Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Tuệ chỉ cúi đầu xuống sau đó mỉm cười.
Cô không hề từ chối cũng không hề đồng ý với anh. Nhưng có lẽ sâu trong thâm tâm hai người đều biết họ đã có câu trả lời riêng của mình rồi.
Hai người xuất phát điểm hoàn toàn khác nhau, tính cách và suy nghĩ cũng khác nhau, đơn giản vì môi trường xuất phát điểm khiến hai người không thể có chung tiếng nói, nhưng ngược lại đối với chuyện này dường như không quá khó khăn đối với hai người, bởi suy cho cùng hai người cũng có một điểm chung đó chính là bất kể khi sảy ra chuyện gì đó, hai người đều là lo lắng cho đối phương trước khi suy tính đến chuyện cho bản thân mình.
Hiện tại cũng vậy, chỉ cần biết thông tin Thẩm Tuệ gặp phải khó khăn, Đường Diệp không nói không rằng liền dâng người lên tận miệng, ai mà dám mở miệng nói ra rằng hai người vì khoảng cách tuổi tác và thế hệ là không thể hòa hợp cùng nhau cơ chứ.
Thường hay nói yêu người bằng tuổi thì lúc nào cũng giống như thanh xuân, yêu người hơn tuổi lúc nào cũng được trẻ hóa tư tưởng còn yêu người hơn tuổi, đương nhiên sẽ được chiều chuộng cưu mang. Hai người hiện tại có lẽ đang được hưởng thụ chính những giây phút như vậy.
Đường Diệp không ấm áp, không ngày ngày tặng hoa, nhưng bản thân anh lại luôn quan tâm cô đúng mực, người đàn ông như vậy nói không rung động là sai, sao có thể không rung động cơ chứ. Đối với một cô gái trải qua quá nhiều những chuyện không hề may mắn khi lấy phải một người chồng như Từ Hải thì cô không hề mong chờ những điều bất ngờ nhỏ nhoi như thế. Có lẽ cô cần một người đủ ấm áp nhẹ nhàng và thực sự yêu thương cô chứ không phải những chàng trai mới lớn, sớm nở tối tàn, yêu đương nhanh chóng chia tay vội vàng. Xã hội tấp lập giống như đường giao thông, nếu đi nhanh quá cũng giống như ngựa quen đường cũ. Không thể nào thẩm thấu được cái gọi là tình yêu chân chính được.
Nói ra năm nay Thẩm Tuệ cũng mới chỉ khoảng hai mươi năm tuổi, ở cái tuổi này hiếm có cô gái nào tập trung quá nhiều vào sự nghiệp mà chỉ đơn thuần là đi làm để lo đủ cho nhu cầu chi tiêu của họ. Nhưng Thẩm Tuệ lại khác hoàn toàn, cô suy nghĩ đầu tư để sinh lời. Cũng giống như câu nói của ba Đường khi còn sống. Người giàu có sẽ nghĩ cách từ một đồng tiền sinh ra một đồng tiền, còn người nghèo sẽ nghĩ kiếm tiền dựa trên công sức lao động của mình. Như vậy không khác nào là nô lệ của đồng tiền hết.
Thẩm Tuệ vừa không phải nô lệ của đồng tiền đương nhiên càng không thể trở thành nô lệ của chuyện tình yêu được.
Cái gọi là nói chuyện yêu đương của cô cùng Đường Diệp chính là tìm hiểu lại thật kỹ những thói quen những sở thích của đối phương, Đường Diệp trước đây rất ít khi tiếp xúc cùng Thẩm Tuệ, vậy nên chính bản thân cô thích gì không thích gì anh cũng không hề hay biết, nói trắng ra khéo biết không nhiều bằng Thím Vương nữa luôn. Nhưng lần này anh quyết tâm nài nỉ chính miệng cô nói với anh bằng được mới thôi.
Thẩm Tuệ nói:
- Em thích mùa đông, thích hoa hồng đỏ, em thích uống rượu nhưng không thích đi tiệc xã giao. Em thích Đường Diệp vì chữ Diệp từng là tên của một vị hoàng đế, nhưng em lại thích Đường Diệp bởi chính sự dịu dàng mà anh dành cho em. Ngoài ra sở thích của em không quá cầu kỳ, bởi vì trước đây căn bản cuộc sống khó khăn, em có lẽ không được quyền lựa chọn.
