Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trở về thành phố, cô không quay trở lại Đường thị, cũng không quay trở lại biệt thự mà trở về căn gác nhỏ trong quán của mình. Cô hiện tại không muốn phiền muộn gì so với cái thế giới của anh. Hoặc là bản thân cô cũng đang tìm một lối thoát để hai người ở bên cạnh nhau dễ dàng hơn.
Ôm chiếc máy tính xách tay nhỏ ngồi trước ban công, cả người cô an nhàn ngắm nhìn lại thành phố. Đây là căn gác nhỏ của cô cũng là tầng năm của cửa hàng. Nơi này được cô dùng chính tiền của mình kiếm được để mua và đầu tư làm quán nhỏ. Tầng hai và tầng ba dùng để mở quán cà phê, tầng một để mở cửa hàng lưu niệm, vậy là cô có nguyên một tòa lâu đài của riêng mình. Nơi này ban đầu là cô cùng bạn của mình cùng nhau thuê để mở quán, sau này khi kiếm được nhiều hơn, cô mua lại nguyên căn nhà để kiếm một chỗ cho mình có thể trở về.
Đến hiện tại cô vẫn còn thẩm cảm thán mình có tầm nhìn xa trông rộng.
Buổi sáng cô trở về, liền được chứng kiến cánh khách hàng ra vào tấp lập, khiến cô cũng không khỏi mừng vui. Quán của cô nơi này đã làm ăn ổn định, thậm chí rất nhiều khách du lịch thành phố liền tìm địa chỉ để đến đây, đơn giản chỉ là uống một tách cà phê hoặc sinh tố sau đó trở về liền mua thêm một món đồ lưu niệm nhỏ.
Cho đến khi đến ngang chiều, cô không chịu nổi mệt mỏi quá liền lười nhác chuồn về phòng tắm một chút rồi nghỉ ngơi. Đang mải mê ngắm thành phố thì Châu Thiển đến tìm cô. Trên tay cô ấy xách nặng nề hai túi hai tay, hai người nhẹ nhàng nhìn nhau cười trìu mến. Quả thật đã thật lâu rồi họ mới có cơ hội gặp nhau, thậm chí là ngồi cùng nhau chung một bàn.
Trước đây mỗi lần phiền muộn cô đều chạy đến nơi này. Còn hiện tại chắc là sẽ không dời đi nữa.
- Hôm nay chúng ta nhất định phải uống, thật say. - Châu Thiển vừa sắp đồ lên chiếc bàn nhỏ vừa nói chuyện.
- Chồng cậu sẽ không có ý kiến gì chứ.
- Người đàn ông như anh ấy, đức tính tốt duy nhất chính là thấu hiểu. Huống hồ, anh ấy cũng làm ở đây, chỉ cần sáng mai đến thấy mình còn ở đây đương nhiên sẽ không có ý kiến.
- Được vậy trước hết là chúng mình cùng uống. Trưa mai sẽ cùng nấu một bữa lẩu thật lớn, cho nhân viên nghỉ ngơi một chút. Cũng là chiêu đãi mọi người những đồ hải sản mình mang từ biển về.
- Ôi vậy mà đêm nay cậu nhất định không cho mình ăn sao?
- Cậu không biết đâu, một năm nay mình toàn phải ăn cá đó.
Câu nói cuối cùng của Đường Tuệ khiến Châu Thiển bật cười. Hai người vốn chưa bao giờ tìm hiểu quá sâu về cuộc sống của nhau. Vốn là nếu bạn kể tôi sẽ biết và cùng tâm sự cùng, còn không sẽ tuyệt đối không tò mò mà hỏi thêm một câu.
Đường Tuệ còn nhớ, Châu Thiển trước đây ngọt ngào như nào. Lúc đi học luôn được các thiếu gia con nhà giàu săn đón, hơn nữa là cô cũng là người có học thức, nhưng lại không thích đi làm công cho những công ty lớn mà lại đơn thuần muốn mở một quán cà phê. Lúc này Đường Tuệ lại rất thích những món đồ lưu niệm nhỏ, những bình hoa được làm thủ công, hoặc những đồ vật trong trí rất lạ mắt, hai người cuối cùng quyết tâm cùng nhau mở quán, không ngờ lại gặt hái được những thành công. Đường Tuệ khách với Châu Thiển, cô ấy được nhà họ Đường nhận nuôi, không thể tự quyết được tương lai của mình. Vậy nên đành thuê thêm người để giúp đỡ Châu Thiển trông coi quán.
May mắn thay lại tìm luôn được ý trung nhân.
