Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi
  3. Chương 20: Tối nay em có về không?
Trước /56 Sau

Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 20: Tối nay em có về không?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Tuyết Minh không lập tức đồng ý, chỉ nói sẽ xem xét lại thời gian, rồi bảo Dương Chí Hanh chờ câu trả lời sau. Kế đó, y gọi điện cho Lâm Trĩ Ngu, hỏi tại sao lại trật eo, có nghiêm trọng không.  

Giọng của Lâm Trĩ Ngu nghe không có vẻ gì lo lắng, nói rằng tối qua tắm không cẩn thận nên bị trật, nghỉ ngơi một hai tuần là ổn. Biết được Lương Khởi Hạc đã nhờ Dương Chí Hanh tìm Lục Tuyết Minh để làm tượng điêu khắc, Lâm Trĩ Ngu liền hỏi y có thấy bất tiện không, nếu không muốn thì có thể từ chối giúp.  

“Thật ra cũng không có gì bất tiện lắm.” Lục Tuyết Minh vừa lau tay vừa bước về hướng tòa nhà dành cho giảng viên: “Dù sao dạo này tôi cũng chưa tìm được người mẫu phù hợp, thời gian cũng rảnh rỗi một chút.”  

“Vậy thì giúp anh ấy đi. Chí Hanh không phải kiểu người kén chọn, nếu có vấn đề gì thì cậu cứ tìm tôi.” Lâm Trĩ Ngu nói.  

“Ừ, để tôi xem thời gian rồi trả lời anh ấy. Cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt, đã bị trật eo thì đừng chiều Lương Khởi Hạc quá mức nữa.”  

Lục Tuyết Minh nói bóng gió, nhưng ý tứ trong câu cuối đã quá rõ ràng. Thực ra, Lâm Trĩ Ngu cũng biết không thể giấu y, chỉ là có vài chuyện, dù thân thiết đến đâu cũng khó mở lời trực tiếp.  

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lục Tuyết Minh mở điện thoại lên xem lịch làm việc để sắp xếp thời gian. Khi quay lại văn phòng làm việc, y nhìn thoáng qua cửa phòng của Lâm Tiêu.  

Nhớ lại chuyện sinh viên bàn tán rằng Lâm Tiêu bị cảm, Lục Tuyết Minh do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn đi qua cửa phòng của anh.

Kết quả là trong văn phòng chỉ có mỗi thầy Thụy.  

Lục Tuyết Minh quay về văn phòng mình, uống hai ngụm nước rồi nghĩ ngợi, lại cầm tập hồ sơ màu xanh trên bàn bước ra.  

“Thầy Thụy, thầy Lâm không có ở đây à?” 

Y gõ cửa, thầy Thụy ngẩng đầu lên: “Cậu ấy đi ăn rồi. Có chuyện gì thì cậu gọi điện cho cậu ấy nhé.”  

“Tôi chỉ đến đưa tài liệu cho anh ấy.” Lục Tuyết Minh giơ tập hồ sơ trong tay, “Nghe sinh viên nói thầy ấy bị cảm, sáng nay chỉ dạy được nửa buổi học?”  

Thầy Thụy đáp: “Đúng thế, triệu chứng nặng lắm, thậm chí hiệu trưởng còn tới khuyên cậu ấy về nghỉ ngơi, nhưng cậu ấy bảo không cần.”  

Lục Tuyết Minh đặt tập hồ sơ lên bàn của Lâm Tiêu, rồi quay lại văn phòng mình, bắt đầu chấm bài cho sinh viên. Mười mấy phút sau, y cầm cốc nước đi về phía phòng lấy nước, định pha một tách cà phê.  

Khi đi ngang qua phòng Lâm Tiêu, y liếc mắt nhìn vào.  

Lâm Tiêu đã trở lại. Anh gục đầu trên bàn, từ góc độ của Lục Tuyết Minh chỉ thấy được đỉnh đầu, nhưng dáng vẻ này rõ ràng là rất mệt mỏi.  

Lục Tuyết Minh tiếp tục đi đến phòng nước. Trên đường, y gặp một thầy giáo khác, trò chuyện mất một lúc, rồi pha cà phê xong mới quay về. Khi đi ngang qua phòng Lâm Tiêu lần nữa, y thấy anh vẫn giữ nguyên tư thế khi nãy.  

Lần này, Lục Tuyết Minh không thể bước tiếp được.  

Chứng cảm cúm của Lâm Tiêu, mỗi khi bị cảm lại sốt, vừa mới tái phát vào tháng trước. Y không chắc liệu lần này anh có bị sốt không, nhưng nếu thật sự bị mà không ai phát hiện thì sẽ rất nguy hiểm.  

Y bước vào, vỗ nhẹ lên tay Lâm Tiêu: “Thầy Lâm?”  

Lâm Tiêu không phản ứng. Lục Tuyết Minh cúi xuống nhìn kỹ, phát hiện anh dường như đang ngủ nhưng vì đeo khẩu trang nên không thấy rõ mặt. Y nhẹ nhàng vén tóc mái của anh lên, vừa nhìn đã thấy trán anh lấm tấm mồ hôi. Ngay lúc đó, anh cử động rồi mở mắt.  

Lục Tuyết Minh lập tức rụt tay lại, đang định giải thích lý do đến đây thì nhận ra đôi mắt của Lâm Tiêu đã sưng đỏ, cả người mệt mỏi như sắp đổ gục.  

Y hỏi: “Anh bị sốt đúng không?”  

Lâm Tiêu đau đầu đến mức không chịu nổi, cũng không ngờ vừa mở mắt đã thấy y, đành đưa tay xoa thái dương: “Không sao.”  

