Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Chi Việt đưa tay che miệng ngáp một cái, nói tiếp: "Em chiều hư con mèo này rồi. Trước đây nó toàn tự ngủ trong ổ, có bao giờ bám người ngủ chung giường đâu."
Cánh cửa phòng ngủ của Hứa Ý hé mở một khe nhỏ, Caesar chớp thời cơ, thoắt cái đã chui tọt vào trong.
Hứa Ý gãi đầu, liếc nhìn Chu Chi Việt, nhỏ giọng nói: "Có khi nào..."
"Trước đây nó ngủ trong ổ là vì không muốn ngủ với anh. Từ ngày em đến, nó toàn chủ động bám em rồi ngủ chung giường."
"..."
Trong phòng ngủ bật một ngọn đèn nhỏ, Chu Chi Việt liếc mắt nhìn vào trong, thấy con mèo trắng nhỏ vô lương tâm kia đang nằm cuộn tròn một góc, thoải mái vùi mình bên cạnh gối của Hứa Ý.
Chu Chi Việt khẽ hừ lạnh: "Vậy sau này cho nó ngủ với em luôn đi."
Nói xong, anh định quay người vào phòng.
"Ê..." Hứa Ý gọi anh lại.
Chu Chi Việt quay đầu nhìn cô với vẻ mặt "Lại làm sao nữa?".
Hứa Ý nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Là thế này, khay cát, bát ăn với bình nước của nó đều ở phòng khách. Tối nay em ngủ chắc chắn sẽ đóng cửa phòng, lỡ như nó muốn uống nước, ăn cơm hay đi vệ sinh gì đó thì làm sao ra ngoài được?"
Chu Chi Việt trông có vẻ rất buồn ngủ, nghe cô nói xong một lúc lâu sau mới lên tiếng, giọng uể oải: "Thế thì phải làm sao?"
"..."
Hứa Ý kiên nhẫn, cố gắng bình tĩnh nói: "Em không phải đang bàn bạc với anh sao?"
Không gian chìm vào im lặng, đèn vẫn tắt, chỉ có ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ phòng ngủ của Hứa Ý và ánh sáng từ đèn pin trên tay Chu Chi Việt.
Giọng nói lạnh lùng xen lẫn mệt mỏi của Chu Chi Việt vang lên: "Ba cách. Một, em vẫn để nó ngủ phòng khách. Hai, để nó ngủ phòng em, dọn hết đồ ăn thức uống của nó vào đó luôn. Ba, tối ngủ em cứ để cửa phòng mở."
Hứa Ý chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: "...Vậy em dọn hết đồ ăn thức uống của nó vào phòng em vậy."
Cô nhìn Chu Chi Việt: "Anh giúp em chuyển đồ được không?"
Chu Chi Việt giơ tay lên, "tách" một tiếng, đèn hành lang được bật sáng.
Cả hai đều chưa kịp thích ứng với ánh đèn đột ngột, nheo mắt đi về phía phòng khách.
Chu Chi Việt bê khay vệ sinh tự động to đùng, đến cửa phòng ngủ của Hứa Ý thì do dự một chút rồi bước vào.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương ngọt ngào, giống như mùi sữa tắm hương quả mọng mà cô vẫn hay dùng hồi đại học. Bộ ga trải giường màu vàng ấm áp là do anh cố tình mua trước khi cô chuyển đến.
Đèn ngủ cạnh giường bật sáng, ánh đèn dịu dàng chiếu lên chiếc gối, chú mèo nhỏ nằm bên cạnh trông vô cùng thoải mái.
Anh tìm một chỗ trống đặt khay vệ sinh, sau đó quay ra ngoài bê máy cho ăn tự động.
Xong xuôi mọi việc, Chu Chi Việt chậm rãi bước ra ngoài, cất giọng uể oải dặn dò: "Cái bình nước cho mèo kia hình như hơi ồn, tối ngủ mà thấy phiền thì em cứ tắt đi."
Hứa Ý gật đầu, thuận miệng đáp: "Được. Vậy đi ngủ thôi, muộn rồi... Chúc anh ngủ ngon."
