Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Với lý do cao cả và đầy thuyết phục như vậy, những cơn giận chất chứa trong lòng vốn dĩ sắp bùng phát lại như bị một chiếc nút chai chặn kín, khiến Lục Tuyết Minh tức đến mức ngón tay cầm bút cũng run lên.
“Được rồi, cô Lý, cô yên tâm. Vâng, có vấn đề gì chúng ta sẽ trao đổi thêm. Được ạ.”
Bên cạnh, tiếng của cô Hứa lại vang lên, kéo Lục Tuyết Minh trở về thực tại. Lúc này y mới nhận ra tình huống hiện tại. Dù sao đi nữa, y cũng không muốn đồng nghiệp biết về quá khứ giữa mình và Lâm Tiêu, đành phải kìm nén thêm lần nữa. Nhưng vì nhịn mãi mà cơn tức ngấm đến dạ dày, y đành sang máy lấy nước rót một cốc uống.
Lâm Tiêu không đuổi theo ngay mà chỉ đứng nhìn bóng lưng y. Đến khi Lục Tuyết Minh quay lại, anh mới thấy nét mặt y đã trở lại bình thường.
Nghĩ rằng họ đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội để trao đổi, Lâm Tiêu định tiếp tục lên tiếng thì cô Hứa tò mò hỏi:
“Thầy Lục, thầy Lâm, tiết học vừa rồi không thuận lợi sao? Sao sắc mặt cả hai kém thế?”
Lâm Tiêu mỉm cười, đáp:
“Rất thuận lợi. Chỉ là tôi và thầy Lục có chút bất đồng về giáo án nên đang trao đổi.”
Cô Hứa gật gù, chỉnh lại gọng kính rồi tiếp tục công việc. Lục Tuyết Minh lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tiêu một cái. Giờ đây cũng chẳng còn gì để nói, y bèn đáp:
“Anh về trước đi. Tôi phải chấm bài tập, không thì không kịp.”
Lâm Tiêu còn muốn nói thêm nhưng Lục Tuyết Minh đã không thèm nhìn anh nữa, ngồi xuống bàn bắt đầu chấm bài. Lâm Tiêu đành quay về phòng làm việc của mình, lần này đến tận khi tan ca cũng không thấy y đi ngang qua.
Vị trí phòng làm việc của Lục Tuyết Minh nằm ở góc khuất, muốn ra vào đều phải đi ngang qua phòng của Lâm Tiêu. Vì vậy, Lâm Tiêu lại qua kiểm tra xem y đã nguôi giận chưa, nhưng trong phòng chỉ có mình cô Hứa. Cô nói Lục Tuyết Minh đã rời đi từ một giờ trước.
Do phải quẹt thẻ giờ làm, Lục Tuyết Minh đã tan ca sớm một giờ. Lâm Tiêu hỏi liệu có chuyện gì xảy ra không.
Cô Hứa trả lời: “Y đi gặp người mẫu rồi.”
“Người mẫu nào?” Lâm Tiêu tò mò.
“Chính là người mẫu điêu khắc cơ thể. Lần trước bài kiểm tra chứng chỉ điêu khắc của y không đạt, dạo gần đây y đang tìm người mẫu mới. Nhưng đã thử năm, sáu người rồi mà đều nói không có cảm giác.”
Nghe vậy, Lâm Tiêu lập tức hiểu ra. Loại điêu khắc cơ thể này đòi hỏi khắc họa tỉ mỉ từng đường nét riêng biệt của người mẫu, vì thế người mẫu cần c.ởi s.ạ.ch đứng trước mặt nhà điêu khắc. Nếu người mẫu không gợi được cảm hứng hoặc hai bên không phối hợp ăn ý, sẽ rất khó để tạo ra một tác phẩm tốt, cũng giống như anh khi vẽ tranh vậy.
Sở dĩ anh biết những điều này là vì Lục Tuyết Minh từng không chỉ một lần đề nghị anh làm đối tượng luyện tập.
Thời đó, Lâm Tiêu đã từ chối thẳng thừng trước lời đề nghị này. Lục Tuyết Minh cũng hiểu rằng người bình thường đều khó chấp nhận chuyện đó. Nhưng họ vốn là người yêu, chuyện này cũng xem như một kiểu thú vị. Cũng giống như việc Lâm Tiêu vẽ tranh y trong tình trạng không mặc quần áo, y đâu thấy có gì đáng xấu hổ.
