Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đường Tuệ liền nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi điện cho Đường Diệp.
- A Diệp, điều tra tất cả những đứa trẻ mang giới tính nam dưới mười tuổi bị suy thận trong tất cả các bệnh viện xem có đứa trẻ nào họ Tần không.
- Được.
Tất cả những đứa trẻ được điều trị suy thận nên ở lại trong thành phố. Mẹ chỉ có một tiệm mỳ nhỏ, ba làm cảnh sát lại xin từ chức, vậy sẽ lấy tiền ở đâu để duy trì viện phí cho đứa bé, hơn nữa làm sao có người bố người mẹ nào có thể nhẫn tâm để cho con mình chịu giày vò đau đớn của những cơn bệnh tật.
Cô ngây người mải mê suy nghĩ mà không phát hiện ra hai người đang chăm chú nhìn cô gái nhỏ trong phòng. Tìm tất cả các bệnh viện sao. Hai người này lại đang điều tra chuyện gì nữa.
- A Tuệ, rốt cuộc cháu đang còn điều gì chưa đạt như ước nguyện sao?
Thẩm Dương nhẹ nhàng bước vào ngồi ngay ngắn trên chiếc giường của Thẩm Tuệ. Thẩm Tưởng Lệ thì lại đi đến bên cạnh nhà tắm lấy chiếc máy sấy tóc ra sau đó trở về lại gần trước bàn trang điểm giúp con gái sấy tóc, loại tình cảm này Thẩm Tuệ chưa từng được trải qua, khiến cô không khỏi ngây người trong phút chốc.
- Mẹ xin lỗi, đến hiện tại mới thực hiện được trách nhiệm của một người mẹ. Nhưng hiện tại lại chẳng có thể cho con một điều gì tốt hơn. Trước đây mẹ từng nghĩ, nếu con vì sống trong một cuộc sống không tốt mà cũng không thể trở thành người tốt mẹ cũng sẽ ân hận, nhưng ông trời thương xót để cho mẹ có một cô con gái tốt hơn bất kì ai, mẹ không cần con giỏi giang hơn người khác, mẹ chỉ cần con bình an, ngoan ngoãn như hiện tại là được rồi.
- Con.. thật ra mẹ không cần tự trách. Con cũng không thể giải thích được, nhưng nếu khi đó con là mẹ, con có thể cũng không thể biết được mình nên làm gì. Con chỉ thấy may mắn khi được trở về gia đình của mình thôi.
- A Tuệ, còn câu hỏi của cậu con không trả lời sao, liên quan đến bệnh viện không phải cậu tốt hơn sao?
- Bệnh viện của cậu cho điều trị cho bệnh nhân suy thận không, còn là trẻ con.
- Không có.
- Vậy chi phí điều trị sẽ phải rất lớn đúng không? Khoan đã, vậy đã có ca cấy ghép nào chưa.
- Con bé này đang nghĩ gì vậy?
- Nếu một người đang vất vả điều trị cho một người bị suy thận mà có một khoản tiền rất lớn có phải điều đầu tiên họ nghĩ đến đó chính là cấy ghép thận đúng không?
- Đúng.
- Vậy nếu muốn cấy ghép thật nhanh thì nguồn lấy thận có thể lấy ở đâu?
- Thường là ở bệnh viện sẽ có những thành phần hiến tạng, nhưng nếu muốn tìm nhanh chóng hơn cũng có thể tìm ở các ngoài chợ đen.
Ánh mắt Thẩm Tuệ lại chợt lóe lên, cầm điện thoại bấm thêm một chút thông tin để anh điều tra. Nhưng sau đó lại nhanh chóng trùng xuống, nếu điều này thực hiện ở thị trường chợ đen vậy đứa bé kia thậm chí còn nguy hiểm hơn bất kì căn bệnh nào khác. Ai làm bố mẹ cũng có nỗi lòng của riêng mình, nhưng không ai mong con mình đau ốm bệnh tật, nhưng đứng với trước hàng ngàn nguy cơ chỉ mong anh ta có thể để con trai mình được điều trị trong một bệnh viện có đầy đủ kỹ năng và cơ sở ý tế mà thôi.
