Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: susublue
Người Lê Nguyệt Hoa có kiêu ngạo của bọn họ cho nên vẫn không cố ý giam lỏng Tư Thiên Chanh mà chỉ tùy ý để nàng ở trong một cái tiểu viện, nhưng xung quanh lại được thủ vệ canh chừng nghiêm ngặt.
"Đại tiểu thư."
Hộ vệ thấy Bạch Thủy Đình đến thì cung kính đi về phía trước.
Bạch Thủy Đình tùy ý liếc hắn một cái, vuốt cằm.
Hộ vệ lại hành lễ, sau đó lui ra phía sau hai bước, mở đường cho Bạch Thủy Đình.
Bạch Thủy Đình đánh giá tiểu viện, trong mắt xẹt qua chút mỉa mai, chậm rãi đi đến trước cửa, cũng không gõ cửa mà trực tiếp vươn tay đẩy cửa lớn ra nhưng không ngờ là cửa lớn đột nhiên mở ra trước, Bạch Thủy Đình hết sức kinh ngạc, nhanh chóng xoay người đứng vững, nếu không phải võ công nàng tốt thì chỉ sợ đã sớm mất trọng tâm mà té ngã.
Nghĩ đến mình thiếu chút nữa chật vật như thế thì Bạch Thủy Đình lập tức nhíu mày, bước vào trong phòng, không vui nhìn về phía nữ nhân đang ngồi ở bên cạnh bàn uống trà.
"Đi vào phòng của người khác mà không gõ cửa, đây là giáo dưỡng của Lê Nguyệt Hoa sao?" Tư Thiên Chanh lạnh lùng nhìn Bạch Thủy Đình, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vị đại tiểu thư của Lê Nguyệt Hoa này, không hiểu sao chỉ nhìn thôi đã không vừa mắt rồi, giọng điệu cũng kém đi vài phần.
Ngoại trừ Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật thì đây là lần đầu tiên Bạch Thủy Đình bị người ta bất kính như vậy, khuôn mặt kiều diễm hơi trầm xuống, ánh mắt trở nên sắc bén, "Đừng tưởng rằng ngươi là tỷ tỷ của Bạch Lê thì có thể làm càn như thế, ta muốn ngươi chết một cách thần không biết quỷ không hay còn dễ hơn bóp chết một con kiến."
"Thật không, vậy không biết đại tiểu thư đến đây tìm một con kiến để làm gì?" Tư Thiên Chanh hừ lạnh, nhướng mày, hơi thở tôn quý không hề thua kém Bạch Thủy Đình.
"Không bao lâu nữa sẽ đến đại hôn của ta và Bạch Lê, hắn hy vọng ngươi có thể ở đó, phụ thân đã đồng ý kêu ta tới thông báo cho ngươi." Bạch Thủy Đình nghĩ đến chuyện của Tư Thiên Hoán thì sắc mặt dịu đi một chút, nâng cằm lên, mắt lạnh nhìn Tư Thiên Chanh, thật ra thông báo cho Tư Thiên Chanh không phải là chuyện của nàng, chẳng qua nàng muốn đến xem coi tỷ tỷ của Bạch Lê là người ra sao thôi, không còn lý do gì nữa.
Bạch Lê hy vọng hôn lễ của mình có người thân làm chứng, chuyện này đúng là hợp tình hợp lý nhưng mà nữ nhân này sẽ ngoan ngoãn phối hợp sao?
"Không đi." Tư Thiên Chanh liếc mắt xem thường, trực tiếp nghiêng đầu, lười nhìn nàng.
Bạch Thủy Đình cũng đã đoán được, mắt đẹp nhíu lại, hừ lạnh, "Không biết phân biệt tốt xấu, không cho phép ngươi không đi, vào hôn lễ ngươi biết điều ngoan ngoãn một chút, nếu không ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Được rồi, hôn lễ đệ đệ ruột của ta thì sao ta có thể không đi? Nói nhiều như vậy cũng nên khát nước rồi, uống chén trà đi." Tư Thiên Chanh sờ sờ mũi, đột nhiên cười, thái độ dịu dàng khác với vừa rồi một trời một vực.
Bạch Thủy Đình sửng sốt, tưởng nàng thật sự sợ mình, mặt mày lại đầy cao ngạo và khinh miệt, "Ừ" một tiếng rồi cầm lấy ly trà của Tư Thiên Chanh, uống một ngụm xong thì lại nhìn nàng một cái rồi xoay người rời đi.
