Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi
  3. Chương 61
Trước /138 Sau

Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 61

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: susublue

Trong Ngự hoa viên, bách hoa nở rộ, bướm trắng bay lượn, hoa mai chuyển động, đúng là dấu hiệu của mùa xuân đang đến.

Hai tay Tư Thiên Hoàng để sau lưng, đôi mắt híp lại, cả đầy người uy nghiêm, lạnh lùng nhìn những người đang quỳ rạp trước mặt mình.

"Hoàng Thượng, tiểu nữ tuổi còn nhỏ, bị người ngoài xúi giục, mới có thể phạm vào đại tội như thế, thỉnh Hoàng Thượng nể tình lão thần nhiều năm nay không có công lao cũng có khổ lao, nương tay giữ lại cho nàng một mạng." Trưởng Tôn Úc Phong nhìn giống như già đi mười tuổi, mái tóc vốn dĩ còn đen nhánh, đã tăng thêm không ít tóc bạc, trên mặt cũng có thêm vài phần mỏi mệt, hai ngày nay đã vì Trưởng Tôn Thanh Thanh mà lo lắng không ít.

"Đức Vương, ngươi nên biết, nữ nhi của ngươi đã làm ai bị thương, Tiểu Hoán muốn trẫm giam giữ nàng ta để hắn tự mình xử trí." Tư Thiên Hoàng lạnh lùng cười, trong mắt càng thêm châm chọc, cậy già lên mặt cũng phải nhìn xem đối tượng là ai, Trưởng Tôn Úc Phong nhiều năm như vậy, diiexndannllequydoon đều cậy vào thân phận Vương gia của mình, âm thầm làm bao nhiêu chuyện mờ ám, hiện tại nữ nhi của hắn chọc phải Tiểu Hoán, chỉ bằng hắn mà cũng muốn được tha thứ?

Sắc mặt Trưởng Tôn Úc Phong trở nên trắng bệch, cắn chặt răng, áp chế vẻ lo lắng trong mắt, khóc nói, "Hoàng Thượng, ngài là huynh trưởng của Vương gia, chỉ cần ngài chịu mở miệng, hắn chắc chắn sẽ nghe."

"Trẫm nghe nói Tiểu Hoán muốn thiên đao vạn quả Trưởng Tôn Thanh Thanh, cũng cảm thấy hơi tàn nhẫn, muốn khuyên nhủ hắn, nhưng mà Tiểu Hoán ngoài mẫu hậu ra, cũng chỉ nghe lời Vương phi của hắn, trẫm tuy rằng là huynh trưởng, nhưng từ trước đến nay hắn cũng chưa từng nghe theo." Tư Thiên Hoàng cúi đầu lạnh lùng nhìn hắn, thản nhiên cười nói.

"Hoàng Thượng, như thế không được, uy nghiêm của ngài để ở đâu!?" Trưởng Tôn Úc Phong vừa nghe thấy bốn chữ "Thiên đao vạn quả", trước mắt lập tức tối sầm lại, trong lòng bi thống, đỏ cả mắt, đau lòng nói với Tư Thiên Hoàng.

Tư Thiên Hoàng thu hồi nụ cười, cúi người, lạnh lùng nhìn hắn, uy nghiêm trong mắt đàn áp Trưởng Tôn Úc Phong, làm hắn nhịn không được run run, " Trưởng Tôn Úc Phong, trong lòng trẫm, trẫm là huynh trưởng của Tiểu Hoán, ở trước mặt hắn, không cần tỏ ra uy nghiêm, nếu ngươi muốn châm ngòi ly gián, thì ngươi đã chọn sai đối tượng rồi."

"Hoàng Thượng, vi thần chỉ nhất thời nóng vội nên nói lỡ, cầu Hoàng Thượng thứ tội." Thân thể Trưởng Tôn Úc Phong thân mình như cây sào run rẩy, run giọng nói.

"Nữ nhi của ngươi, trẫm bất lực, ám sát Minh vương phi, không những Tiểu Hoán tức giận, ngay cả trẫm cũng muốn tự mình giết nàng." Tư Thiên Hoàng rõ ràng đang cười, nhưng trong mắt lại lạnh như băng.

Trưởng Tôn Úc Phong nghe xong, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng, vừa nghĩ tới nụ cười của nữ nhi... Đó là nữ nhi duy nhất mà lão Vương phi để lại!

Gắt gao nhắm mắt, khi mở ra, trên mặt mặc dù vẫn còn nước mắt, nhưng đã khôi phục sự bình tĩnh, "Hoàng Thượng, Minh vương nói Thanh Thanh có tội, nhưng chứng cớ đâu? Chúng đại thần chỉ nhìn thấy Vương phi tái bị thương, dễ dàng định tội như vậy, chỉ sợ khó làm người khác phục tùng!" Hắn vốn dự tính nếu Hoàng Thượng vẫn nể mặt hắn, tha cho Thanh Thanh, cho dù muốn hắn bỏ qua tôn nghiêm cũng không sao, nhưng Hoàng Thượng sống chết cũng không buông tha, vậy thì hắn chỉ có thể binh tới tướng chặn, Thanh Thanh thuê sát tay là thật, nhưng tuyệt đối không có chứng cớ.