Nhưng đối với mối hôn sự này gia đình cô ấy lại hoàn toàn không hề đồng ý bởi vậy, cô ấy quyết tâm cứng rắn một lần, cắt đứt mọi quan hệ với gia đình, quyết tâm chạy đến căn phòng trọ nhỏ để ở chung cùng Du Minh cho đến ba mẹ đến khuyên ngăn cô cũng quyết tâm hết lòng với tình yêu của mình. Cuối cùng sau một năm cùng nhau chăm chỉ làm việc, hiện tại hai người cũng đã cùng nhau mua được một căn nhà chung cư nho nhỏ, đợi đến ngày chào đón những đứa con của riêng mình.
Vậy là hai người cũng đã chuẩn bị bước sang tuổi hai mươi năm, một người đã có được một gia đình trọn vẹn, chỉ còn lại Đường Tuệ cô đang bấp bênh chưa biết tương lại sẽ đi đâu về đâu.
Cuối cùng vẫn là hai cô gái cùng nhau uống thật say, cho đến khi ánh mặt trời chiếu rọi.
Du Minh mang cho vợ một bộ quần áo mới đến, nhưng khi bước vào căn phòng của hai người anh cũng chỉ có thể cười trong nỗi bất lực, hai người này thật lâu rồi mới gặp nhau, trước đây tất cả mọi loại tin tức đặt hàng, phân chia lợi nhuận đều gửi qua email cho nhau, lần này trở về mới có thể nói chuyện. Anh không biết được rằng hôm qua hai người say như vậy, liệu hôm nay có còn nhớ đến những lời đã nói hôm qua nữa không.
Đặt túi quần áo lên trên chiếc bàn uống nước sau đó nhẹ nhàng bước xuống quán cùng nhân viên chuẩn bị mở hàng, để cho hai cô gái trên kia có thể ngủ thêm một chút. Anh vẫn là người đàn ông yêu chiều vợ của mình.
Du Minh vốn là người không hề có tài sản, lại là người từ nông thôn lên thành phố tìm việc làm. Chính sự chất phác của anh đã cảm động được tình yêu của Châu Thiển, bản thân anh để nói tốt không dám nhận, bởi anh luôn suy nghĩ chưa cho vợ mình được một cuộc sống thảnh thơi nên luôn yêu thương chiều chuộng vợ mình.
Hơn nữa trong tâm anh cũng tự có thể khẳng định được rằng, anh vốn là người chất phác, không phải yếu đuối nhu mì nhưng mà cũng không thể giỏi kiếm tiền hay tính toán bằng vợ, vậy nên anh đều cố gắng để không để vợ mình quá vất vả. Cuộc sống của hai người cũng bình lặng qua hơn hai năm nhờ đó.
Đường Tuệ khi thức dậy thấy Châu Thiển vẫn đang ngủ, nhìn chiếc túi quần áo trên bàn liền mỉm cười ngưỡng mộ tình cảm của hai người. Cô có lẽ cũng chỉ cần một người có thể yêu thương và che chở cô đến như vậy. Nhưng cô thì sao, lưỡng lự không đưa ra được lựa chọn cho mình. Bên cạnh cô sao có thể nói không có người đàn ông nào cơ chứ.
Lâm Kiều một lòng quan tâm cô, nhưng chỉ là khi đó cô còn là người nhà họ Đường, hiện tại đã không còn nữa, cũng không thể liên lạc được với cô. Bản thân cô cũng không dám khẳng định mối quan hệ hai người như vậy có phải tốt không, nhưng có lẽ, cứ lạnh lùng một chút sẽ không thiệt thòi.
Về phía hai người đàn ông con lại, một người mang tiếng yêu đương nhưng thực chất lại chẳng hề có chút tình cảm, vốn dĩ đó chỉ là cuộc giao dịch giữa cô là nhà họ Thẩm, còn người còn lại lại là yêu nhưng không thể chấp nhận.
Nhẹ nhàng đánh thức cô bạn dậy, tranh thủ buổi sớm cùng nhau đi dạo phố.
Trước đây ở làng chài nhỏ không cần liên lạc với ai nên cũng chẳng đùng đến điện thoại, nay trở về rồi, huống hồ cô cũng không thể quen với cuôc sống suốt ngày người ra người vào nơi quán cà phê, nghĩ lại vẫn nói với Châu Thiển một lời muốn tìm một công ty nhỏ nào đó để làm việc. Lương không cần cao chỉ cần năm đến sáu nghìn tệ là được.
Châu Thiển đương nhiên sẵn lòng ủng hộ cô. Cô đi làm kiếm thêm vài nghìn tệ cùng với lợi nhuận của quán gửi cho cô hàng tháng đủ nuôi sống hai đến ba người chứ nói gì một mình cô.
Nghe đến vậy hai người cùng nhẹ nhàng cười tươi rồi vui vẻ cùng nhau đi dạo phố.