Tư Thiên Chanh nhìn bóng dáng lay động của Bạch Thủy Đình, nụ cười ở khóe miệng càng sâu hơn, nâng tay lên, diexndafnleequysdoon một luồng sáng xanh bay về phía cửa phòng, một tiếng "Ầm" vang lên, cửa phòng đóng lại.
"Ngươi không sợ nàng tới tìm ngươi tính sổ sao."
Một giọng nữ trêu tức vang lên từ trong mật thất, nhìn theo hướng của tiếng nói thì sẽ thấy một nam nhân mặc đồ diêm dúa bước ra, không phải Tô Tiểu Vũ thì là ai?
"Sợ cái gì, Tiểu Vũ sẽ bảo vệ ta!" Tư Thiên Chanh cười tủm tỉm nói, trong lòng lại hừ nhẹ, cố ý để cho nàng ta bị hạ đường huyết, mất nước, nhưng đại phu lại chỉ có thể chẩn đoán là do ăn phải đồ hư, không phải là muốn chỉnh Bạch Thủy Đình thì là cái gì, bây giờ lại còn giả bộ!
" Không phải Tư Thiên Hoán rất có bản lĩnh sao, để cho hắn bảo vệ ngươi là được rồi, cần ta làm gì." Tô Tiểu Vũ lạnh lùng cười, tập trung thưởng thức đóa lê hoa.
Tư Thiên Chanh nhíu mày, buồn cười lắc đầu, "Ngươi lại làm tổn hại hắn sao."
"Ăn ngay nói thật, giai nhân trong ngực, qua hai ngày nữa còn có thể trở thành người cầm quyền của Lê Nguyệt Hoa, không phải có bản lĩnh thì là cái gì?" Tô Tiểu Vũ cười, đột nhiên vung tay, hoa lê mềm mại bắn về phía cây cột, một tiếng "Ầm" vang lên, cột gỗ bị đánh nát.
"Là ai!?"
Nghe được động tĩnh bên trong, hộ vệ phá cửa đi vào, khi nhìn thấy Tô Tiểu Vũ thì lạnh giọng hô to.
Tô Tiểu Vũ cảm nhận được nội lực hùng hậu của bọn họ thì khóe miệng nở nụ cười khinh miệt.
Thần thái diêm dúa này làm cho hộ vệ hơi sửng sốt, theo đó là đôi mắt màu đỏ như máu, toàn thân bọn họ nhất thời cứng đờ, ý thức cũng dần dần bay bổng.
"Tiểu Vũ, hình như võ công của ngươi lợi hại hơn rồi." Tư Thiên Chanh kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Vũ dễ dàng thu phục được đám hộ vệ, không thể tin mà nói, chỉ một hai tên hộ vệ thôi mà nàng đã không thể đánh lại nhưng sao Tiểu Vũ lại...
"Sau khi đến đây thì võ công của ta liền tăng lên một cách khó hiểu." Tô Tiểu Vũ đóng cửa lại, ngồi đối diện Tư Thiên Chanh, tùy ý nói.
Tư Thiên Chanh sửng sốt, sau đó không vui, "Vì sao võ công của ta vẫn còn kém như vậy!"
Tô Tiểu Vũ bật cười, "Ngươi hâm mộ sao? Vậy ta chuyển nội lực cho ngươi."
"Ha, hay là quên đi, ta có ngươi bảo vệ là được rồi." Tư Thiên Chanh cười gượng, thấy Tô Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn mình thì nghiêm mặt lại, "Hôm đại hôn ngươi đừng làm xằng làm bậy, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch của Tiểu Hoán, biết chưa?"
Tô Tiểu Vũ thản nhiên "Ừ" một tiếng rồi nói, "Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ đi ngăn cản hôn lễ này sao."
Tư Thiên Chanh nghẹn lời, thật lâu sau mới tiếp tục nói, "Tiểu Hoán và Bạch Thuật đã lợi dụng địa thế đặc biệt của Lê Nguyệt Hoa mà thiết lập trận pháp xong hết rồi, chỉ chờ tới lúc đại hôn, hắn tiến vào được thánh địa, bỏ Cửu Long ngọc vào mắt trận thì chúng ta có thể vô tư, nhưng lúc này người đón dâu là Tiểu Hoán, ta không thể không lo lắng ngươi sẽ làm bậy."
