Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chờ đến khi cửa đóng lại, Lâm Tiêu mới từ từ rời khỏi người Lục Tuyết Minh, dùng tay xoa mạnh lên mặt mình.
Lục Tuyết Minh cũng ngồi dậy, ôm lấy cánh tay anh an ủi: “Anh làm việc trước đi.”
Lâm Tiêu gật đầu, quay lại hôn nhẹ lên môi y: “Vậy em chờ anh, sẽ nhanh th b ôi.”
Lục Tuyết Minh mỉm cười đáp lại, rồi nhặt hộp cơm lên đi rửa.
Văn phòng của Lâm Tiêu có nhà vệ sinh, nhưng không có nước rửa chén, y đành phải ra ngoài khu vực pha trà. Vừa đẩy cửa bước vào, Trần Hạ Hòa cũng đi theo, đến gần y rồi hỏi:
“Hai người làm lành rồi à?”
“Ừ.” Lục Tuyết Minh đổ hết thức ăn thừa vào thùng rác, rồi cho xà phòng vào bắt đầu rửa.
“Chuyện từ bao giờ vậy?” Trần Hạ Hòa lại hỏi tiếp.
Lục Tuyết Minh quay đầu nhìn Trần Hạ Hòa một cái: “Sao lại hỏi chi tiết thế?”
Trần Hạ Hòa khoanh tay dựa vào cạnh bếp, mỉm cười: “Tôi chỉ là quan tâm hai người thôi mà. Cuối cùng cũng làm lành, bọn tôi cũng thở phào được rồi.”
“Ý cậu là sao?” Lục Tuyết Minh nghe mà vẫn chưa hiểu lắm.
Họ cũng coi như là bạn đại học, nên Trần Hạ Hòa nói chuyện không cần kiêng dè, thẳng thắn đáp:
“Trước đây cậu cứ không chịu tha thứ cho Lâm Tiêu, nên cậu ta dồn hết thời gian vào công việc, ngày nào cũng tăng ca đến tận khuya. Tuy không phải tụi này chịu khổ, nhưng tôi thật sự lo cậu ta cứ như vậy thì cơ thể sẽ không chịu nổi.”
Động tác rửa chén của Lục Tuyết Minh khựng lại, bỗng nhớ tới thời gian biểu của Lâm Tiêu dạo trước.
Trong khoảng thời gian mối quan hệ của họ căng thẳng nhất, Lâm Tiêu thường xuyên bận rộn đến mức vài ngày liền không thấy mặt.
Lúc đó, y đã từng nghĩ, liệu có phải vì mối quan hệ giữa họ không tốt, nên Lâm Tiêu không muốn về kí túc xá ngủ? Có lẽ y chỉ đoán đúng một nửa.
“Dù sao thì hai người làm lành là tốt rồi. Nhìn cậu ấy hôm nay tươi tỉnh như vậy, tôi cũng đoán là có chuyện vui.” Trần Hạ Hòa vỗ vỗ vai Lục Tuyết Minh, cười rồi đi ra ngoài.
Sau khi cửa phòng pha trà lại đóng lại, Lục Tuyết Minh mới tiếp tục rửa cái hộp cơm trong tay.
Mặc dù Trần Hạ Hòa chỉ vào đây tán gẫu với y, nhưng Lục Tuyết Minh hiểu rõ dụng ý của hắn.
Y lau khô những vết nước trên hộp cơm rồi quay lại văn phòng, Lâm Tiêu đang nói chuyện điện thoại.
Nội dung trao đổi là công việc, Lâm Tiêu còn ra hiệu cho y, bảo y ngồi chờ ở ghế sofa.
Lục Tuyết Minh đặt hộp cơm lên bàn trà, bước đến bên cạnh Lâm Tiêu, một tay vòng qua ôm lấy cổ anh.
Lâm Tiêu hơi ngạc nhiên, nhưng vì vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, anh nắm lấy tay người yêu, hôn nhẹ lên môi y mà không phát ra tiếng.
Lục Tuyết Minh tựa cằm vào vai Lâm Tiêu, đợi anh nói xong điện thoại mới đứng thẳng dậy.
Lâm Tiêu đặt điện thoại xuống, kéo y vào lòng, để y ngồi lên đùi mình: “Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên em lại không vui thế?”
