Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi
  3. Chương 24: Anh ta thật sự muốn theo đuổi em sao?
Trước /56 Sau

Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 24: Anh ta thật sự muốn theo đuổi em sao?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Tuyết Minh chạy chưa đến một tiếng đã quay lại, trên tay cầm hai phần bữa sáng giống hệt nhau. Khi lên lầu định gõ cửa, y phát hiện cửa chỉ khép hờ. Y gọi một tiếng tên Lâm Tiêu nhưng không ai trả lời, y liền đẩy cửa nhìn thử. Lâm Tiêu đã nằm trên giường nghỉ ngơi rồi.

Cửa phòng ký túc xá cũ kĩ phát ra tiếng “cót két” khi mở, nhưng người nằm trên giường có vẻ rất mệt mỏi, không hề có phản ứng gì.

Lục Tuyết Minh đặt bữa sáng lên bàn rồi đi tới bên giường. Chỉ mới ba, bốn ngày không gặp, đường nét xương hàm của Lâm Tiêu đã rõ ràng hơn trước. Làn da trắng bệch, gần như không còn chút huyết sắc, quầng thâm dưới mắt còn nặng hơn y.

Nhìn khuôn mặt ấy một lúc, Lục Tuyết Minh ngước mắt lên, liếc qua nhiệt độ hiển thị trên máy điều hòa.

Quả nhiên, 22 độ.

Lâm Tiêu vốn là người dễ cảm lạnh, nhưng cứ vào mùa hè lại thích chỉnh điều hòa ở mức rất thấp. Lục Tuyết Minh cầm điều khiển, chỉnh lên 25 độ, rồi giúp anh kéo chăn đắp kín trước khi rời đi.

Hôm nay y có bốn tiết phải lên lớp, buổi chiều đi đến phòng tranh để dạy một giờ, cho một học viên là nhân viên công sở, sau đó lại vội quay về giúp Dương Chí Hanh làm tượng điêu khắc.

Dương Chí Hanh mang đến một hộp bánh nhỏ vị chocolate được làm rất tinh xảo, nói rằng mang cho y làm món ăn vặt. Ban đầu, y định từ chối, nhưng Dương Chí Hanh bảo rằng đây là quà từ một người bạn mang về, hương vị rất ngon, nhất định phải thử.

Y vốn thích những thứ có vị chocolate nên nhận lấy. Làm được một nửa công việc, cảm thấy đói, y liền ăn hết cả hộp bánh nhỏ ấy.

Thấy y ăn ngon lành, Dương Chí Hanh bảo lần sau sẽ mang thêm. Y vội xua tay từ chối, nhưng Dương Chí Hanh không ép buộc, thay vào đó lại ngỏ ý mời y đi ăn khuya sau khi hoàn thành công việc.

Những chiếc bánh nhỏ tinh xảo kia không đủ làm y no, Lục Tuyết Minh đồng ý nhưng nói rằng lần này mình sẽ là người mời.

Y hỏi Dương Chí Hanh muốn ăn gì, Dương Chí Hanh đáp là lẩu cay. Nghe đến đó, y rất hào hứng, liền dẫn Dương Chí Hanh đến một nhà hàng lẩu gần trường.

Khi gọi món, y để Dương Chí Hanh tự quyết định. Dương Chí Hanh cũng không khách sáo, nhưng sau khi chọn một loạt các món, không ngờ tất cả đều là những món y thích.

Lục Tuyết Minh hơi ngạc nhiên, tự hỏi không biết sao Dương Chí Hanh cũng thích những món này. Khi lẩu được mang lên, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, chủ đề nhanh chóng chuyển sang sở thích của y về du lịch.

Lương của Lục Tuyết Minh không cao lắm, dù cùng Lâm Trĩ Ngu quản lý phòng tranh, thu nhập cũng không tệ, nhưng y muốn tiết kiệm tiền mua nhà nên bình thường rất ít khi chi tiêu hoang phí. Du lịch là thứ duy nhất Lục Tuyết Minh không tiếc tiền, mỗi năm vào kỳ nghỉ đông và hè, y đều chọn một địa điểm yêu thích để ở lại khoảng mười ngày.

Dương Chí Hanh gắp viên tôm tươi nấu chín bỏ vào đĩa của y, mỉm cười nói: “Tôi cũng thích kiểu du lịch một mình như vậy, rất thư giãn.”

“Đúng vậy.” Lục Tuyết Minh cũng cười rồi thở dài đáp: “Đáng tiếc tôi không thể xin nghỉ dài ngày, đến kỳ nghỉ đông hoặc hè thì người đi du lịch lại đông, nhiều nơi có phong cảnh đẹp cũng vì quá đông đúc mà đành phải từ bỏ.”

