Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mà nơi này khi mọi người nhìn thấy cô liền giống như gặp được bậc cứu tinh cao thương. Trưởng thôn nhanh chóng chạy về phía cô túm lấy tay cô liền nói:
- A Tuệ, cháu là người có học nhất nơi này, ngôn ngữ của họ người già như chúng ta không thể hiểu hết, nhưng cũng không thể tàn nhẫn đến việc cưỡng ép chúng ta dời đi được. Cậu ta cũng có cha cũng có mẹ, cũng có con cái gì sao lại cưỡng ép đám dân nghèo không có sức chống trả như chúng ta.
- Trưởng thôn, chuyện này, cháu..
- A Tuệ, cháu đến đây gần một năm, ta hiểu cháu có học thức, cháu có thể giúp ta nói thêm một câu được không?
- Chuyện này, lời nói của cháu quả thực không có trọng lượng.
- Đúng vậy, cô dám nói thêm một tiếng tôi sẽ trực tiếp dùng tiền của cô để mua lại cả cái làng chài này, sau đó cưỡng ép tất cả mọi người dời đi, cả thôn dân trong làng chài này đều sẽ hận cô không hết chứ nói gì đến chuyện nhờ cô khuyên ngăn không phá nơi này. - Đường Diệp nhẹ nhàng lên tiếng.
Lời nói của anh khiến cô cũng chết lặng, nhưng bản thân anh vốn dĩ đã không biết rằng để từ bỏ họ Đường, số cổ phần đó đã không còn là của cô nữa rồi.
Miệng nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng tâm cô còn đang giao động quá lớn.
- Đường tổng có điều không biết, tôi đã không còn là cổ đông của Đường Tác nữa rồi, đương nhiên tôi đã chọn đường lui cho mình, thì sẽ không giữ lại một hòn đá cản đường nhỏ như vậy. Nhưng lời Đường tổng nói ra như vậy thì tôi cũng biết được thêm một thông tin nữa, đó chính là vị cổ đông đó chưa đến Đường Tác ra mắt rồi.
- Cô chủ.
- Sai rồi, có thể gọi tôi là Cô Tuệ.
- Đến cổ phần ba mẹ cô cho cô cũng có thể bán.
- Đến người già khố rách áo ôm anh cũng có thể đuổi cùng giết tận, anh yên tâm đi, nếu anh có thể cưỡng ép nơi này dời đi, thì tôi sẽ cùng người dân nơi này chống đối đến cùng. Cùng lắm là gương vỡ đá tan, tôi không hề sợ, chỉ có anh lo lắng tương lai Đường Tác rơi vào tay ai không rõ thôi.
- Cô chủ, khi đó không phải cô cùng cậu Thẩm kết thành một cặp hay sao?
- Vậy thì người mù cũng có thể nhìn rõ rồi. Cảm ơn mọi người đã ghé thăm ngày hôm nay, làng chài này tôi quyết tâm không bán. Các người muốn phá đi tôi nhất định sẽ dựng lại. Tôi không tin rằng có người có thể một tay che trời ở đây. Trọng Nam chúng ta đi thôi.
Bàn tay Đường Tuệ kéo Trọng Nam dời khỏi đám người cao lớn tây trang đen lạnh lẽo đó, vẫn không ngừng suýt xoa khen vẻ đẹp của họ. Đường Tuệ cũng chỉ có thể ngây ngô nhìn cô nở những nụ cười bất đắc dĩ. Cô ấy làm sao có thể hiểu được rằng người đàn ông đó, toàn thân dính độc cơ chứ. Đến chính bản thân cô cương nhu đều có cả nhưng cuối cùng dây vào người đó đến hiện tại vẫn là chưa thể nào quên đó thôi.
Thường nói phụ nữ với đàn ông sau khi sảy ra quan hệ xác thịt, tình cảm của cả hai đều có sự thay đổi. Người nam nhân chinh phục xong rồi tình cảm sẽ nhạt dần, còn người nữ nhân sẽ yêu càng sâu đậm. Nhưng nếu như hai người cứ mãi là khoảng cách vậy ai sẽ là người nhạt dần, ai sẽ là người sâu đậm tất cả đều chẳng thể nói được ra.
