Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Căn phòng đã được dọn dẹp gọn gàng, đồ đạc của Lăng Yên bên biệt thự cũng được chuyển sang.
Cả một buổi chiều, Lăng Yên chỉ ngồi trên sofa nhìn căn phòng dần dần thay đổi.
Kiêu Vân Mặc liên tục ra vào gọi điện thoại.
Thực ra buổi chiều anh vỗn dĩ còn phải đến công ty đối tác một chuyến.
Ai ngờ giữa đường nhận được điện thoại từ biệt thự nói không thấy phu nhân đâu, anh kiểm tra camera, còn liên hệ cả cảnh sát giao thông để xem lại ghi hình mới biết cô đến nhà cũ.
Vốn dĩ khu nhà cũ bảo vệ cũng khá tốt, Lăng Yên qua đó cũng không sao, nhưng chỉ có điều Ôn Như Nam cũng ở đó mà còn gần như vậy, hai người họ mà không may gặp phải sẽ xảy ra chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Chính vì không yên tâm nên anh đã bỏ lại hết công việc trong tay lập tức tới đó, quả nhiên bắt gặp cảnh tượng không thể ngờ tới.
Gọi xong cuộc điện cuối cùng, điện thoại đã nóng ran, anh bước vào phòng đúng lúc đụng phải ánh mất của Lăng Yên nhìn về phía mình.
Trái tim bỗng nhiên mềm nhữn, anh tiến lại gân chỗ Lãng Yên.
Nhìn thấy anh chăm chậm ngồi xuống bên cạnh, trong tim Lăng Yên đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ.
Ga trên sofa đã được thay mới, màu hoa được chọn theo phong cách của Lăng Yên.
Cổ ý thay đổi cách sắp xếp bày trí, nhìn người giúp việc tất bật ra vào, Lăng Yên biết Kiêu Vân Mặc đã đồng ý yêu cầu trước đây cô nhắc muốn chuyển đến nhà cũ ở.
Làm loạn một trận rôi chuyển đến đây, khả năng thành công của việc này không phải cô chưa nghĩ đến.
Nhưng đến khi mọi chuyện xảy ra rồi cô mới cảm thấy mọi thứ thuận lợi đến mức có chút không chân thực.
"Thật ra anh không cân phải thay đổi toàn bộ căn phòng đâu"
Cô biết người đàn ông này đối với mọi thứ tồn tại trong hồi ức rất cố chấp, vậy mà anh ta lại chấp nhận vì cô thay đổi sự cố chấp trong suốt nửa đời người, điều này khiến cô cảm thấy có chút khó xử.
Cô vốn nghĩ chỉ muốn nói ra suy nghĩ của mình nhưng không ngờ dáng vẻ của cô hiện tại đã khiến Kiều Vân Mặc nhớ lại điều anh giấu kín trong ký ức.
Mọi người chỉ biết con gái của Lăng Thành Châu lớn lên trong cưng chiều yêu thương, gả cho người chồng cũng hết lòng yêu thương cô, mà không hề biết Lăng đại tiểu thư thực tế luôn nghĩ cho người khác, sợ tạo cho người khác áp lực, phiên phức, cho dù trước mặt người yêu cô cũng chưa từng vì được yêu thương mà kiêu ngạo.
Một người tốt như thế, vậy mà trước đây anh rốt cuộc đã bị làm sao mà lại có thể phạm phải nhiều sai lầm với cô nhường ấy.
"Cha mẹ trước giờ rất dễ tính, nếu như họ còn sống nhất định sẽ đồng ý anh làm như vậy, em đã là Kiều phu nhân thì ở đây chính là nhà em, em không phải nghĩ nhiều tốn hại sức khỏe"
Đây là lần đầu tiên anh nhắc đến cha mẹ mình với Lăng Yên.
Lúc này họ thật sự giống như hàng nghìn đôi vợ chồng khác, ngồi trò chuyện với nhau.
Mặc dù vậy, Lăng Yên vẫn nhớ những chuyện xảy ra trong quá khứ không thể vì một chút ấm áp trong giờ phút này mà để nó qua đi được.
Khoảng cách giữa hai người họ giờ là vực sâu vạn trượng.
Tối hôm đó, Lăng Yên ở lại nhà cũ nghỉ ngơi, Kiều Vân Mặc cũng ở lại ngủ ở phòng khách.
Một ngày cứ như thế qua đi, Kiều Vân Mặc lại bận rộn như trước.
Thứ bảy, lượng người đến quán cà phê gần nhà cũ ít đi nhiều, Lăng Yên hẹn Ôn Như Nam ra đó.
Hai người gần như cùng một lúc đến đó, chọn một chỗ ngồi khá là kín đáo, mặt đối mặt ngồi xuống.
Lúc không có Kiều Vân Mặc, Ôn Như Nam trước giờ không hề nhìn cô với nét mặt dễ chịu.
"Nói đi, lần này rốt cuộc cô có mưu đồ gì?"
Thời gian mấy ngày gần đây đã đủ để cho Ôn Như Nam nghĩ ra mình đã bị Lăng Yên cài bẫy.