Tô Tiểu Vũ hơi híp hai tròng mắt lại rồi suy nghĩ cái gì đó, trong mắt như đang lóe sáng, môi mỏng nhếch lên, khẽ mở miệng nói, "Ta tin tưởng hắn."
"Hả?" Tư Thiên Chanh ngẩn người, sau đó hỏi "Ngươi đã không thèm để ý đến hôn lễ lần này thì vì sao không chịu đi gặp Tiểu Hoán?"
Không đi gặp thì thôi lại còn cố ý đưa nàng đến rừng lê nhắc nhở Tiểu Hoán, đây không phải là tiểu nữ nhân đang giận dỗi sao?
"Hắn hao tổn tâm cơ tìm dược vật áp chế đau đớn ở miệng vết thương, chẳng phải lúc đó là vì không muốn để ta biết hắn bị thương sao? Vậy bây giờ nếu ta đi gặp hắn thì chẳng phải uổng công sức của hắn sao?"
Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói, trong lòng còn có chút buồn bực.
Tư Thiên Chanh nghe vậy thì cũng biết lý do trong khoảng thời gian này Tô Tiểu Vũ trở nên kỳ quái như vậy, gân xanh giữa trán nảy lên, hỏi, "Vậy ngày đó thuốc bột ngươi kêu ta rắc trên người Bạch Thuật..."
"Hoán ngửi thấy mùi hương này thì vết thương trên người sẽ tốt lên rất nhiều." Tô Tiểu Vũ sờ nhẹ cằm, hài hước đáp, Lê Nguyệt Hoa thật là một chỗ tốt, từ khi biết có thuốc tiên tồn tại thì nàng luôn lên núi tìm nguyên liệu, đúng là vận khí không tệ, nàng thật sự tìm được rồi.
"Vậy sao ngươi nói với ta là rắc thuốc bột cho bọn họ ngứa khắp người!?" Tư Thiên Chanh đập bàn đứng lên, tức giận trừng mắt nhìn người nào đó.
Tô Tiểu Vũ giương mắt, vô tội chớp mấy cái, "Có sao?"
"Không có ư?" Tư Thiên Chanh nghiến răng nghiến lợi hỏi lại.
"Không có." Người nào đó khẳng định, trên mặt không có bất cứ dấu hiệu chột dạ nào...
Rốt cuộc Tư Thiên Chanh nhịn không được nữa, khuôn mặt xinh đẹp tức giận đến ửng hồng, dienxxdafnleequysdoon bàn gỗ tốt cũng hóa thành mảnh vụn dưới tay nàng... Hại nàng vui vẻ vài ngày, nghĩ rằng thật sự chỉnh được hai con hồ ly khôn khéo đó, thật không ngờ, không ngờ người gian xảo nhất đang ở ngay trước mắt mình!
Tô Tiểu Vũ thấy Tư Thiên Chanh hùng hổ đánh một chưởng về phía mình thì lười biếng cười, nhẹ nhàng né tránh làm đồ dùng phía sau trở nên tan nát.
Hộ vệ ở ngoài cửa đã bị bí quyết Huyết Đồng khống chế, nếu không động tĩnh trong phòng lớn như vậy chỉ sợ đã sớm gây ra phiền phức.
Mà bên kia Bạch Thủy Đình làm xong nhiệm vụ Tư Thiên Hoán giao cho nàng thì tâm trạng vô cùng tốt đi đến rừng cây tìm Tư Thiên Hoán tranh công.
"Bạch Lê, tỷ tỷ ngươi đã đồng ý đến tham gia đại hôn rồi." Bạch Thủy Đình cười dịu dàng nói, si mê nhìn nam nhân đang mang vẻ mặt nhàm chán muốn chết trước mắt, nghĩ đến mấy ngày nữa là đại hôn thì nàng liền không nhịn được mà hưng phấn, dù sao gả cho Bạch Lê là mơ ước suốt đời này của nàng.
Tư Thiên Hoán thản nhiên nhìn vạt áo Bạch Thuật, ách xì một cái rồi nói, "Đa tạ."
"Ta và ngươi sẽ nhanh chóng thành phu thê, nói đa tạ làm gì?" Trái tim đang rung động của Bạch Thủy Đình bị lời nói xa cách của hắn đả kích, khuôn mặt xinh đẹp cũng tái nhợt đi.
"Ừ." Tư Thiên Hoán điểm đầu ngón tay lên mũi, giống như chỉ đáp lại cho có, thấy sắc mặt nàng ta hồng nhuận thì nhịn không được nhăn mi lại.