Chỉ cần nghe giọng của anh, Lục Tuyết Minh đã biết sinh viên không hề phóng đại, cổ họng đã khàn đặc, gần như không nghe rõ.  

Thầy Thụy cũng nhìn sang, xen vào: “Sốt rồi à? Mau tới phòng y tế kiểm tra đi, đừng cố chịu.”  

Lục Tuyết Minh cũng khuyên: “Anh đi khám đi.”  

Lâm Tiêu “Ừ” một tiếng, đứng dậy rồi bước ra ngoài. Lục Tuyết Minh nhìn theo bóng lưng anh, dáng vẻ tuy mệt mỏi nhưng vẫn có thể đi lại bình thường, chắc hẳn không quá nghiêm trọng.  

Buổi chiều, Lục Tuyết Minh có hai tiết dạy. Sau khi kết thúc, y lại hỗ trợ thêm cho vài sinh viên, đến khi hoàn thành tất cả công việc thì cũng gần hết giờ làm. Cầm tập giáo án quay về tòa nhà giảng viên, y gặp thầy Thụy đang đi xuống. Nghe y hỏi về tình hình của Lâm Tiêu, thầy đáp rằng anh đi khám bác sĩ xong thì không quay lại nữa.  

Thu dọn đồ đạc xong, Lục Tuyết Minh trở về ký túc xá. Lên tới tầng năm, y liếc nhìn cửa phòng của Lâm Tiêu, không biết anh đã về chưa. Nhưng nghĩ lại, chiều nay anh đã đi khám bác sĩ, chắc không sao đâu. Nghĩ thế, y lại cảm thấy buồn cười với chính mình.  

Lâm Tiêu ốm thì cứ ốm, liên quan gì đến y chứ? Đừng suy nghĩ nữa.  

Về đến phòng, Lục Tuyết Minh vừa đổ thức ăn cho Điềm Đậu xong thì điện thoại reo. Nhìn số gọi đến, y lập tức nhớ ra việc mình đã quên trong ngày, liền vội vàng bắt máy:  

“Dương tiên sinh, xin lỗi, hôm nay tôi bận quá nên chưa thời gian gọi lại cho anh.”  

Dương Chí Hanh cười nói: “Không sao đâu, tôi nghĩ chắc giáo viên bận lắm nên giờ mới gọi. Cậu xem qua thời gian biểu chưa?”  

Lục Tuyết Minh đáp: “Tôi xem rồi. Về thời gian thì không vấn đề gì, nhưng tôi cần biết rõ hơn về bức tượng anh muốn làm, chúng ta có thể gặp để bàn bạc không?”  

Dương Chí Hanh nói: “Tôi vừa từ chỗ một người bạn về, hiện đang ở gần trường học của cậu, hay là tôi qua đó ngay?”  

“Được.” Lục Tuyết Minh đáp: “Tôi đang ở ký túc xá, anh lái xe đến dưới tòa nhà ký túc nhé, khi nào tới tôi sẽ xuống.”  

Dương Chí Hanh hẹn y 15 phút sau. Lục Tuyết Minh nhớ ra mình có dính bùn trên người từ tiết thực hành buổi chiều, liền lấy quần áo sạch rồi vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa xong, Dương Chí Hanh cũng đã tới dưới tòa nhà.  

Hôm nay so với bộ đồ hôm qua, Dương Chí Hanh ăn mặc có phần trang trọng hơn. Lục Tuyết Minh chào anh, vừa nghe anh hỏi:  

“Thầy Lục, cậu ăn cơm chưa?”  

“Vẫn chưa.” Lục Tuyết Minh lắc đầu.  

“Vậy để tôi mời cậu bữa tối nhé. Vừa ăn vừa bàn chuyện.” Dương Chí Hanh đề nghị.  

Lục Tuyết Minh đồng ý. Vừa mở cửa ghế phụ, từ cổng lớn bỗng có tiếng động, là xe của Lâm Tiêu vừa lái vào.  

Y và Lâm Tiêu nhìn nhau qua cửa kính, rồi y ngồi vào xe của Dương Chí Hanh. Đang định đóng cửa thì nghe thấy tiếng Lâm Tiêu gọi mình.  

Lục Tuyết Minh khựng lại, nhìn thấy Lâm Tiêu lái xe đến bên cạnh xe của Dương Chí Hanh, rồi khuôn mặt đeo khẩu trang của anh xuất hiện trước mắt. 

So với buổi trưa, mắt Lâm Tiêu đã bớt đỏ nhưng vẫn hiện vẻ mệt mỏi, giọng nói thì khàn đặc như cũ.  

Lâm Tiêu liếc nhìn Dương Chí Hanh ngồi ở ghế lái, rồi quay sang Lục Tuyết Minh hỏi: “Em định ra ngoài à?”  

“Ừ.” Lục Tuyết Minh gật đầu, hỏi lại: “Anh đã hạ sốt chưa?”  

Lâm Tiêu ho khẽ mấy tiếng: “Chưa, nhưng anh uống thuốc rồi.”  

Lục Tuyết Minh gật nhẹ. Nhìn sang Dương Chí Hanh đang chờ, y định bảo anh lái xe đi, nhưng chưa kịp nói hết thì Lâm Tiêu đã gọi y thêm lần nữa:  

“Tuyết Minh.”  

Y quay lại, thấy trong ánh mắt Lâm Tiêu có chút gấp gáp. 

Anh hỏi: “Tối nay em có về không?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /56 Sau
Theo Dõi Bình Luận
63 Vs 88

Copyright © 2022 - MTruyện.net