Y có cảm giác hơi phiền muộn, nhưng không phải là không vui. Y v.uố.t v.e mặt Lâm Tiêu, ủ rũ nói: “Anh gầy đi rồi.”
Lâm Tiêu bị câu nói đột ngột của y làm khó hiểu, đành cười hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Lục Tuyết Minh lắc đầu, lại dựa vào vai Lâm Tiêu: “Liệu sau này anh có càng ngày càng bận không?”
Tay của Lâm Tiêu đang sờ vào thắt lưng người trong lòng, nghe xong liền cười vỗ vỗ vào lưng đối phương:
“Sợ anh không có thời gian ở bên em à? Yên tâm đi, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa, lúc em nhớ anh, anh chắc chắn sẽ có mặt.”
“Không phải.” Lục Tuyết Minh ngẩng đầu lên: “Em không muốn anh quá bận rộn, như vậy sẽ mệt lắm. Công việc ở trường có nhất thiết phải làm không?”
Lâm Tiêu nhìn vào mắt y một lúc, trong mắt Lục Tuyết Minh hiện lên sự quan tâm chân thành, vì vậy anh thẳng thắn đáp: “Không phải.”
“Vì em à?” Y tiếp tục hỏi.
Lâm Tiêu cười: “Làm vậy mới có thể ở gần em, nếu không anh lấy lý do gì mà chuyển đến phòng đối diện.”
Lục Tuyết Minh thở dài: “Vậy anh có nghĩ đến việc từ chức để chuyên tâm làm việc ở đây không? Dù sao chúng ta đã ở bên nhau rồi, muốn gặp nhau thì cứ ra ngoài gặp thôi mà.”
Lâm Tiêu và người trong lòng đối diện nhau, dù là ánh mắt của y hay giọng điệu quan tâm này đều khiến anh nhớ lại Lục Tuyết Minh ngày xưa, người luôn dịu dàng, chu đáo và suy nghĩ cho anh.
Cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, anh nắm lấy cằm Lục Tuyết Minh rồi lại hôn y.
Lục Tuyết Minh bị kẹp giữa bàn và Lâm Tiêu, mặc dù nụ hôn này rất lãng mạn, nhưng do tư thế không đúng, chẳng mấy chốc y đã cảm thấy thắt lưng bị cạnh bàn đâm vào, không thoải mái.
Y đẩy vai Lâm Tiêu, để anh buông mình ra, nhưng đôi mắt anh đỏ hoe, vẻ mặt như đang kìm nén điều gì đó. Nhìn thấy vậy, Lục Tuyết Minh đỏ mặt, quay đi tránh ánh mắt đó, sau đó cảm nhận được Lâm Tiêu siết chặt hông y, ấn nhẹ xuống, dù không nói gì nhưng ý tứ rõ ràng.
Lục Tuyết Minh cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, tựa vào vai Lâm Tiêu hỏi:
“Vậy chúng ta còn đi hẹn hò nữa không?”
Lâm Tiêu muốn ngay lập tức đưa y về kí túc xá, nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ đối diện là ánh nắng rực rỡ, lại nghĩ đến đây là buổi hẹn hò đầu tiên của bọn họ sau khi làm hòa, nếu cứ thế quay về thì thật là uổng phí, nên anh thì thầm bên tai Lục Tuyết Minh:
“Đi thôi, chuyện vừa rồi tối nay chúng ta tiếp tục nhé, được không?”
Lục Tuyết Minh cảm thấy tai mình nóng ran đến mức gần như không chịu nổi, anh chưa bao giờ nói với y những lời thẳng thắn như vậy, khiến đầu óc y tràn ngập những hình ảnh khó nói, phải ngồi trên đùi Lâm Tiêu một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại.
Lâm Tiêu cũng không khá hơn là bao, may mà bản kế hoạch kia cần phải xem xong ngay, anh liền ôm Lục Tuyết Minh cùng xem. Sau khi ký xong, Lâm Tiêu gọi Trần Hạ Hòa vào, giao nốt phần công việc còn lại. Trần Hạ Hòa cũng thì thầm vài câu với Lâm Tiêu, anh liếc nhìn người đang ngồi trên sofa, gật đầu tỏ ý đã hiểu, dọn dẹp xong thì đưa Lục Tuyết Minh ra ngoài.