Dương Chí Hanh hỏi: “Vậy cậu có nghĩ tới việc đổi công việc nhẹ nhàng hơn không? Tôi thấy cậu dường như còn bận hơn cả Trĩ Ngu.”

Lục Tuyết Minh cười, nhấc lon bia lên uống một ngụm: “Tôi phải cố gắng kiếm tiền mua nhà, sao dám so với cậu ấy, người có chồng lo cho mọi thứ chứ.”

Dương Chí Hanh lại gắp một miếng thịt bò mềm đã nhúng chín vào đĩa của Lục Tuyết Minh: “Cậu muốn mua nhà ở đâu? Có xem được căn hộ nào rồi không?”

Lục Tuyết Minh đẩy tay anh ra: “Đừng khách sáo vậy, tôi tự làm được. Anh ăn nhiều một chút đi.

Dương Chí Hanh đặt đũa xuống: “Tối nay tôi ăn khá nhiều, giờ thì no rồi.”

Cách ăn của Dương Chí Hanh rất lịch sự, tốc độ ăn uống giống như Lâm Tiêu, đều là kiểu nhai từ từ. Nhưng khác với Lâm Tiêu ngày xưa, anh ta từ đầu đến cuối đều gắp thức ăn vào đĩa của Lục Tuyết Minh. Bây giờ, anh chống tay lên cằm, mỉm cười nhìn y, làm y không khỏi có một cảm giác khó nói trong lòng.

Thật ra, cảm giác này đã xuất hiện khi nãy lúc làm tượng điêu khắc. Suốt hơn hai giờ, Dương Chí Hanh luôn chăm chú quan sát y. Rõ ràng người cần tập trung quan sát phải là mình, nhưng nhiều lần ánh mắt ấy làm y không khỏi bối rối, buộc phải quay mặt đi.

Bây giờ Dương Chí Hanh lại dùng ánh mắt không chút che giấu nhìn y, chẳng lẽ Dương Chí Hanh là…

Chưa kịp để Lục Tuyết Minh nghĩ tiếp, Dương Chí Hanh đã nói: “Thực ra tôi cũng đang xem nhà. Căn hộ trước đây tôi không định giữ lại nữa, nhưng vẫn chưa tìm được căn nào ưng ý, nên muốn hỏi xem cậu có gợi ý nào tốt không?”

Lục Tuyết Minh đang gắp rau thì làm rơi một lá vào đĩa, y đặt đũa xuống, cười: “Những căn tôi thích anh chắc không quan tâm đâu, anh hỏi Trĩ Ngu hoặc Khởi Hạc đi, họ am hiểu về nhà đất hơn.”

Nói xong, y tiếp lời: “Nếu anh ăn no rồi thì tôi đi thanh toán. Muộn quá rồi, ngày mai tôi còn phải dậy sớm.”

Dương Chí Hanh nói: “Lúc nãy cậu đi vệ sinh tôi đã thanh toán rồi, mấy hôm nay cậu vất vả làm điêu khắc, không thể để cậu mời được.”

Người ta đã nói vậy, y đành phải cảm ơn. Ra khỏi nhà hàng, Dương Chí Hanh lại muốn tiễn y về, Lục Tuyết Minh không thể từ chối sự kiên trì của anh ta, đành ngồi lên xe.

Đến dưới ký túc xá, Dương Chí Hanh xác nhận lại thời gian cụ thể của chủ nhật, rồi nói chúc ngủ ngon trước khi đi. Khi chiếc xe hơi màu đen rời khỏi cổng, bỗng nhiên có người gọi tên y.

Âm thanh phát ra từ góc tối, y nhìn qua và phát hiện Lâm Tiêu đang ngồi trên ghế sau cây ngô đồng.

Lâm Tiêu bước lại gần, nhìn vào hộp đồ ăn mang về trong tay y, không cảm xúc nói: “Em lại đi ăn với anh ta à?”

Trong hộp đồ ăn là hai món bánh ngọt thừa từ lần gọi thêm chưa đụng đến, y tính để dành ngày mai ăn sáng. Lúc này bị Lâm Tiêu phát hiện, y chỉ đành ngầm thừa nhận.

Lâm Tiêu và y đối diện nhau, mặc dù y không ngẩng lên nhìn nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt phức tạp của người kia.

“Anh ta thật sự muốn theo đuổi em sao?” Lâm Tiêu tiếp tục hỏi.

Lục Tuyết Minh nhìn sang bồn hoa bên cạnh, im lặng một lúc lâu mà không trả lời.