Chu Chi Việt nhìn cô một lúc, sau đó quay người về phòng, khẽ đáp: "Ừ."
"Ngủ ngon."
Hứa Ý nằm xuống giường, đưa tay vuốt ve đầu chú mèo tròn vo bên cạnh.
Cô vừa tắt đèn ngủ thì điện thoại cũng rung lên.
Mở điện thoại ra xem, cô bất ngờ khi thấy tin nhắn của Chu Chi Việt.
[Chuyển khoản] Chu Chi Việt chuyển khoản cho bạn 1000 tệ.
Hứa Ý ngẩn người: [Tiền gì đây?]
Chu Chi Việt: [Tiền ăn sáng hai tuần.]
Hứa Ý: [Hình như hơi nhiều?]
Chu Chi Việt: [Nhiều thì trả lại.]
Hứa Ý không nói gì nữa, đặt điện thoại xuống, một lúc sau thì chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau là thứ Bảy, Hứa Ý không đặt chuông báo thức, mãi đến hơn 9 giờ mới tỉnh dậy.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô bước ra ngoài thì thấy Chu Chi Việt đang ngồi ở bàn ăn, mặc bộ đồ ngủ, trước mặt là chiếc laptop, ngón tay anh lướt trên bàn phím, tiếng gõ lách cách vang lên đều đều.
Hứa Ý lại ngẩn người, cô cứ ngỡ cảnh tượng này chỉ xuất hiện trong giấc mơ, hoặc là hồi còn yêu nhau, trước khi chia tay cách đây 5 năm.
Nghe thấy tiếng động, Chu Chi Việt dừng tay, ngước mắt lên nhìn cô, lịch sự chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Hứa Ý lúc này mới hoàn hồn, gật đầu đáp: "Chào buổi sáng..."
Cô đi đến tủ lạnh, định lấy đồ ăn hâm nóng.
Nhớ đến Chu Chi Việt vẫn còn ở đây, hơn nữa hôm qua cô đã đồng ý lo bữa sáng cho anh trong hai tuần, nên cô hỏi: "Anh ăn gì chưa?"
Chu Chi Việt vẫn chăm chú gõ bàn phím, thản nhiên đáp: "Chưa."
Hứa Ý mở tủ lạnh, nhìn vào trong: "Chỉ còn bánh bao đường đỏ thôi, anh ăn được không?"
Cô nhớ Chu Chi Việt không thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là loại bánh toàn đường thế này.
Vừa nói ra, cô đã cảm thấy hối hận, sao cô có thể hỏi như vậy chứ, cứ như thể cô nhớ rõ mọi thứ về anh vậy.
Lần này Chu Chi Việt không nói gì, có lẽ là vì đang tập trung vào màn hình máy tính, anh chỉ thờ ơ đáp: "Không ăn."
Hứa Ý bất lực: "Nhưng mà chỉ còn mỗi cái này, hay là anh đặt đồ ăn ngoài đi? Lát nữa em ra ngoài mua ít đồ anh ăn được."
Chu Chi Việt im lặng, gõ xong mấy chữ cuối cùng trên bàn phím với tốc độ chóng mặt, sau đó anh gập máy tính lại, chậm rãi đứng dậy.
"Ra ngoài ăn đi, tiện thể ghé qua siêu thị mua đồ ăn sáng cho tuần sau luôn."
Hứa Ý: "Hả? Bây giờ luôn á?"
Chu Chi Việt nghiêng đầu nhìn cô: "Chứ không phải sao?"
Dù sao bây giờ cô cũng không có việc gì, Hứa Ý suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Vâng, vậy đợi em thay đồ một lát."
Chu Chi Việt: "Ừ."
Một lúc sau, cô bước ra khỏi phòng ngủ, thấy Chu Chi Việt cũng đã thay đồ xong.
Anh mặc áo sơ mi rộng thùng thình màu sáng kết hợp với quần short, trông thật trẻ trung, năng động và gọn gàng.
Cả hai ra khỏi nhà, bước vào thang máy.
Hứa Ý chưa kịp bấm nút thì Chu Chi Việt đã giơ tay bấm tầng hầm B2.