Họ vẫn chưa ăn trưa, Lâm Tiêu hỏi Lục Tuyết Minh muốn ăn gì. Theo khẩu vị của Lục Tuyết Minh, món đầu tiên là đồ Tứ Xuyên, nhưng nghĩ đến Lâm Tiêu không thích mấy món đó, Lục Tuyết Minh liền nói ăn món Chiết Giang đi.
Lần trước họ đã ăn một bữa Chiết Giang rất ngon ở bên hồ Tây, y nhớ lúc đó Lâm Tiêu ăn rất vừa miệng, còn khen mấy lần mùi vị không tệ.
Lâm Tiêu mở ứng dụng tìm kiếm món ăn, chọn một nhà hàng Chiết Giang có không gian và đánh giá rất tốt. Nhà hàng này có hương vị rất chuẩn, không hề thua kém bữa ăn trước ở hồ Tây.
Ăn xong, họ đi xuống bãi đậu xe, lúc đứng đợi thang máy, Lâm Tiêu thấy đối diện có một cửa hàng kem nổi tiếng, liền hỏi Lục Tuyết Minh có muốn ăn không.
Trước đây mỗi lần hẹn hò, Lục Tuyết Minh luôn ăn một que kem ốc quế vị socola sau bữa ăn. Mặc dù đã rất nhiều năm không còn thói quen này, nhưng khi Lâm Tiêu hỏi, y vẫn gật đầu ngay lập tức, rồi nhìn Lâm Tiêu nắm tay mình đi vào cửa hàng kem, nhìn thực đơn phong phú trong đó mà lựa chọn.
Ở đây có một loại kem ốc quế với sốt socola vani, Lâm Tiêu hỏi Lục Tuyết Minh có muốn ăn thử không? Lục Tuyết Minh đồng ý, Lâm Tiêu liền thanh toán.
Lúc nhận được bát kem với kiểu dáng nổi bật ở khu lấy đồ, anh múc một thìa và đưa lên miệng y: “Há miệng nào!”
Lâm Tiêu có vẻ ngoài rất thu hút, hôm nay lại mặc trang phục khá trang trọng, thế nên cảnh tượng anh đứng trong cửa hàng kem đút cho Lục Tuyết Minh ăn đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Trong số đó, có hai nữ sinh đang xếp hàng ở khu đặt món, hưng phấn bàn tán với nhau, mặc dù đã cố gắng nhỏ giọng, nhưng Lục Tuyết Minh vẫn cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng từ họ.
Trước đây, khi Lâm Tiêu không chủ động, Lục Tuyết Minh sẽ làm những hành động mà các cặp đôi hay làm bên ngoài để chứng minh Lâm Tiêu là của mình. Nhưng giờ đây khi Lâm Tiêu đã chủ động, y lại có chút không quen.
Dù vậy, y vẫn mở miệng ăn miếng kem đó, rồi kéo Lâm Tiêu ra ngoài mà không nhìn lại.
Sau khi trở lại xe, Lâm Tiêu ấn y vào lưng ghế, rồi hôn y đến mức gần như mất kiểm soát.
Sờ lên gò má đỏ bừng của y, giọng Lâm Tiêu có chút khàn khàn: “Trước đây sao anh không nhận ra em dễ xấu hổ như vậy?”
Kể từ khi ăn miếng kem đó, mặt Lục Tuyết Minh vẫn đỏ hồng đến giờ. Y cũng sờ lên má mình, nói: “Đều là lỗi của anh cả, ở những chỗ như thế mà còn đút kem cho em.”
Lâm Tiêu lại li.ế.m nhẹ lên môi y, thấy lông mi đối phương run rẩy thì cười nói: “Trước đây chẳng phải em thích kéo anh ra ngoài khoe tình cảm sao? Sao thế? Hóa ra em chỉ là hổ giấy à?”
Cái người này cứ cười trêu chọc mình, Lục Tuyết Minh tức giận đấm vào vai anh một cái: “Anh lái xe đi, nếu không ăn kem nó sẽ tan mất.”
Trong xe vang lên tiếng cười sảng khoái của Lâm Tiêu, Lục Tuyết Minh cầm bát kem, không dám nhìn vào người bên cạnh, ánh mắt chỉ dán chặt ra ngoài cửa sổ.
