Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đông Tiểu Quỳ cúi mặt, gò má ửng đỏ như áng mây chiều. Ngón trỏ Vưu Liên Thành hơi cong lại, sợi dây thắt lưng chất liệu vải cao cấp quấn vào ngón tay cậu. Liên Thành biết, chỉ cần ngón tay cậu kéo nhẹ thôi, sợi dây ấy sẽ buông lỏng, và chiếc váy đang nằm hờ trên người kia sẽ rơi xuống. Cậu còn biết Đông Tiểu Quỳ không mặc áo lót bên trong nữa kìa.
Mẹ kiếp! Sao con gái chẳng đứa nào thích mặc áo lót thế này, Lâm Mộ Mai cũng vậy.
Lâm Mộ Mai, Lâm Mộ Mai!
Vưu Liên Thành nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi, tay khẽ kéo, dây lưng lập tức rời khỏi eo Đông Tiểu Quỳ. Khi mở mắt ra lại, chiếc váy kia vẫn còn nguyên vẹn trên người cô, không hiểu tại sao trong lòng cậu lại thấy thở phào nhẹ nhõm. Sau tiếng thở phào kia, Vưu Liên Thành cảm nhận dường như ý chí của mình cũng lơi lỏng theo và sự kìm nén muốn gạt Lâm Mộ Mai ra khỏi đầu cũng sụp đổ.
Cậu đưa tay cột lại thắt lưng vào eo Tiểu Quỳ, đến quầy bar rót một cốc nước, sau lưng vang lên giọng Đông Tiểu Quỳ đau lòng chất vấn: "Tại sao? Tại sao anh không muốn?"
Vưu Liên Thành không dám quay đầu lại chỉ nói: "Tiểu Quỳ, hiện tại em còn nhỏ."
Đông Tiểu Quỳ cười khanh khách, như thể cậu nói ra một câu chuyện hài vậy: "Em còn nhỏ á? Liên Thành, mấy năm trước em đã cùng cô bạn cùng lớp đi mua bao cao su và thuốc tránh thai rồi đấy, thậm chí em còn đi với cô ấy đến bệnh viện nạo thai nữa cơ. Anh cho rằng em vẫn còn nhỏ sao?"
Vưu Liên Thành cố ép mình nuốt xuống ngụm nước, miễn cưỡng thốt ra: "Tiểu Quỳ, em không giống với họ."
Đông Tiểu Quỳ đi đến, áp người vào thân thể cậu, mặt dán vào lưng cậu, thỏ thẻ: "Liên Thành, mười tám tuổi đã không còn nhỏ nữa!"
Vách kính màu nâu đằng sau quầy bar phản chiếu vẻ mặt cứng đờ và hàng mày chau lại của cậu, nó còn phản chiếu luôn cả bàn tay trắng nõn của Tiểu Quỳ. Ngón tay mảnh khảnh của cô luồn qua chiếc áo, chạm vào da thịt cậu. Đầu tiên là dè dặt thăm dò, sau đó là vẽ vòng tròn trên bụng cậu rồi từ từ lần xuống.
"Liên Thành, vì giờ phút này em đã xem không ít bộ phim, chắc anh cũng đoán được là phim gì rồi đúng không?" Đông Tiểu Quỳ nói xong liền đưa tay đến nút quần jeans của cậu, "Liên Thành, em hiểu hết tất cả, em biết hết mà..."
Giọng nói của cô yêu kiều quyến rũ khác hẳn ngày thường, Vưu Liên Thành bắt lấy bàn tay đang làm loạn kia: "Tiểu Quỳ, đừng như vậy!"
"Tại sao?" Đông Tiểu Quỳ tức giận, "Không phải Lâm Mộ Mai cũng từng làm như vậy sao?"
"Lâm... Lâm Mộ Mai, cô ấy..." Bàn tay Vưu Liên Thành đang nắm tay Đông Tiểu Quỳ bất giác siết chặt, buột miệng không hề suy nghĩ, "Cô ấy bỏ thuốc vào sữa của anh." Vừa thốt ra lời này, Vưu Liên Thành chợt sửng sốt.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Vưu Liên Thành như được đại xá, ngay lập tức chạy ra mở cửa, Chu Á Luân một tay chống lên cửa, cười hềnh hệch bảo cho cậu biết có điện thoại từ Argentina gọi về. Cậu bảo Chu Á Luân chờ bên ngoài rồi đóng cửa lại, đi về phía Đông Tiểu Quỳ đang đưa lưng về phía mình, quay người cô lại, thấy sắc mặt cô trắng bệch.