Tất cả mọi thứ cứ như thể quay trở lại những ngày tháng hai người sống chung cách đây 5 năm.
Vào những ngày cuối tuần thế này, khi cả hai đều không có tiết học, họ sẽ ngủ nướng đến tận trưa, sau đó cùng nhau ra ngoài ăn trưa, rồi ghé qua siêu thị mua sắm đồ ăn vặt, vật dụng hàng ngày cho tuần sau.
Ngay cả thứ tự mua sắm trong siêu thị của hai người, Hứa Ý cũng nhớ rất rõ.
Đầu tiên là quầy bánh kẹo, sau đó đến quầy thực phẩm đông lạnh, sữa, rau củ quả, cuối cùng là đồ gia dụng...
Chu Chi Việt dừng lại trước một chiếc Maybach màu đen, tự động mở cửa ghế lái.
Hứa Ý theo thói quen, gần như là hành động theo bản năng, cô kéo cửa ghế phụ rồi ngồi vào trong.
Trong khu chung cư Cửu Lý Thanh Giang có một siêu thị, nhưng diện tích không lớn, mặt hàng cũng không đa dạng, chủ yếu bán các loại thực phẩm nhập khẩu đắt tiền.
Chu Chi Việt kiểm tra bản đồ, đầu tiên là tìm một quán ăn sáng gần đó ăn tạm, sau đó chở cô đến một siêu thị lớn cách đó 3km.
Trong lúc ăn cơm và di chuyển đến siêu thị, hai người gần như không nói chuyện với nhau.
Siêu thị này có tổng cộng 3 tầng, tầng 1 bán đồ tươi sống, dụng cụ nhà bếp..., tầng 2 chủ yếu bán các loại bánh kẹo, tầng 3 là quần áo và đồ gia dụng.
Đồ đông lạnh chủ yếu ở tầng 1, Chu Chi Việt đẩy xe đẩy, Hứa Ý đứng trước tủ đông, cầm một túi bánh bao hấp lên xem hạn sử dụng.
Đang lúc xem thì cô nghe thấy một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu: "Chị Hứa Ý?"
Hứa Ý ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra tiếng nói, đó là một cô gái trẻ mặc váy hoa nhí, tay trong tay với một chàng trai đeo kính dáng người thấp bé.
Mất một lúc lâu, Hứa Ý vẫn không nhớ ra cô gái này là ai, chỉ biết mỉm cười đáp: "...Em gái à, em cũng đến siêu thị mua sắm sao?"
Cô gái váy hoa đáp: "Vâng ạ! Lâu lắm rồi không gặp, không ngờ lại gặp chị ở đây!"
"Ơ, anh Chu Chi Việt, anh cũng ở đây à?"
Chu Chi Việt không thèm giả vờ nữa, anh nhìn cô gái 2 giây rồi lạnh lùng hỏi: "Em là?"
Cô gái lúng túng đáp: "Em là Hồ Thi Lệ, khóa 15 trường mình, hồi đó em có tham gia ban tổ chức hội thanh niên tình nguyện, chị với anh Chu Chi Việt đều là trưởng ban."
Chu Chi Việt ra vẻ vẫn không nhớ ra cô gái này là ai, anh kéo dài giọng "Ồ" một tiếng.
Hồ Thi Lệ nhìn sang Hứa Ý, ấp a ấp úng một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được mà buôn chuyện: "Chị Hứa Ý, trước đây em nghe người ta nói chị với anh Chu Chi Việt chia tay rồi, không ngờ là tin đồn."
"Lâu như vậy rồi mà hai người vẫn còn bên nhau. Lâu lắm rồi không thấy chị đăng ảnh với anh ấy lên dòng thời gian, nên em cứ tưởng hai người chia tay rồi."
Hứa Ý vô cùng ngại ngùng, cô khẽ ho một tiếng: "Thật ra... đúng là đã chia tay rồi."
Hồ Thi Lệ vô cùng kinh ngạc, im lặng một lúc lâu sau mới hỏi: "Vậy bây giờ hai người... quay lại với nhau rồi sao?"
Hứa Ý: "Không có. Bây giờ bọn tôi chỉ là..."