Lâm Tiêu không trêu y nữa, cho đến khi xe đến công viên ngoại ô, y mới nhận ra, hỏi: “Anh muốn đi dạo công viên à?”
Bây giờ là buổi chiều mùa hè, nhiệt độ ngoài trời là 36 độ. Dù công viên có nhiều cây xanh bao phủ, nhưng lượng khách tham quan vẫn thưa thớt. Lâm Tiêu kéo y xuống xe, lấy ra một chiếc ô che nắng rồi nói:
“Đi thôi, theo anh đi tạ ơn.”
Y không hiểu rõ: “Tạ ơn gì?”
Lâm Tiêu nắm tay y đi về phía cổng công viên: “Trước đây bị Hạ Hòa kéo đến đây để tìm cảm hứng sáng tác tranh, cậu ấy nói trong này có một ngôi chùa rất linh thiêng, bảo anh cũng nên đến cầu nguyện.”
Lục Tuyết Minh ngạc nhiên nhìn Lâm Tiêu: “Anh không phải là người không tin mấy chuyện này sao?”
Lâm Tiêu cười: “Trước đây thì không tin, giờ thì tin rồi.”
“Vậy anh cầu gì?” Lục Tuyết Minh tò mò hỏi.
Lâm Tiêu nắm ngón tay y, nói: “Đến nơi rồi em sẽ biết.”
Cả hai đi một đoạn ngắn, đến điểm lên xe tham quan thì ngồi lên xe. Buổi chiều mùa hè oi ả, may mắn là công viên ngoại ô này có nhiều bóng cây, Lục Tuyết Minh dựa vào lưng ghế, nhìn hai bên là những rừng trúc xanh mướt, tiếng lá xào xạc mang theo làn gió mát của mùa hè, cảm giác thật dễ chịu.
Khi loa thông báo đã đến chùa Tây Tử, Lâm Tiêu kéo y xuống xe.
Cùng lúc đó, có thêm hai cặp đôi trẻ cũng xuống xe, nhìn hướng đi thì mục đích của họ có vẻ giống nhau.
Lâm Tiêu một tay cầm ô, tay kia ôm lấy eo Lục Tuyết Minh, theo sau hai cặp đôi đó đi về con đường núi bên cạnh.
Con đường núi này đã được sửa chữa, lát đá xanh khá bằng phẳng, đi lại không tốn sức. Lục Tuyết Minh vừa mới hồi phục sức khỏe, Lâm Tiêu sợ y mệt nên đi rồi lại dừng, đến khi họ thấy được chùa Tây Tử, hai cặp đôi kia đã quay lại.
Chùa Tây Tử rất linh thiêng, tuy nhiên vào thời điểm này không có nhiều khách tham quan. Lâm Tiêu dẫn Lục Tuyết Minh vào chùa, mỗi lần vào một điện thờ, anh đều bỏ hai đồng tiền hương, rồi kéo y lại để thắp hương cầu nguyện. Ra ngoài, họ đi tới hậu viện, vừa bước vào cổng, Lục Tuyết Minh đã nhìn thấy một cảnh tượng hùng vĩ, ba mặt của tường đá đầy những tấm thẻ gỗ nhỏ treo bằng dây đỏ.
Lâm Tiêu lại bỏ tiền hương vào chiếc hộp bên cạnh, rồi lấy một tấm thẻ gỗ mới đưa cho Lục Tuyết Minh, nói:
“Em có điều ước gì muốn thực hiện không? Nếu có thì viết lên đây rồi treo lên tường.”
Lục Tuyết Minh nhận lấy, lại hỏi: “Trước đây anh đã ước gì mà linh nghiệm vậy?”
Lâm Tiêu mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Anh hy vọng em sẽ quay lại bên anh.”
Dù đã đoán trước được điều này, nhưng trái tim Lục Tuyết Minh vẫn không khỏi xao động. Y nhìn Lâm Tiêu không chớp mắt, một lúc sau, Lâm Tiêu dùng ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào môi y, bất đắc dĩ nói:
“Đừng quyến rũ anh nữa, ở nơi này không thể có hành động quá thân mật.”
Lục Tuyết Minh cúi đầu, nhìn tấm thẻ gỗ nhỏ trong tay, còn có dải dây đỏ.