Thực ra y nên phủ nhận. Dương Chí Hanh chỉ nhờ y làm tượng điêu khắc, việc mời y ăn cơm cũng chỉ là vì khách khí. Dù hôm nay Lục Tuyết Minh có cảm giác ánh mắt Dương Chí Hanh nhìn mình không bình thường, nhưng y không nghĩ rằng nên hiểu theo hướng đó.

Dù sao Dương Chí Hanh chỉ là một người bạn mới quen chưa được mấy ngày, nhưng khi Lâm Tiêu hỏi như vậy, y lại không muốn giải thích.

Bây giờ y ở bên ai cũng không liên quan đến Lâm Tiêu nữa. Nếu Lâm Tiêu hiểu lầm và không còn làm phiền y nữa, thì với họ mà nói, đó sẽ là sự giải thoát.

Lục Tuyết Minh vẫn im lặng, Lâm Tiêu cũng hiểu được câu trả lời. Dù biết hiện tại mình không có tư cách can thiệp, nhưng vẫn không nhịn được mà nói: 

“Em có thể cho người khác một cơ hội, sao không thể cho anh một cơ hội? Để anh chứng minh rằng bản thân thật sự đã thay đổi, không còn là người như trước kia nữa.”

Lục Tuyết Minh siết chặt túi nilon trong tay, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nhưng trên mặt lại là nụ cười không quan tâm: 

“Anh muốn chứng minh là chuyện của anh, nhưng tôi không còn muốn quan tâm nữa.”

Y xoay người bước lên cầu thang, đèn trong hành lang bật sáng theo tiếng bước chân của y, bóng y đổ lên người Lâm Tiêu. Nhưng khi y tiếp tục bước lên, bóng dáng ấy dần rời xa Lâm Tiêu, càng ngày càng xa.

Khi đi qua góc cầu thang tầng hai, y liếc nhìn Lâm Tiêu một cái.

Người đó vẫn đứng yên, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên cầu thang. Ánh sáng mờ ảo chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng, khiến y nhớ lại đêm hôm trước, Lâm Tiêu đơn độc đứng trên tầng năm đợi mình.

Ngày trước lúc còn bên nhau, y luôn là người chờ đợi, giờ đã chia tay rồi thì tình huống lại đảo ngược.

Lục Tuyết Minh thu lại tầm mắt, tiếp tục bước lên lầu.

Hai ngày tiếp theo, Lục Tuyết Minh vẫn như thường lệ đến lớp, sau đó đến phòng tranh dạy học, chiều thứ bảy lại gặp một người mẫu nam.

Người mẫu này có vóc dáng rất đẹp, khí chất tổng thể có chút u sầu, tóc dài qua vai. Lục Tuyết Minh khá hài lòng, liền dẫn anh ta vào phòng điêu khắc để thử cảm giác. Kết quả không hiểu sao, dù người đứng trước mặt y không hề giống Lâm Tiêu chút nào, nhưng y lại luôn cảm thấy mắt mình bị hoa lên.

Cảm giác này thật sự khó chịu, Lục Tuyết Minh chỉ đành lưu lại số điện thoại của người mẫu phòng khi cần.

Tối hôm đó, y về nhà một chuyến.

Bố mẹ Lục vẫn ở New Zealand, chỉ có Lục Vân Ni ở nhà. Khi y bước vào cửa, thấy Lục Vân Ni đang bận rộn trong bếp, liền định giúp một tay. Rửa tay xong mới phát hiện chị mình đã mua đủ loại thực phẩm như gà, vịt, cá, cua, liền hỏi xem có chuyện vui gì.

Lục Vân Ni đang thái cà chua, nghe vậy liền cười nói: “Chị gái em vừa ký một hợp đồng lớn, là triển lãm đầu tiên của một họa sĩ nổi tiếng trong nước, nếu tổ chức tốt, sẽ giúp nâng cao danh tiếng của studio.”

Lục Tuyết Minh đeo tạp dề, nhận cua bắt đầu làm sạch: “Là họa sĩ nào? Mấy triển lãm đầu tiên trong nước thường sẽ tìm công ty lớn tổ chức mà?”

“Ở Đức ấy.” Lục Vân Ni cho cà chua vào đĩa, rồi bỗng nhiên nhớ ra gì đó, nói tiếp: “Nói ra, anh ta còn học cùng trường đại học với em, có khi các em đã gặp nhau rồi.”

Lục Tuyết Minh dừng tay lại, con cua mà y vừa cắt dây lại vung càng suýt chút nữa kẹp trúng tay.

Y quay đầu nhìn Lục Vân Ni hỏi: “Anh ta tên gì?”

Lục Vân Ni đáp: “Lâm Tiêu.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /56 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chữ Tình Mỏng Manh

Copyright © 2022 - MTruyện.net