Đường Tuệ trở lại căn nhà của mình mà cả người càng trở lên thẫn thờ đến lạ. Cô gặp lại anh rồi, người đàn ông dường như đêm nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô. Nhưng chuyện này đối với cô còn hơn một cực hình của chín tầng địa ngục. Cô đã buông tay rồi, anh còn xuất hiện, giống như một tiếng sét của ông trời hay một trò đùa của tạo hóa. Bản thân cô lúc này cũng không biết nên khóc hay nên cười cho số phận này nữa. Có lẽ là thoát rồi nhưng lại chẳng hề thoát nổi, cô vẫn cứ là treo mình trên một cái cây khô mà dây thửng chẳng thể đứt.
Trọng Nam đến lúc này cũng nhận thấy được sự bất thường của cô. Trọng Nam vốn là một cô gái ngây thơ chưa hề động tâm đến chuyện tình cảm nam nữ. Trước đây những người đàn ông điển trai nhất mà cô ấy gặp chính là những diễn viên điện ảnh được xem từ máy tính của Đường Tuệ mà thôi. Ngày hôm nay trực tiếp được nhìn thấy khung cảnh nhiều người đàn ông cao to lực lưỡng, lại nhìn thấy vẻ đẹp ma mị của hai người đàn ông kia càng khiến cô gái nhỏ trỗi dậy những cảm xúc trong mình.
Nhưng khi Trọng Nam đối diện với khuôn mặt rầu rĩ của Đường Tuệ, cô chợt nhớ ra điều gì đó mà lên tiếng:
- A Tuệ, người đó gọi cậu là cô chủ. Người đó họ Đường, cậu hình như cũng là họ Đường, hai người là người thân của nhau sao?
- Không phải, mình đã sớm không còn là người của nhà họ nữa rồi. Mình chỉ là A Tuệ của làng chài này thôi.
- A Tuệ, người đó, người đeo chiếc ca vát màu xanh đó rất cung kính đối với cậu, chắc chắn vẫn là..
- Trọng Nam, đừng nhắc đến những người đó với mình, cậu đi đi, mình muốn ở một mình.
- Được, cậu nghỉ ngơi đi, buổi tối mình mang cơm đến cho cậu.
Trọng Nam hiểu được tính cách của Đường Tuệ, trước đây khi cô đến nơi này, mua lại căn nhà nhỏ này liền một mình trốn trong nhà nhất định không chịu đi ra ngoài, cho đến khi Trọng Nam dày mặt trèo cửa sổ nhảy vào nhà nói chuyện cùng cô, kể cho cô nghe về những điều tươi đẹp nhất của làng chài này mới khiến cô bước chân ra khỏi cửa. Cùng cô chơi đùa cùng lũ trẻ, sau đó phát hiện ra lúc trẻ đều không đi học hoặc chỉ đủ biết chữ, cô liền tập hợp chúng lại dạy chúng thêm chữ, thậm chí là dậy chúng cách tắm rửa, nấu nướng phụ giúp việc gia đình cho bố mẹ. Từ đó hai người trở thành bạn thân của nhau.
Lần này trong lòng Trọng Nam càng nhận thấy rõ được tâm lý của Đường Tuệ có phần bị đả kích rồi. Cậu ấy luôn là người dịu dàng nhất, nhưng lại nói ra những lời nói lạnh lùng nhất, thậm chí sẵn sàng khiêu chiến với người kia. Không lẽ nào đối với những người đó, họ cũng là kẻ thù của Đường Tuệ. Càng nghi càng không muốn chấp nhận số phận, liền chạy về nhà tìm mẹ và trưởng thôn bàn bạc lại kế sách, biết đâu còn giúp đường cô bạn thân của mình.
Mà khi bản thân cô dời đi cũng không biết được rằng, từ phía xa xa chiếc xe màu đen dừng lại, người đàn ông cao lớn nhẹ nhàng từng bước từng bước tiến đến phía căn nhà. Sau nhỏ nhẹ nhàng bật người nhảy qua khung cửa sổ bước vào bên trong, không hề gây ra một chút tiếng động.
- Trọng Nam, tớ không sao không cần quay lại. - Đường Tuệ thấy bóng dáng vụt qua liền nghĩ cô bạn của mình còn lo lắng lên quay lại liền lên tiếng.
Nhưng sau đó cô nhận thấy có điêu không đúng, người đó vẫn còn ở nơi này, liền đứng dậy quay đầu lại.