Cuối cùng, sau nhiều lần bị Lục Tuyết Minh thuyết phục, anh mới đồng ý làm một lần. Đó cũng là lần đầu tiên anh làm người mẫu. Kết quả đúng như anh dự đoán, vô cùng khó để thích nghi. Dù anh đã cố thuyết phục bản thân rằng trong con mắt của những người học nghệ thuật, cơ thể con người chỉ là tác phẩm, là nơi chứa đựng linh hồn, nhưng điều đó cũng không giúp ích gì.
Còn Lục Tuyết Minh lại thấy cảm hứng tuôn trào như suối. Mặc dù ánh mắt y nhìn anh có chút si mê, nhưng tác phẩm hoàn thành lại thực sự khiến anh kinh ngạc.
Lâm Tiêu hỏi: “Vậy lần thi tiếp theo của cậu ấy là khi nào?”
“Cụ thể thì tôi không rõ. Tôi và cậu ấy phụ trách các lớp học và môn học khác nhau, bình thường cũng không nói chuyện nhiều.” cô giáo Hứa đáp.
Lâm Tiêu cảm ơn cô rồi quay lại văn phòng mình. Sau khi thu dọn đồ đạc, anh đi thẳng về ký túc xá. Trên đường, anh nhận được cuộc gọi từ Trần Hạ Hòa. Hắn báo cáo tình hình của studio trong hai ngày qua, nói rằng triển lãm tranh gặp chút vấn đề và có thể phải thay đổi đối tác tổ chức.
Đây là triển lãm tranh đầu tiên mà Lâm Tiêu tổ chức sau khi trở về nước, trưng bày tổng cộng 24 tác phẩm, đều là những kiệt tác được công nhận trong những năm gần đây. Dự án này được anh bắt đầu thảo luận từ khi còn ở Berlin, đối tác là một doanh nghiệp đáng tin cậy trong nước.
Khi hỏi chi tiết, Trần Hạ Hòa nói rằng có tin đồn tài chính của đối tác này không minh bạch và đang bị điều tra. Mặc dù chưa có thông báo chính thức chứng minh nhưng để an toàn, họ vẫn nên tìm đối tác khác.
Đối tác tổ chức triển lãm là một mắt xích rất quan trọng. Nếu có vấn đề, sẽ gây ra hậu quả khó khắc phục. Lâm Tiêu bèn bảo Trần Hạ Hòa mang tất cả tài liệu cần thiết đến để cùng thảo luận. Hai người ngồi trong phòng của ký túc xá trò chuyện suốt hai giờ đồng hồ.
Trong nước có nhiều doanh nghiệp tổ chức triển lãm tranh, nhưng dù Trần Hạ Hòa đã chuẩn bị kỹ càng, cũng khó tìm được doanh nghiệp nào phù hợp về thời gian ngay lập tức.
Lâm Tiêu dựa lưng vào ghế sofa, cảm thấy đầu đau nhức. Anh xoa thái dương, ánh mắt lại một lần nữa hướng về phía cửa.
Trần Hạ Hòa đứng dậy lấy nước, thấy ánh mắt anh thì hỏi:
“Sao mặt cậu lại thế? À, hôm nay không phải cậu dạy chung với Lục Tuyết Minh sao? Lại không thuận lợi?”
Lâm Tiêu thở dài:
“Buổi học thì ổn, nhưng em ấy vẫn không chịu nói chuyện tử tế với tôi.”
Trần Hạ Hòa trong lúc rót nước nhìn qua tủ lạnh, phát hiện bên trong gần như không có gì ăn. Lại xem tủ đựng đồ, các loại gia vị vẫn còn nguyên trong bao bì. Hắn không nhịn được hỏi:
“Cậu không định nấu ăn ở đây à?”
Lâm Tiêu uể oải trả lời: “Một mình thì nấu làm gì, gọi đồ ăn ngoài là tiện nhất.”
Trần Hạ Hòa cầm cốc nước trở lại, chưa kịp ngồi xuống đã cằn nhằn:
“Nói cậu cứng đầu là không sai mà. Cậu đang ở ngay cạnh phòng cậu ta, nấu món ngon ăn không hết, đem sang cho cậu ta, chẳng phải là chuyện danh chính ngôn thuận sao?”