Lòng nặng đi, Thẩm Tuệ chỉ nhẹ co người lại cúi đầu xuống dựa vào trước ngực Thẩm Tưởng Lệ, sau đó vòng tay về phía lưng cô ôm thật chặt lấy mẹ của mình. Cô hi vọng tất cả các bậc cha mẹ trên đời đều có thể vì thương con mà suy nghĩ thêm cho con một chút.
Thẩm Tưởng Lệ cùng với Thẩm Dương nhìn thấy Thẩm Tuệ như vậy cũng có đôi chút bất ngờ, anh cũng loáng thoáng nghi ngờ bản thân Thẩm Tuệ muốn điều tra một điều gì đó, nhưng liên quan đến người bị bệnh, ai bị bệnh, còn liên quan đến suy thận, rồi lại là điều tra. Ôi sao cô cháu gái này nhiều tâm sự quá vậy.
Cả một lòng nặng lòng suy nghĩ, cuối cùng Thẩm Dương cũng không thể khoanh tay đứng ngoài cuộc. Sáng ngày hôm sau khi Thẩm Tuệ đứng đợi Đường Diệp trước cửa nhà họ Thẩm, anh cũng nhất định đứng cùng, cô lên xe anh cũng thuận chân bước lên xe cùng luôn. Mà khi Đường Diệp cau có nhìn anh thì anh chỉ đơn giản trả lời anh đang bảo vệ cháu gái mình, còn nếu Đường Diệp muốn bước chân vào cửa nhà họ Thẩm thì nên tập gọi anh là cậu dần đi là vừa.
Thẩm Tuệ thì chỉ nhanh chóng mỉm cười nhưng sau đó rất nhanh lại tập trung vào những hồ sơ được Huỳnh Lập mang đến đưa cho cô. Cả bốn người bọn họ trước hết đến khu phố Tây nơi Tần Dĩ Dương đưa vợ lên để sinh sống xem có đúng với những gì họ điều tra được không, để tiếp tục tìm hiểu thêm, cô muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, để tất cả những điều mà cô lo lắng có thể phơi bày ra ánh sáng.
Có đôi lúc Thẩm Tuệ luôn lo lắng với những suy nghĩ trong lòng mình, nếu chỉ vì mọt mùi hương nước hoa mà áp đặt tội lỗi lên một người thì quả nhiên quá khó. Nhưng nếu không tìm được sự thật trong lòng cô sẽ còn nhiều nút thắt không được giải đáp nhiều hơn.
Khi đến nơi hẻm khu phố Tây, nơi này ngập tràn những người dân ở phía nông thôn lên tỉnh. Tần Dĩ Dương đang trên đường đi chợ mua thức ăn liền nhìn thấy bốn người họ, vội vàng hoàng loạn chạy thật nhanh dời đi. Ba người đàn ông kia cũng nhanh chóng chạy theo, nhưng khi Thẩm Tuệ chưa kịp định hình lại thì nhìn thấy Thẩm Dương chạy quay lại.
- Cậu không đi nữa sao?
- Không, Đường Diệp nói, có thể xung quanh đây còn vài người, không chắc có làm gì không nhưng không nên để cháu một mình, chúng ta hỏi thăm nhà của Tần Dĩ Dương trước, kệ hai người bọn họ.
Thẩm Tuệ gật đầu, sau đó nhanh chóng lấy danh nghĩa bác sỹ đến thăm bệnh cho con trai Tần Dĩ Dương hỏi được địa chỉ của căn nhà.
Bước vào phòng, thấy bộ bàn ghế đơn sơ được đặt giữa nhà, căn phòng nhỏ chỉ có ba căn phòng, một phòng bếp và một phòng ngủ, nơi phòng khách được đặt thêm một chiếc giường cho cậu con trai nhỏ khoảng tầm bảy đến tám tuổi, vừa nằm vừa tiện bề chăm sóc.
Thấy sự xuất hiện của hai người lạ khiến vợ anh ta bất ngờ, nhưng không nhìn thấy ý đồ xấu trong ánh mắt hai người liền nhanh chóng mời hai người ngồi xuống uống nước. Đúng là người phụ nữ tần tảo giỏi giang, cô đon đả đón khách giống như bất kì vị khách nào bước vào tiệm mỳ của mình vậy. Vừa mời nước vừa nhẹ nhàng hỏi hai người có phải bạn của chồng mình không. Nhưng đứa bé đang nằm trên chiếc giường kia mới va vào sự chú ý hơn hết của hai người.