Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi
  3. Chương 28: Liệu tôi có thể nắm tay em không?
Trước /56 Sau

Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 28: Liệu tôi có thể nắm tay em không?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Anh ấy cũng không phải cố ý đâu.” Lâm Trĩ Ngu giải thích, “Chỉ là muốn biết tiến triển giữa cậu và Chí Hanh, nên lúc nói chuyện đã lỡ miệng.”

Lục Tuyết Minh cũng hiểu rõ Lương Khởi Hạc, liền hỏi về nội dung hoạt động tập thể. Lâm Trĩ Ngu nói là sẽ tổ chức hoạt động ngoài trời tại làng thể thao, sẽ có tiệc nướng BBQ, trường sẽ phát đồng phục thể thao, bảo y tắt điện thoại rồi đi tìm giáo viên phụ trách để báo số đo.

“À đúng rồi, nếu cậu muốn dẫn Chí Hanh đi thì báo luôn số đo của anh ấy nhé, tôi sẽ gửi qua WeChat cho cậu.” Lâm Trĩ Ngu bổ sung.

Mặc dù Lâm Trĩ Ngu nói một cách tế nhị nhưng Lục Tuyết Minh hiểu rõ nếu không dẫn Dương Chí Hanh đi thì đúng là không ổn.

Nhưng nếu dẫn Dương Chí Hanh đi, vậy Lâm Tiêu không phải sẽ biết sao?

Y lại im lặng, Lâm Trĩ Ngu cũng không nói thêm gì, chỉ xuống giường, ra ngoài phòng rồi mới nói: “Cậu đang lo lắng về Lâm Tiêu à?”

Lục Tuyết Minh im lặng đồng ý.

Lâm Trĩ Ngu thở dài: “Cậu vẫn còn luyến tiếc sao?”

Một lúc lâu sau bên kia điện thoại mới nghe thấy tiếng Lục Tuyết Minh trả lời: “Không phải là luyến tiếc, dù không có Dương Chí Hanh thì tôi và anh ấy cũng không thể nào được.”

Lâm Trĩ Ngu quay đầu nhìn cánh cửa phòng đã đóng, rồi đi thêm hai bước mới nói tiếp: “Tôi hy vọng cậu có thể vượt qua, nhưng quyền quyết định vẫn ở trong tay cậu. Nếu thật sự không có cảm giác gì thì đừng miễn cưỡng bản thân.”

“Ừ, tôi biết rồi.” Lục Tuyết Minh cười cười, nói thêm vài câu rồi cúp máy. Y mở cửa sổ trò chuyện với Dương Chí Hanh, lúc nãy trong lúc nói chuyện điện thoại, Dương Chí Hanh đã gửi tin nhắn cho y: 【Ngủ chưa?】

【Sắp ngủ rồi, anh về đến nhà chưa?】- Y trả lời.

Chưa đầy một phút, bên kia đã trả lời: 【Ừm, bó hoa để quên ở ghế sau rồi, ngày mai tôi mang đến cho em nhé.】

Kèm theo tin nhắn là một bức ảnh selfie của Dương Chí Hanh, anh đang cầm bó hoa.

Dù bó hoa là do người phục vụ mang đến nhưng chính Dương Chí Hanh đã chọn từ trước. Nhìn bức ảnh với khuôn mặt đeo kính, nụ cười nhã nhặn và ấm áp, trong đầu Lục Tuyết Minh lại hiện lên một gương mặt khác.

Nếu xét về ngoại hình, Dương Chí Hanh không thể so sánh với Lâm Tiêu.

Đặc biệt là hiện tại. Tóc dài làm mềm đi những đường nét góc cạnh, thân phận là họa sĩ khiến mỗi động tác của Lâm Tiêu đều toát lên khí chất tao nhã. Dù là áo sơ mi trắng, quần tây đen đơn giản, anh cũng có thể mặc như một người mẫu trong các bức ảnh thời trang. Mới đến trường chưa đầy một tháng mà đã trở thành đối tượng ngưỡng mộ của không ít sinh viên.

Trong môi trường đại học, tình yêu vốn rất tự do. Tuy nhiên, Lâm Tiêu là thầy giáo nên không ai dám tỏ tình với anh. Dẫu vậy, điều đó cũng chẳng ngăn được việc anh bị sinh viên lén quay video trong giờ giảng dạy rồi chia sẻ trên diễn đàn nội bộ. Có những người thậm chí còn cố tình chờ đợi ở các góc trường, lấy lý do học tập để tiếp cận và trò chuyện cùng anh

Những chuyện này là Lục Tuyết Minh nghe được từ các thầy cô khác trong giờ trà dư tửu hậu, nhưng y đã sớm hiểu rõ. Ngày xưa khi còn đi học, Lâm Tiêu đã rất nổi bật, lúc đó y cũng có cảm giác như những sinh viên bây giờ vậy.