Lâm Tiêu nhìn trần nhà hai giây, đột nhiên ngồi thẳng dậy, gật gù: “Nghe hợp lý.”
Nhưng ngay lập tức lại nhíu mày: “Không được. Hôm trước tôi gọi đồ ăn ngoài từ “Thực Đỉnh Các” muốn ăn cùng em ấy, mà em ấy chẳng thèm động vào.”
Trần Hạ Hòa an ủi: “Cậu ta chỉ không muốn ăn cùng cậu thôi. Cậu phải kiên nhẫn một chút. Một lần không được thì làm nhiều lần, nước chảy đá mòn, cố gắng nhiều sẽ cảm động được cậu ta.”
Lâm Tiêu lại ngả người về sofa. Với anh, nấu ăn không khó, dù sao cũng sống một mình nhiều năm. Nhưng để làm hài lòng khẩu vị của Lục Tuyết Minh, chỉ mấy món gia đình quen thuộc anh biết rõ thì không đủ. Vì vậy, anh bảo Trần Hạ Hòa tìm giúp một lớp học nấu ăn cấp tốc, chuyên về món Tứ Xuyên.
Trần Hạ Hòa thấy đề nghị này khá hay nên ghi vào sổ ghi chú công việc. Hai người nói chuyện thêm một lúc, đến gần 10 giờ thì Trần Hạ Hòa rời đi. Lâm Tiêu tiễn hắn ra cửa, nhìn thấy khe cửa đối diện tối đen, biết rằng Lục Tuyết Minh vẫn chưa về.
Đóng cửa lại, Lâm Tiêu rất muốn gọi điện nhưng chắc chắn Lục Tuyết Minh sẽ không nghe máy. Anh bèn đi tắm. Đến khi xả xong dưới vòi sen và ngồi vào bồn tắm, từ bức tường bên cạnh vang lên âm thanh nước chảy, tuy không rõ ràng nhưng rất quen thuộc.
Lâm Tiêu nhíu mày nghi hoặc, lắng nghe kỹ một lúc. Âm thanh nước chảy có nhịp điệu đều đặn, rõ ràng là tiếng vòi sen. Anh lập tức nhận ra, Lục Tuyết Minh đã về và đang tắm.
Lâm Tiêu chỉ biết rằng phòng của bọn họ được ngăn cách bằng một cánh cửa đã khóa, nhưng không ngờ phòng tắm của cả hai lại nằm sát nhau. Những ngày mới chuyển đến, anh thường về rất muộn nên chưa từng trùng thời gian tắm với Lục Tuyết Minh.
Giờ đây, tiếng nước chảy liên tục từ bên kia vang lên, làm anh không khỏi căng thẳng. Anh nghĩ liệu Lục Tuyết Minh có biết rằng cách âm giữa hai phòng tắm kém đến vậy. Nhưng ngay lập tức, anh tự trấn an mình, với tính cách của Lục Tuyết Minh, nếu phát hiện âm thanh khi tắm có thể bị nghe thấy, chắc chắn y đã dọn đi từ lâu.
Lâm Tiêu bắt đầu thấy may mắn vì mấy ngày qua mình về trễ, càng may hơn nữa là hôm nay anh đã tắm trước, không để bị bên kia nghe thấy.
Ngồi yên trong bồn tắm, tiếng nước chảy không rõ ràng lắm nhưng vẫn đều đặn, khiến anh bất giác nhớ lại hình ảnh Lục Tuyết Minh khi tắm.
Ngày trước, họ cũng từng t.ắm ch.u.ng, nhưng số lần không nhiều, đa phần là do Lục Tuyết Minh đề nghị.
Lúc đó, anh không có nhu cầu rõ rệt với “d.ụ.c v.ọ.ng,” còn tình cảm của anh với Lục Tuyết Minh cũng mang tính thói quen nhiều hơn. Nghĩ lại, mỗi lần Lục Tuyết Minh hỏi anh có yêu y không, câu trả lời của anh đều thiếu chân thành, chẳng trách Lục Tuyết Minh thường xuyên tỏ ra thất vọng.
Âm thanh nước đập xuống nền nhà không ngừng, Lâm Tiêu nhắm mắt lại, để bản thân chìm trong ký ức về những ngày họ còn yêu nhau.