- Vậy anh cũng nói về sở thích của mình với em được không. Đầu tiên là anh thích làm việc, bởi cuộc sống của anh căn bản chỉ xoay quanh công việc, anh thích sự đơn giản, ăn uống cũng không quá cầu kì nhưng nếu có thể vẫn thích cùng em dùng bữa ở nhà nhiều hơn. Anh thích sự yên tĩnh để đọc sách, nhưng hiện tại anh lại thích yên lặng nơi ban công tầng hai nhìn em chật vật xách từng thùng nước để tưới hoa, hay thích ngắm nhìn em mỗi khi em ngồi chăm chú làm việc dưới cây ngọc lan đó. Anh rất sợ trời lạnh, nhưng từ khi quen em, anh lại cảm nhận được sự ấm áp trong lòng. Nếu em đã thích mùa đông, vậy anh muốn từ nay về sau chúng ta cùng nhau trải qua mùa đông được hay không?
- Vậy anh kể cho em nghe về những mối tình anh đã trải qua đi.
- Không đáng nhắc tới, anh có em lúc hiện tại, vậy là được rồi.
Ánh mắt hai người chăm chú nhìn nhau, sau đó lại tiếp tục dùng bữa cơm tối. Cho đến khi hai người dời đi, thì những tay săn ảnh cũng đã chụp được kha khá những bức ảnh full HD đẹp mắt rồi.
Chỉ cần chờ đến ngày mai thôi, những tin tức hẹn hò của cậu chủ nhà họ Đường và cô chủ nhà họ Thẩm chính thức công khai hẹn hò. Bản thân họ khi chấp nhận nhiệm vụ này trong lòng không khỏi bồn chồn lo lắng, bởi phàm là tay săn ảnh trong thành phố ai mà không biết chuyện Đường thiếu rất khó tính trong chuyện chọn tin tức săn được lên các mặt báo, thậm chí có những lần họ chụp trộm còn bị chính bản thân anh cùng những vệ sỹ xung quanh bắt được. Nhưng lần này lại không như vậy họ vốn bị anh phát hiện nhưng lại chẳng nói thêm tiếng nào, thậm chí còn tạo những khoảnh khắc thân mật với cô chủ nhà họ Thẩm nữa. Không biết sẽ có kết quả ra sao.
Bữa cơm tối kéo dài khoảng gần hai tiếng, sau đó Đường Diệp liền đưa Thẩm Tuệ trở về, anh biết chắc chắn những tay săn ảnh kia sẽ chụp kha khá ảnh, anh không thể để những bức ảnh nó lên mặt báo được, đương nhiên Huỳnh Lập cũng rất hiểu ý của anh. Nhẹ nhàng mời những tay săn ảnh kia đến phòng họp lớn của Đường Tác để uống cà phê đêm khuya.
Đường Diệp trở lại Huỳnh Lập cùng những người kia đã đợi sẵn, những phóng viên kia lo lắng công sức của mình đổ sông đổ bể bởi nụ cười của Đường Diệp. Cho đến khi anh nhẹ nhàng nói họ nộp lại thẻ nhớ máy ảnh lên cũng không khiến họ bớt đi được nỗi sợ hãi của chính mình. Huỳnh Lập nhẹ nhàng giơ từng chiếc thẻ nhớ lên hỏi đây của ai, sau đó trình chiếu từng bức ảnh lên màn hình lớn. Lúc nào Đường Diệp nhìn ngắm những bức ảnh này sau đó nhẹ nhàng nói lại với Huỳnh lập xóa những bức ảnh xấu đi, để lại những bức ảnh đẹp và độ sắc nét cao nhất khiến những người có mặt trong căn phòng này đều ngơ ngác nhìn nhau. Không phải là bắt họ đến hết đây để xóa ảnh sao, đây là lựa ảnh đẹp chứ xóa sạch chứng cứ đâu.
Ngoài việc đấy Đường Diệp còn yêu cầu Huỳnh Lập lưu hết lại những bức hình đấy gửi lại cho anh càng khiến những người kia khó hiểu hơn. Công việc xong xuôi đâu đấy anh liền trả lại thẻ nhớ cho tất cả mọi người rồi cười tươi vui vẻ ra về.