"Tiểu Quỳ..." Vưu Liên Thành né tránh ánh mắt cô, "Em về phòng nghỉ ngơi đi, anh đi gọi điện thoại cho mẹ anh."
Nói xong những lời ấy, Vưu Liên Thành chạy ra cửa gần như bỏ trốn, lại nghe thấy giọng Đông Tiểu Quỳ vọng đến từ phía sau: "Liên Thành, Lâm Mộ Mai thật sự đã bỏ thuốc vào sữa anh sao?"
Cơn giận dữ vô cớ nổi lên, cậu ghét nhất cái kiểu Đông Tiểu Quỳ nói chuyện phía sau lưng cậu thế này. Vưu Liên Thành quay đầu lại nhìn xoáy vào mắt cô, lần đầu tiên không hề che giấu vẻ lạnh lùng của mình: "Em cứ nói thẳng những gì trong lòng em đi, đừng có nói với anh bằng giọng điệu thăm dò như vậy, anh không thích!"
Ngược lại, Đông Tiểu Quỳ trở nên ấp úng, vòng tay ôm lấy thân mình, vẻ mặt dịu đi, còn ẩn chứa vài phần xấu hổ: "Xem ra Liên Thành đã giận rồi. Thôi mà, thôi mà, anh đừng giận! Chẳng qua em nói dỗi thôi, anh đâu biết vì muốn quyến rũ anh em đã mất rất nhiều công sức thế nào đâu. Anh xem đi, chiếc váy này đã hành hạ em biết mấy, mới vừa rồi em hỏi dỗi thôi, không có ý gì đâu..." Nói đến đây Đông Tiểu Quỳ le lưỡi tinh nghịch.
***
Vưu Liên Thành chật vật chạy ra khỏi phòng vẽ tranh, bước chân trống rỗng và mờ mịt đi trong hành lang vắng vẻ dài hun hút.
Chu Á Luân đứng tựa vào tường, lúc Liên Thành bước ngang qua, anh mới thờ ơ cất lời: "Liên Thành, không có cuộc gọi nào từ Argentina cả!"
Cậu khựng bước lại, giơ tay trái tóm lấy cổ áo Chu Á Luân: "Chu Á Luân, anh đang làm cái gì?"
Chu Á Luân để mặc cho Vưu Liên Thành nắm cổ áo mình: "Liên Thành, hãy tự hỏi nơi này của cậu đi." Anh giơ tay chỉ vào vị trí ngực cậu, "Tự hỏi trái tim của cậu đấy, khi nãy cậu phải rất cảm kích tôi gõ cửa kịp thời mới đúng."
Đáp lại lời Chu Á Luân là cổ áo bị siết chặt hơn, Liên Thành gằn giọng: "Chu Á Luân, đừng lúc nào cũng tự cho là đúng."
"Tự cho là đúng á?" Vì cổ áo bị tóm chặt quá nên Chu Á Luân cất lời khá khó khăn, nhưng vẫn không bỏ qua cơ hội đả kích Vưu Liên Thành: "Tôi đứng ở cửa nghe ngóng rất lâu, rõ ràng là Vưu thiếu gia không hề nhập cuộc nổi thì có."
Vưu Liên Thành co chân lên húc thẳng vào bụng Chu Á Luân.
Chu Á Luân khẽ rên "hự" một tiếng nhưng vẫn cố nói tiếp: "Vưu thiếu gia bị lãnh cảm sao... Hay là cậu chỉ có hứng với cô hầu học của mình thôi. Dĩ nhiên không phải là hứng của hứng thú mà là hứng tình kia."
Vưu Liên Thành vung cú đấm vào sóng mũi của Chu Á Luân. Bấy giờ Chu Á Luân mới ý thực được hóa ra tính cách của mình còn tồn tại sở thích quái gở này. Giống mấy người thích bị ngược bỏ tiền mua roi da năn nỉ người ta đánh mình vậy. Mà Vưu Liên Thành cũng có ham mê như thế, có điều là về mặt tình cảm, cái kiểu không thấy quan tài không đổ lệ kia đấy.