Lục Tuyết Minh rất thích đối diện anh khi ở gần, ngay cả trong bồn tắm nhỏ cũng phải cuộn mình trên người anh, đối mặt với anh, quấn lấy cổ anh đầy tình tứ. Khi đó, ôm Lục Tuyết Minh trong lòng, anh có cảm giác như đang ôm một con mèo lớn. Con mèo này còn thích làm nũng hơn cả con mèo mà anh nuôi – Điềm Phi, cũng mềm mại và bám người hơn.
Thực ra, anh thích con mèo tên Lục Tuyết Minh này. Nhưng cảm giác “thích” của anh và Lục Tuyết Minh dường như không cùng một tần số. Lục Tuyết Minh thường cảm thấy anh làm không đủ tốt, điều gì cũng không đạt kỳ vọng.
Lâm Tiêu thực sự không biết làm bạn trai của người khác nên như thế nào, bởi trước khi Lục Tuyết Minh theo đuổi, anh chưa từng gặp ai kiên trì đến vậy.
Những người từng nói thích anh, thường chỉ cần bị từ chối là sẽ biến mất. Người nào tốt hơn chút thì cố gắng thêm vài lần, nhưng cuối cùng đều không chịu được sự lạnh lùng của Lâm Tiêu. Chỉ có Lục Tuyết Minh, như một mặt trời nhỏ trong những ngày đầu xuân giá rét, cứ xuất hiện bên cạnh anh không ngừng. Dù anh luôn lạnh nhạt, luôn xa cách, y vẫn không bỏ cuộc.
Với sự bền bỉ và chân thành ấy, từ mùa xuân, y bước vào mùa hạ, và cuối cùng đạt được điều mình mong muốn.
Sau này, anh từng hỏi Lục Tuyết Minh tại sao có thể kiên trì đến vậy mà không hề từ bỏ. Lục Tuyết Minh khi ấy đang ăn kem anh mua, nghe vậy liền ghé sát, đem vị chocolate đầy miệng truyền vào môi anh.
Sau đó, y cười nói: “Vì thật sự thích anh. Thích đến mức chỉ cần nghĩ người đồng hành bên mình sau này không phải là anh, em đã không chịu nổi.”
Anh chăm chú nhìn người trước mặt. Rõ ràng là câu tỏ tình vừa sến vừa cũ, vậy mà y – người lần đầu yêu đương, lại luôn nói ra một cách tự nhiên như thế. Đến mức anh từng nghi ngờ, liệu trước anh, Lục Tuyết Minh có từng yêu ai chưa.
Nhưng khi họ thực sự hiểu nhau, dù là những nụ hôn hay những lần tiếp xúc sâu hơn, phản ứng của Lục Tuyết Minh đều khiến anh hiểu rằng, người này thực sự trao lần đầu tiên cho anh.
Lục Tuyết Minh sẽ ngượng ngùng nhưng vẫn dũng cảm mở lòng trước anh, chủ động khao khát anh, biến thành một con mèo đầy x.uâ.n t.ình trong lòng anh. Y chỉ mời gọi anh, chỉ để anh chạm vào.
Trong mắt Lục Tuyết Minh ngày đó, anh là sự tồn tại quan trọng và duy nhất. Là người khiến y sẵn sàng thu lại mọi góc cạnh, thu móng vuốt của mình, chỉ để hòa hợp và trân trọng mối quan hệ này.
Lâm Tiêu bám chặt mép bồn tắm, bàn tay dần siết chặt đến mức các ngón tay tái nhợt mà vẫn không chịu buông.
Từ khi nào giữa họ lại xuất hiện những vết nứt ngày càng lớn như vậy?
Lâm Tiêu cố gắng nhớ lại nhưng âm thanh nước chảy từ phòng bên bỗng nhiên ngừng lại. Không còn tiếng động nào từ Lục Tuyết Minh, anh mở mắt ra, trước mặt lại là căn phòng tắm cũ kỹ, ẩm thấp.
Anh thở dài một hơi thật sâu. Lúc ngồi xuống anh quên không bật chế độ giữ nhiệt, nước trong bồn đã lạnh từ lâu. Vịn vào mép bồn đứng lên, anh chợt nhận ra điều gì đó khác thường.
Nhìn xuống cơ thể mình, rồi lại nhìn bức tường gần ngay trước mắt, anh chợt tự hỏi: “Đã bao lâu rồi?”. Không lẽ chỉ vì nghĩ đến một người mà lại có phản ứng như vậy? Ý thức sâu trong tâm trí anh dường như đang nhắc nhở, chỉ có Lục Tuyết Minh mới có thể khiến anh như thế.