Điện thoại lại rung, Dương Chí Hanh lại gửi một tin nhắn:【Ban đầu tôi định cuối tuần sau mời em đi xem phim, nhưng vừa rồi nói chuyện với Khởi Hạc, cậu ấy bảo cuối tuần phải cùng Trĩ Ngu tham gia hoạt động tập thể của trường, em cũng đi phải không?】

Dù lời lẽ của Dương Chí Hanh rất khéo léo, Lục Tuyết Minh vẫn hiểu ý tứ thực sự của anh là gì. Y do dự một chút rồi nhắn lại:【Có, hôm đó anh rảnh không? Nếu rảnh thì cùng đi nhé.】

Lần này chỉ chưa đầy mười giây, Dương Chí Hanh đã trả lời:【Được, tôi có thời gian.】

Đặt điện thoại xuống, Lục Tuyết Minh quay lại phòng sấy tóc, mãi đến lúc lên giường đi ngủ cũng không nghe thấy động tĩnh từ phòng đối diện.

Lâm Tiêu đang bận rộn với việc tổ chức triển lãm tranh, về muộn như vậy là chuyện có thể hiểu được, nhưng không biết Điềm Phi có bị bỏ lại nhà không, Lâm Tiêu có chuẩn bị đủ đồ ăn và nước cho nó không, Điềm Phi có cảm thấy chán không.

Lục Tuyết Minh ôm lấy Điềm Đậu, nằm chưa bao lâu đã mơ màng ngủ mất. Ngày hôm sau khi ra ngoài, y nhìn thấy xe của Lâm Tiêu đỗ trong sân, lúc này mới yên tâm, ăn sáng xong liền đến trường.

Những ngày tiếp theo vẫn bận rộn như thường lệ, nhưng cảm giác trọn vẹn hơn trước rất nhiều. Mỗi ngày y đều nhận được tin nhắn từ Dương Chí Hanh, Dù chỉ là những cuộc trò chuyện vu vơ, nhưng luôn có thể khơi đúng chủ đề khiến y hứng thú. Chiều tối, anh ấy lại xuất hiện ở dưới nhà, dẫn y đi ăn đủ loại món ngon. Vào những tối y phải đến phòng tranh giảng dạy, anh cũng ngồi chờ trong phòng nghỉ, đợi y kết thúc rồi cùng đi ăn khuya hoặc lái xe dạo phố, giúp Lục Tuyết Minh xua tan mọi mệt mỏi sau một ngày dài.

Y đã rất lâu không trải qua cuộc sống như thế này. Mỗi ngày đều có cuộc hẹn, trò chuyện với một người có những chủ đề chung, nói về cuộc sống, lý tưởng, và tất cả những gì thú vị. Để người đó dần dần đến gần, cũng để mình dần quen với sự tồn tại của người đó.

Sau khi buổi hẹn cuối tuần kết thúc, Dương Chí Hanh tiễn y đến dưới ký túc xá, khi y sắp quay người lên lầu, anh đã hỏi một câu.

“Tuyết Minh, tôi có thể nắm tay em không?”

Lục Tuyết Minh dừng bước, quay lại thì phát hiện Dương Chí Hanh đang nhìn mình rất nghiêm túc.

Cả tuần qua, họ gặp nhau mỗi ngày nhưng Dương Chí Hanh rất kiềm chế, không bao giờ vượt qua giới hạn. Cảm giác khoảng cách thoải mái như vậy khiến y dần dần cảm thấy thả lỏng, đã có thể thoải mái ở bên Dương Chí Hanh.

Cho đến khi Dương Chí Hanh đưa ra yêu cầu này, y mới nhận ra họ đang hẹn hò với mục đích tìm hiểu, không thể mãi giữ khoảng cách như vậy.

Y khẽ nhíu mày. Liệu mình có nên từ chối không? Có lẽ không nên từ chối, dù sao cũng chỉ là nắm tay thôi mà. Nhưng nhìn vào bàn tay của Dương Chí Hanh đang ở bên cạnh, y lại vô thức co các ngón tay lại.

Y biết Dương Chí Hanh sẽ không ép buộc mình, nhưng…

Tâm tình cởi mở của Lục Tuyết Minh bỗng nhiên giống như mặt hồ bị ném đá, lập tức trở nên mơ hồ. Y nhíu chặt mày hơn nhưng chưa kịp trả lời, Dương Chí Hanh đã bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay y.