Nếu bây giờ y có một điều ước muốn viết xuống, thì đó chính là muốn mãi mãi ở bên Lâm Tiêu, không bao giờ chia xa.
Y nhẹ nhàng v.uố.t v.e các vết khắc trên tấm thẻ gỗ, mãi một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói: “Em không có tiền mặt, anh giúp em bỏ tiền hương, tối về em trả lại anh.”
Lâm Tiêu đáp: “Vừa rồi anh đã giúp em bỏ tiền ở mỗi điện thờ rồi, em cứ viết vào là được.”
Lục Tuyết Minh mỉm cười gật đầu, lấy cây bút trên bàn viết xuống nguyện ước của mình. Y đứng quay lưng lại với Lâm Tiêu, viết xong rồi tự mình treo thẻ lên, vì vậy Lâm Tiêu không thấy được nguyện ước của y. Nhưng khi bước ra khỏi cổng chùa, Lâm Tiêu ghé sát tai y hỏi:
“Điều ước của em là muốn mãi mãi ở bên anh đúng không?”
Dù bị nói trúng điều thầm kín trong lòng, Lục Tuyết Minh vẫn không lảng tránh mà nắm chặt tay Lâm Tiêu, nói: “Đây là lần đầu tiên em cầu nguyện ở chùa.”
Lâm Tiêu ôm y vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt và lông mày của y, mỉm cười nói: “Anh cũng là lần đầu tiên cầu nguyện ở chùa. Chỗ này thực sự rất linh thiêng, chỉ cần tin tưởng, nhất định sẽ thành hiện thực.”
Lục Tuyết Minh ôm chặt Lâm Tiêu, áp mặt vào cổ anh, cười thỏa mãn.
Sau khi xuống núi, họ lại đi dạo quanh con suối gần đó. Chụp vài tấm ảnh cùng nhau rồi mới lên xe tham quan để trở về.
Khi xe quay lại thành phố, trời đã bắt đầu chập tối. Lâm Tiêu hỏi Lục Tuyết Minh bữa tối muốn ăn gì, Lục Tuyết Minh đáp là ăn gì cũng được. Vì vậy Lâm Tiêu lái xe đến khu thương mại Hồng Nguyệt Vịnh. Chọn một nhà hàng món Nhật, ăn xong rồi đi dạo thêm một chút.
Rạp chiếu phim trên tầng thượng có quảng bá bộ phim mới, Lục Tuyết Minh kéo Lâm Tiêu đi xem. Nhưng khi Lâm Tiêu mua vé xong quay lại, Lục Tuyết Minh lại nói không xem được nữa, bảo Lâm Tiêu trả lại vé, để hôm sau đến xem.
Lâm Tiêu hỏi y có chuyện gì, Lục Tuyết Minh nói là vừa rồi thầy Hứa gọi điện, bảo có một người mẫu phù hợp với yêu cầu của mình, còn gửi ảnh cho Lục Tuyết Minh xem. Y nghĩ có thể thử, mà người đó tối nay lại có thời gian, vậy nên y đã đặt hẹn gặp nhau ở phòng điêu khắc của trường.
Lâm Tiêu hỏi đó là người mẫu gì, Lục Tuyết Minh không cần phải giấu nữa, liền nói thật về việc đang chuẩn bị kỳ thi chứng chỉ điêu khắc.
Lâm Tiêu nghe xong mới nhớ ra, trước đây khi vào văn phòng của Lục Tuyết Minh, anh đã nghe thầy Hứa nói về việc Lục Tuyết Minh đang chuẩn bị thi chứng chỉ.
“Người mẫu em cần là người mẫu khỏa thân à?” Lâm Tiêu hỏi.
“Ừm.” Lục Tuyết Minh trả lời, “Em đã hẹn với cậu ấy lúc 9 rưỡi, nên giờ phải đi rồi. Chúng ta xem phim vào ngày mai được không?”
Lâm Tiêu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em gọi cho người đó, bảo không cần nữa.”
Lục Tuyết Minh nhìn Lâm Tiêu đầy khó hiểu, chưa kịp hỏi tại sao thì đã nghe Lâm Tiêu tiếp lời: “Bây giờ chúng ta đi đến phòng điêu khắc, anh sẽ làm người mẫu cho em.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");