Trong những ngày sau đó, Lâm Tiêu vẫn giữ thói quen ghé qua văn phòng của Lục Tuyết Minh mỗi ngày. Ban đầu, y luôn tỏ vẻ lạnh lùng, khó chịu. Nhưng Lâm Tiêu dường như hiểu rõ cách tiến lùi hơn trước, lời nói và hành động cũng thể hiện sự tôn trọng đối với y nhiều hơn.
Sự tôn trọng ấy không chỉ thể hiện qua việc lắng nghe ý kiến của Lục Tuyết Minh khi thảo luận giáo án, mà còn qua việc mỗi tối, nếu Lục Tuyết Minh có nhà, Lâm Tiêu sẽ mang một phần ăn đêm khác nhau tới.
Lần nào lý do cũng là: “Gọi nhầm, ăn một mình không hết.” Và để tránh bị từ chối, anh chỉ đặt đồ trước cửa phòng, nói vài câu rồi trở về.
Lần đầu, lần hai, lần ba, Lục Tuyết Minh có thể làm ngơ. Nhưng tới lần thứ tư, thứ năm, y không thể cứ thẳng thừng đóng cửa mãi được.
Y không phải người máu lạnh, cũng không quên được những tổn thương trong quá khứ. Nhưng dù gì đi nữa, nhiều năm đã trôi qua, cả hai không còn là những thiếu niên bồng bột của ngày xưa. Bây giờ sống cùng một mái nhà, làm việc chung trong một ngôi trường, nếu cứ căng thẳng mãi thì chẳng ai thoải mái.
Huống hồ, Lâm Tiêu cũng chưa làm gì quá đáng, chỉ không muốn mối quan hệ giữa họ quá gượng gạo. Nghĩ vậy, y tự hỏi: “Mình hà tất phải luôn lạnh nhạt với anh ta làm gì?”
Giống như Lâm Trĩ Ngu từng nói: “Cứ tiếp tục như thế, người chịu khổ vẫn là cậu.”
Đã không còn quan tâm tới Lâm Tiêu, vậy thì nên thẳng thắn một chút.
Khi Lục Tuyết Minh nghĩ thông suốt, thái độ của y dần dịu lại. Dẫu vậy, y vẫn giữ khoảng cách với Lâm Tiêu, không nhắc tới chuyện cá nhân.
Lại kết thúc một tuần làm việc nữa, chị họ của Lục Tuyết Minh gọi điện hỏi y ngày mai có rảnh không, nhờ y đưa cháu trai đi chơi công viên hải dương.
Cháu trai y năm nay năm tuổi rưỡi, tính tình hiếu động, thuộc dạng không thể ngồi yên một chỗ. Lục Tuyết Minh không giỏi xử lý trẻ con, định từ chối nhưng chị họ liền than thở rằng vé đã mua từ lâu, còn chị lại bị phân công tăng ca bất ngờ, bảo mẫu cũng bận. Chị ấy chỉ có thể nhờ cậy y.
Chị họ của Lục Tuyết Minh là mẹ đơn thân, vừa chăm con vừa đi làm không dễ dàng gì. Nghe giọng điệu khó xử của chị, y đành đồng ý.
Cúp điện thoại, Lục Tuyết Minh liền hỏi cô Hứa kinh nghiệm đưa trẻ đi chơi công viên hải dương cần chú ý điều gì. Cô Hứa có một cậu con trai bảy tuổi, nói đến chuyện này thì rất sành sỏi, lập tức thao thao bất tuyệt chia sẻ kinh nghiệm. Cô say sưa nói đến mức không nhận ra Lâm Tiêu đã đứng ngoài cửa từ lúc nào.
Lâm Tiêu không hỏi gì thêm, đặt giáo án xuống rồi rời đi.
Sáng hôm sau, Lục Tuyết Minh tới nhà chị họ, đón cháu trai rồi cùng bé đi công viên hải dương.
Trên đường đi, cháu trai khá ngoan, nhưng vừa thấy mô hình bạch tuộc khổng lồ ở cổng công viên, cậu nhóc lập tức phấn khích, vùng khỏi tay y chạy ùa về phía trước.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");