Chu Chi Việt nhận lấy túi bánh bao hấp trong tay cô, ném vào xe đẩy, lạnh lùng ngắt lời: "Lát nữa anh còn có việc, tranh thủ thời gian đi."
Hứa Ý liếc nhìn anh, sau đó quay sang nói với Hồ Thi Lệ: "Em gái, bọn chị đang vội, có gì khi khác nói chuyện sau nhé."
Hồ Thi Lệ: "À vâng vâng, hai người cứ tự nhiên ạ!"
Đi xa rồi, Hồ Thi Lệ kéo kéo tay bạn trai: "Anh thấy chưa, chính là hai người mà em kể với anh đó, cặp đôi trưởng ban đẹp nhất câu lạc bộ hồi đại học của tụi mình đó!"
"Nhưng mà đây là tình huống gì vậy? Đã chia tay rồi, cũng chưa quay lại, vậy mà lại đi siêu thị cùng nhau?"
Chàng trai bên cạnh mỉm cười: "Chắc là sắp quay lại, hoặc là bạn trai cũ biến thành bạn cùng giường rồi."
Hồ Thi Lệ ngoái đầu nhìn lại, thấy Hứa Ý và Chu Chi Việt vẫn đang ở quầy thực phẩm đông lạnh.
Cả hai đều không có biểu cảm gì, khoảng cách giữa hai người rất xa, trông vô cùng xa cách, khách sáo.
Hoàn toàn không giống sắp quay lại, càng không giống bạn giường...
Ở bên kia, Hứa Ý tăng tốc độ, cô cầm một món lên xem hạn sử dụng rồi lại hỏi anh có ăn không.
"Bánh trôi vừng đen?"
Chu Chi Việt: "Không ăn."
Hứa Ý lại cầm một túi bánh bao nhỏ: "Bánh bao nước súp thịt?"
Chu Chi Việt: "Được."
Đi hết tầng 1, Hứa Ý cũng chẳng còn tâm trạng đi dạo tầng 2 nữa, cô trực tiếp đi thang máy lên quầy thu ngân ở tầng 3.
Hiện tại, trong mối quan hệ này, cô cảm thấy rất kỳ quặc khi đi siêu thị cùng Chu Chi Việt.
Hơn nữa, sau khi gặp cô sinh viên kia, tâm trạng của Chu Chi Việt dường như còn tệ hơn lúc ở nhà, anh cứ lạnh lùng đi bên cạnh cô, người không biết còn tưởng cô nợ anh ta mấy trăm triệu.
Về đến nhà, Hứa Ý đứng ở bàn ăn dọn dẹp đồ đạc, Chu Chi Việt cũng chẳng thèm giúp đỡ, anh ung dung đi thẳng vào phòng sách, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Hứa Ý âm thầm thở dài.
Cũng may là bây giờ cô không có tư cách để nói gì anh. Nếu là 5 năm trước, chắc chắn cô đã lôi anh ra mắng cho một trận.
Dọn dẹp xong xuôi, Hứa Ý về phòng, lấy hóa đơn ra tính toán, chia đôi số tiền rồi chuyển khoản 901 tệ 4 hào cho Chu Chi Việt.
Kết quả, cô đợi cả tiếng đồng hồ mà bên kia vẫn chưa nhận.
Hứa Ý cũng lười giục anh.
Rất nhanh đã đến chiều, cũng đến giờ hẹn đi chơi với Ngô Kiều Kiều.
Hứa Ý tắm rửa, thay quần áo, trang điểm từ sớm.
Lúc ra khỏi nhà, cô không thấy Chu Chi Việt ngồi trên ghế sofa như mọi khi.
Nhìn thấy cửa phòng sách đóng chặt, Hứa Ý đoán anh có lẽ đang ở trong đó làm thêm hoặc đọc sách gì đó.
Cô đứng im tại chỗ 2 giây, do dự không biết có nên báo anh một tiếng là cô ra ngoài, tối có thể về muộn một chút hay không.
Sau đó, cô lại cảm thấy không cần thiết, dù sao bọn họ cũng chỉ là bạn cùng phòng. Miễn là không làm phiền đối phương, về sớm hay muộn cũng chẳng khác gì.
