi nào thì đến?”
“Ngày ba mươi, cháu thi xong thì về luôn nhà, đừng trách cậu không nhắc nhở trước.”
Trần Giác Phi nghĩ đến những ngày tiêu diêu tự tại của mình sắp chấm dứt, gương mặt trở nên bi thảm, thi xong tự nhiên cũng là ảm đạm kết thúc, sau khi từ chối lời mời tụ tập của đám bạn, chính mình ngồi ô tô về nhà.
Khương Từ từ trường thi trở lại phòng học, lôi từ điển ra xem lại vài từ đơn tiếng anh, lại đến phòng tranh luyện tập nửa giờ. Chờ cô thu dọn mọi thứ, sân trường chỉ còn vài ngời ít ỏi. Cô cầm lấy cái ô xanh dựng ở hành lang vừa đi về phía cổng trường, vừa nhẩm tính điểm đạt được.
Thành tích của cô luôn luôn tốt, nhưng cái tốt này chỉ là đối với sinh viên nghệ thuật. bình thường thi khó khăn lắm mới đạt tới khoa chính quy bình thường, nếu muốn vào một trường tốt, vẫn còn cách một khoảng cách.
Thành phố Sùng cuối thu nhiều mưa, sắc trời đều u ám mấy ngày liên tiếp, mây đen trên đỉnh tòa nhà phía xa xa, giống như lúc nào cũng có thể trút mưa xuông.
Khương Từ rụt cổ lại, đang muốn thu hồi ánh mắt, đột nhiên thấy một người đang đứng dưới hiên của cửa hàng đối diện, bước đi lập tức dừng lại.
Trong tay anh cầm một cái ô dài màu đen, áo khoác cũng màu đen, thân hình anh cao ngất thon dài. Bên trong dính chút mưa bụi, gương mặt thiếu đi vài phần nghiêm túc như dĩ vãng, càng thêm ý nghĩa hơn.
Theo phản xạ Khương tự hạ ô xuống, che khuất gương mặt, nhưng mà
“Khương Từ.”
Thanh âm réo rắt xuyên thấu qua màn mưa, rõ ràng, quanh quẩn bên tai.
Khương Từ cúi đầu xuống, đứng yên tại chỗ. Tiếng mưa rơi bên ngoài, cùng với tiếng bước chân thong thả đến gần, trước mắt xuất hiện một đôi chân, đôi giày bóng loáng dính một ít nước mưa.
Ngay sau đó, một bàn tay nâng ô của cô lên, trước mắt sáng tỏ thông suốt.
Khương Từ chậm rãi giương mắt, ô trong tay anh không mở ra, trên áo gói cũng dính trước mưa.
Khương Từ cắn cắn môi, “Có chuyện gì vậy.”
Lương Cảnh Hành cao hơn cô rất nhiều, ô cũng phải giơ lên cao, mà cán ô vẫn còn nằm trong tay cô.
Tình huống này có chút buồn cười, Khương Từ cảm thấy không được tự nhiên, lui ra phía sau vài bước, cùng anh tạo ra một khoảng cách.
Lương Cảnh Hành cúi đầu nhìn cô, “Có thời gian rảnh không?”
Khương Từ không nói chuyện.
“Tôi với cô tìm chỗ ngồi nói chuyện một chút.”
Vừa dứt lời, một chiếc xe gào thét đi đến. Khương Từ chỉ thấy đột nhiên trước mặt tối sầm lại, là Lương Cảnh Hành ở phía trước đem cô che chở trong lòng, hoàn toàn cản lại hết những giọt nước bánh xe đi qua đường mà bắn lên.
Khương Từ cả kinh, cúi đầu nhìn lại, thấy ống quần anh đã ướt hết. Bây giờ đã gần hết tháng mười, cộng thêm mấy ngày hôm này đều mưa nên nhiệt độ hạ xuống, cảm giác bị nước mưa này tưới lên, nghĩ đã thấy rùng mình.
Lời từ chối khéo đã đến bên miệng cô, liền bị chính mình nuốt xuống.
Vào trong xe, Lương Cảnh Hành mở điều hòa, cởi áo khoác ngoài ra ném vào ghế ngồi phía sau. Bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, xắn tay áo lên, lộ ra đường cong linh hoạt từ cổ tay đến cánh tay
“Có lạnh không?” Lương Cảnh Hành chỉnh điều hòa lên cao một chút.
Thời điểm tan tầm, trên dường đã lấp kín thành cá mòi. Hình như Lương Cảnh Hành sợ cô cảm thấy nhàm chán, liền mở đài radio lên. Bên trong không ngừng thông báo tình hình giao thông của tthành phố, chỗ nào cũng thấy tắc đường.
Khương Từ nghĩ, chỉ sợ tạm thời không về được.
Đi đi dừng dừng, đến dưới cầu vượt, hoàn toàn tắc nghẽn, Lương Cảnh Hành đơn giản thả chân ga, độ ấm dần dần tăng lên, cửa sổ thúy tinh bị mưa hắt vào trở nên mơ hồ.
Lương Cảnh Hành lấy một điếu thuốc ra, đem cửa kính mở ra một chút, mưa bụi lác đác bay vào, dừng ở trên vai anh.
Khương Từ vươn một ngón tay, vẽ trên cửa sổ thủy tinh mờ mờ vài nét, đang muốn lấy tay lau đi, phía sau vang lên thanh âm của Lương Cảnh Hành, “Tôi đã nói rồi, không cần phải gấp.”