Lục Tuyết Minh lập tức muốn rút tay về, nhưng lại nghe thấy Dương Chí Hanh thành khẩn nói: “Tôi sẽ không làm gì cả, chỉ là muốn nắm tay em thôi, được không?”

Ánh mắt đầy mong đợi của Dương Chí Hanh khiến Lục Tuyết Minh không biết phải làm sao. Y khẽ mấp máy môi rồi quay đi, nhưng không rút tay lại nữa.

Chỉ là nắm tay thôi mà, y tự nhủ, chẳng có gì đâu.

Tối hôm đó, y để Dương Chí Hanh nắm tay đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Y không biết đó là mồ hôi của mình hay của Dương Chí Hanh, chỉ biết rằng trong vài phút đó, giữa họ chỉ còn lại im lặng và những cử động nhẹ nhàng giữa các ngón tay.

Dương Chí Hanh im lặng nhìn y, còn y chỉ có thể nhìn vào vườn hoa bên cạnh, không biết làm gì hơn.

Cuối cùng, Dương Chí Hanh là người buông tay trước, bảo y lên nghỉ sớm.

Lục Tuyết Minh ậm ừ đáp lại, nhìn theo Dương Chí Hanh rời đi, y dựa vào ánh sáng mờ nhạt của đèn đường nhìn xuống bàn tay mình.

Cảm giác còn vương lại trên tay từ lúc Dương Chí Hanh nắm lấy nhưng không hiểu sao, mặc dù bầu không khí rất tốt, y lại không cảm nhận được chút xao xuyến nào.

Có phải vì họ chưa quen nhau đủ lâu?

Nỗi băn khoăn ấy cứ luẩn quẩn trong tâm trí y suốt gần một tuần. Vào sáng thứ bảy, đáng lẽ Dương Chí Hanh sẽ lái xe đến đón y đến làng thao ngoài trời, nhưng vì một chút công việc phát sinh, đành phải hẹn y gặp nhau tại điểm đến.

Lục Tuyết Minh xách ba lô ra ngoài, đang mở ứng dụng gọi xe, thì thấy cửa phòng đối diện cũng mở, Lâm Tiêu bước ra với bộ đồ thể thao sọc xanh trên nền đen giống hệt như y.

Trong hai tuần qua, số lần họ gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thứ nhất là vì Lâm Tiêu bận chuẩn bị cho triển lãm tranh, ít đến trường. Thứ hai là vì y luôn ở cùng Dương Chí Hanh, không biết có phải Lâm Tiêu nghe được gì không mà tự nhiên không còn đến quấy rầy y nữa.

Nhưng hôm nay, không thể tránh khỏi hoạt động tập thể, nên Lục Tuyết Minh đã chuẩn bị tâm lý. Thấy Lâm Tiêu, y cũng bình tĩnh, chủ động chào hỏi.

Lâm Tiêu không mang theo ba lô, đi xuống cầu thang cùng y. Khi thấy y đi về phía cổng lớn, anh cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi:

Khi họ đang đi ra cửa lớn, Lâm Tiêu không nhịn được hỏi: “Em đi bằng gì?”

Lục Tuyết Minh đáp: “Gọi xe.”

Lâm Tiêu vốn tưởng y sẽ nói là có người đến đón, nhưng lại nhận được câu trả lời ngoài dự đoán, vội nói: “Vậy em ngồi xe anh đi, sáng sớm như thế này gọi xe ra ngoại ô không dễ đâu.”

Lục Tuyết Minh nhìn Lâm Tiêu một lúc.

Thực ra, Lâm Tiêu nói không sai, lúc nãy khi ra ngoài, y đã mở ứng dụng chờ tài xế nhận chuyến, nhưng mấy phút trôi qua, ứng dụng vẫn dừng ở màn hình chờ.

Làng thể thao ngoài trời ở ngoại ô, từ đây lái xe đến đó ít nhất cũng mất một tiếng rưỡi, mà sáng sớm đúng là khó có tài xế nào nhận chuyến.

Thấy y đang do dự, Lâm Tiêu lại nói tiếp: “Chỉ là ngồi xe qua đó thôi, anh không có ý gì khác đâu.”

Nhìn vẻ mặt tuấn nhã ấy thoáng lộ chút thất vọng, Lục Tuyết Minh siết chặt quai ba lô, cuối cùng đáp: “Vậy làm phiền anh rồi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /56 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thượng Phẩm Hàn Sĩ

Copyright © 2022 - MTruyện.net