Sắc mặt Bạch Thủy Đình khó chịu một chút, nhịn không được đi về phía trước từng bước, thấy Bạch Thuật vẫn luôn không nhìn mình thì nhịn không được nhíu mày, "Bạch Thuật, không phải ta nói ngươi, nhưng ánh mắt ngươi thật kém, Lê Nguyệt Hoa có nhiều nữ tử như vậy ngươi không thích mà lại cố tình đi thích kẻ vô lễ kia..."
"Chanh nhi là người thân của Bạch Lê, nói chuyện cẩn thận một chút." Bạch Thuật đã sớm đoán được Bạch Thủy Đình đến tìm Tư Thiên Chanh thì tuyệt đối không có chuyện tốt gì, huống chi Tô Tiểu Vũ cũng ẩn thân ở đó, Bạch Thủy Đình có thể bình an trở về thì thật đúng là kỳ quái.
"Ngươi!" Bạch Thủy Đình nguy hiểm nheo mắt to lại, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên bên cạnh có một ánh mắt lạnh như băng xuất hiện, lạnh đến mức đáy lòng nàng bị đông cứng, nghiêng đầu qua thì mới phát hiện Bạch Lê đã không còn kiên nhẫn để nhìn nàng nữa nên trong lòng lại căng thẳng, cũng không dám nói gì nữa.
"Chuyện đã làm xong thì ngươi có thể trở về nghỉ ngơi được rồi." Bạch Thuật nhìn sắc trời rồi ám chỉ, đi nhanh đi, đi rồi thì hắn có thể đi thăm Chanh nhi.
Bạch Thủy Đình cắn răng, không để ý tới Bạch Thuật đang đuổi khách, quay đầu uất ức nhìn về phía Tư Thiên Hoán, "Bạch Lê, không bao lâu nữa chúng ta sẽ là vợ chồng, ta không có thể ở lại chăm sóc ngươi sao?"
Tư Thiên Hoán giương mắt, nhìn khuôn mặt khiến người ta thương trước mắt, trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt của người khác, khuôn mặt đó không có sự mềm mại như của Bạch Thủy Đình cắn, nhưng lại linh động đến mức làm cho người ta mềm lòng...
Bạch Thuật liếc mắt thấy Tư Thiên Hoán xuất thần, rồi lại nhìn khóe miệng đang cười của Bạch Thủy Đình thì ho nhẹ một tiếng để nhắc nhở.
Bị tiếng ho khan ngắt ngang suy nghĩ, nam nhân không hờn giận, nhưng khi phát hiện Bạch Thủy Đình còn đang nhìn chính mình thì mày chậm rãi nhíu lại, đáy mắt chợt đỏ ửng, đang muốn kêu nàng cút đi thì lại thấy Bạch Thủy Đình đột nhiên "A" một tiếng rồi giữ chặt bụng, mặt cũng trở nên trắng bệch.
"Đại tiểu thư, ngài làm sao vậy?" Thị nữ khẩn trương đỡ lấy Bạch Thủy Đình, thấy nàng đau đến mức không nói nên lời thì lập tức la lớn tiếng, "Bạch công tử, ngài biết y thuật, mau xem coi tiểu thư bị làm sao!"
"Ăn phải đồ hư thôi, khẩn trương cái gì?" Bạch Thuật bắt mạch cho nàng, đáy mắt hiện lên ý cười, không kiên nhẫn nói.
Thị nữ sửng sốt, không thấy nàng ta có phản ứng gì, đôi mắt đang nhắm chặt của Bạch Thủy Đình mở ra, không cam lòng nhìn Tư Thiên Hoán một cái rồi kêu thị nữ mau đỡ nàng đi khỏi đây, vẻ tao nhã ngày thường đã biến mất, hơn nữa còn để lại những mùi bất nhã...
"Ha ha, ra tay thật gọn gàng!" Bạch Thuật cười ngã vào thân cây, nghĩ đến cảnh tượng lúng túng vừa rồi của Bạch Thủy Đình thì khóe mắt còn tràn ra chút nước mắt.
Hắn dám cam đoan đầu sỏ gây nên chuyện này nhất định là Tô Tiểu Vũ!
Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Tư Thiên Hoán cũng xuất hiện ý cười thản nhiên, môi mỏng nhếch lên, hai tròng mắt trong veo cũng sáng lên, hắn còn tưởng rằng vật nhỏ thật sự không ăn giấm, xem ra...