Nhà hàng mà bọn cô hẹn nhau cách khu Khai Phát khá xa, nằm ở trung tâm thành phố, đi tàu điện ngầm mất gần 2 tiếng.
Đến nơi, trời đã tối đen. Hứa Ý phát hiện người đến không chỉ có Ngô Kiều Kiều và bạn trai cô ấy, mà còn có mấy người bạn của anh ta, cả nam lẫn nữ.
Bạn trai của Ngô Kiều Kiều cũng là một blogger tự do, chuyên về mảng game, anh ta khá đẹp trai, nhưng không phải gu của Hứa Ý.
Tóc uốn xoăn tít, phong cách ăn mặc theo kiểu hiphop, màu mè lòe loẹt, nói chuyện ồn ào, có chút khí chất giang hồ.
Cả nhóm đều khá hòa đồng, dễ làm quen, ăn cơm xong lại rủ nhau đến một quán bar gần đó.
Hứa Ý không nhớ nổi lần cuối cùng mình tham gia một bữa tiệc rượu với nhiều người lạ mặt như vậy là khi nào. Có lẽ là hồi năm nhất đại học, lúc đó cô vừa vào trường, tràn đầy năng lượng, lại chưa có bạn trai.
Trong ánh đèn mờ ảo, Ngô Kiều Kiều ghé sát tai cô nói: "Cậu nhìn anh chàng đội mũ đen đối diện kia xem, có phải gu của cậu không? Mắt hai mí, da trắng, dáng người cao ráo, phong cách giống Chu Chi Việt phết."
Hứa Ý ngẩng đầu nhìn theo hướng cô ấy chỉ.
Phong cách ăn mặc đúng là có hơi giống, nhưng so với Chu Chi Việt thì kém xa.
So sánh hai người, anh chàng kia chẳng khác nào phiên bản nhái kém chất lượng.
Hứa Ý lắc đầu: "Thôi bỏ đi, cậu đừng có gán ghép nữa. Ra ngoài chơi là để vui vẻ, tớ cũng không muốn tìm bạn trai."
Ngô Kiều Kiều cười nói: "Được rồi, vậy chúng ta uống rượu đi. Uống không đã, chơi oẳn tù tì đi."
Hôm nay không phải đi làm, tửu lượng của Hứa Ý cũng khá tốt, nên cô uống cũng không kiêng khem gì.
Hơn nữa, không khí trong quán bar rất náo nhiệt, tiếng nhạc xập xình, ánh đèn mờ ảo.
Uống đến gần 1 giờ sáng, Ngô Kiều Kiều gần như say bí tỉ, những người xung quanh cũng chẳng còn tỉnh táo lắm, Hứa Ý chỉ hơi choáng váng đầu óc một chút.
Từ nhà vệ sinh quay lại, cô cảm thấy trong túi mình cứ có gì đó rung lên.
Mò mẫm một hồi, cô mới lấy được điện thoại ra.
Hứa Ý nhìn thấy thông báo trên màn hình khóa, trong nháy mắt, đầu óc cô như muốn nổ tung.
Từ 11 giờ tối đến giờ, Chu Chi Việt đã gọi cho cô tổng cộng 18 cuộc gọi nhỡ.
Hứa Ý giật mình, cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì. Cô vội vàng cầm điện thoại đi ra cửa quán bar.
Vừa mở khung chat, chưa kịp gọi lại thì bên kia đã gọi đến.
Cô bắt máy, nghe thấy giọng nói trầm thấp của Chu Chi Việt: "Em đang ở đâu?"
Hứa Ý mơ hồ báo địa chỉ cho anh: "Em đang đi chơi với bạn, có chuyện gì vậy ạ?"
Đầu dây bên kia, Chu Chi Việt im lặng một lúc lâu sau mới lên tiếng, giọng điệu có vẻ rất bình thản: "À, cũng không có gì."
"Chỉ là, Caesar vừa nãy cứ đứng ngoài cửa phòng em kêu."
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nó kêu gần 2 tiếng đồng hồ rồi, em xem nên xử lý thế nào đây?"
Editor: Mắm