Giống như lúc này, Vưu Liên Thành đang đấu tranh với bản thân mình, cầm điện thoại gọi cho Wilder nhà Brian, bảo cậu ta mang hết mấy cô nàng gợi cảm nhất đến câu lạc bộ Kim Tự Tháp ngay tối nay. Sau đó, cậu còn nhìn Chu Á Luân, nhấn mạnh từng chữ: "Còn nữa, cậu phải nhớ tìm cô nào dáng vẻ gần giống với Lâm Mộ Mai cho tớ."
Sáu mươi ba giờ sau, Vưu Liên Thành nhớ lại giờ khắc này, trong lòng hối hận muốn chết quách cho xong. Bởi vì ý tưởng tồi tệ này đã khiến cậu làm ra một việc mà sau này mỗi khi nhớ lại đều sợ đến chết khiếp, may mà Thượng đế vẫn ưu ái cho cậu.
***
Ngày hôm sau, thành phố vừa lên đèn, ngoài câu lạc bộ Kim Tự Tháp đã đổ đầy siêu xe. Tin tức Vưu thiếu gia cần tìm mấy cô gái gợi cảm đã được lan truyền khắp chốn. Phải biết rằng xưa nay công tử nhà Vưu tước gia nổi tiếng là luôn giữ mình trong sạch, ngoại trừ khá thân mật với cô hầu học của mình ra, tất cả cô gái có tình cảm với cậu còn lại đều bị cậu cho ra rìa không buồn ngó đến. Cộng thêm hai tháng trước cậu đột ngột tuyên bố mình có bạn gái chính thức là Đông Tiểu Quỳ, vậy mà chưa được bao lâu cậu lại tìm cô gái khác, chuyện này đúng thật là quá giật gân.
Hơn tám giờ, bạn bè của Vưu Liên Thành đã có mặt đầy đủ ở câu lạc bộ Kim Tự Tháp, anh em nhà Brian đến trễ nhất, đi theo họ là hai cô gái trẻ trung xinh đẹp. Cô đi đầu là Kristine, hot girl mang hai dòng máu Bồ Đào Nha và Pháp, sinh viên đại học thiết kế, được mệnh danh là cô gái gợi cảm nhất của tạp chí playboy nước Anh tháng này. Còn cô gái đi sau Kristine thì không được lộng lẫy như vậy, nhưng trên người cô ta có khí chất đặc biệt, khá giống với cô hầu học của Vưu Liên Thành.
Bấy giờ mọi người mới chú ý, lần này Vưu thiếu gia không dẫn theo cô hầu học của mình, mà là Chu Á Luân.
Hai cô gái duyên dáng đi đến trước mặt cậu, trong tiếng reo hò náo động, Vưu Liên Thành nắm tay Kristine lôi thẳng vào phòng riêng được sắp xếp từ trước.
Sau khi họ vào được năm phút, cả nhóm bèn tổ chức các cược xem Vưu Liên Thành có thể trụ được bao lâu.
"Tôi cá chưa đến mười phút, Kristine sẽ đi ra ngoài." Chu Á Luân ung dung ôm đống tiền cược trên bàn về phía mình.
Khéo sao anh vừa dứt lời, mọi người đều há hốc nhìn Kristine vẻ mặt như đưa đám đi ra khỏi phòng, đến ra hiệu cho cô gái cùng đi với mình khi nãy.
Lúc cô gái thứ hai bước vào phòng kia, mọi người lại đồng loạt dồn hết ánh mắt vào Chu Á Luân.
"Lần này tôi đoán thời gian sẽ lâu một chút, nhưng cũng không vượt quá hai mươi phút." Chu Á Luân vừa đếm tiền cược vừa thờ ơ cho ra đáp án.
Spoil chương 56:
Vưu Liên Thành hai tay ôm lấy đầu ngồi co cuộn trên sô pha như một con thú bị thương. Đây là lần đầu tiên Chu Á Luân nhìn thấy đứa con trai luôn được tạo hóa ưu ái này bàng hoàng mờ mịt như thế.