"Đức Vương, trẫm thật sự không có căn cứ xác thực Trưởng Tôn Thanh Thanh thuê sát tay, nhưng mà..." Tư Thiên Hoàng chậm rãi ngồi xuống, trong mắt lóe lên một tia sáng, cái hắn chờ chính là câu nói này, quả thực thiếu kiên nhẫn.

" Nhưng mà cái gì?" Trưởng Tôn Úc Phong cứng đờ mặt, cẩn thận hỏi, trong lòng có chút bất an.

" Nhưng mà, chứng cứ những năm gần đây Đức Vương ăn hối lộ trái pháp luật, âm thầm giao dịch, trẫm lại có." Tư Thiên Hoàng thản nhiên nhìn hắn, diiexxndannlequydoon thấy sắc mặt hắn thay đổi, trong lòng cười lạnh, phụ hoàng nể mặt hắn đã từng cứu mình, không đành lòng phế hắn, nhưng mà hắn lại không muốn tiếp tục giữ lại, loại người này, nếu giữ lại cũng chỉ là sâu mọt, huống hồ, lúc trước hắn cứu phụ hoàng, cũng chỉ là một âm mưu.

Không có chứng cớ trị tội Trưởng Tôn Thanh Thanh, vậy hắn liền để cho cả nhà Đức Vương bị xử trảm, nói toạc ra, Trưởng Tôn Thanh Thanh nhất định phải chết.

"Hoàng Thượng, oan uổng quá, thần tuyệt đối không phải là người như thế, Hoàng Thượng ngài phải tin tưởng vi thần!" Sắc mặt Trưởng Tôn Úc Phong trở nên xanh mét, cao giọng nói.

"Trẫm cũng chỉ đùa với Đức Vương một chút, nhưng cuối cùng thế nào, còn phải xem biểu hiện của Đức Vương." Tư Thiên Hoàng lắc đầu, đưa tay nang nâng hắn dậy, trầm ổn cười, để cho hắn nhìn thấy dáng vẻ hiền lành của mình.

Trưởng Tôn Úc Phong chậm rãi đứng dậy, thân thể vẫn còn không ngừng run rẩy, trong lòng khiếp sợ không thôi, xem ra, Hoàng Thượng sớm đã biết những chuyện hắn làm, chỉ là ngại mặt mũi của tiên hoàng, cho nên không đụng đến hắn, nhưng lần này Thanh Thanh chọc phải đệ đệ hắn yêu thương nhất... Hắn tuyệt đối tin tưởng, nếu hắn lựa chọn cứu Thanh Thanh, Hoàng Thượng sẽ lập tức định trọng tội diệt cả nhà hắn.

"Hoàng Thượng, vi thần tuyệt đối không có khả năng làm chuyện táng tận lương tâm này." Trưởng Tôn Úc Phong vô lực hạ thấp giọng.

Tư Thiên Hoàng nâng khóe môi lên, gật đầu, "Trẫm tin tưởng Đức Vương, sắc trời không còn sớm, Đức Vương về trước đi, trẫm muốn yên tĩnh một mình.."

Trưởng Tôn Úc Phong nhanh chóng hành lễ, mặt tái nhợt rời đi, bước chân có chút lung lay, chờ ra khỏi cửa cung, đau lòng trong mắt hắn đột nhiên biến thành ngoan tuyệt, Thanh Thanh, vì Trưởng Tôn gia, vì nghiệp lớn của phụ vương, diiexndafnleequydoon phụ vương không thể không hy sinh ngươi, nhưng phụ vương nhất định sẽ báo thù cho ngươi!

Quay đầu, lạnh lùng nhìn cửa cung, trong mắt Trưởng Tôn Úc Phong lộ vẻ lo lắng, người trong đó, một người hắn cũng sẽ không bỏ qua, rất nhanh thôi, hắn muốn những người này toàn bộ chôn cùng nữ nhi bảo bối của hắn.

Đức Vương phủ, thư phòng.

Trưởng Tôn Úc Phong sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế, thấy quản gia đẩy cửa vào, gật đầu.

"Vương gia, không cứu được quận chúa sao?" Quản gia nhíu mày hỏi.

"Ta đến thiên lao, cửa nhà lao giam Thanh Thanh được thiết lập trận pháp, ta không vào được." Trưởng Tôn Úc Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Quản gia nắm tay, "Vương gia, bọn họ không có chứng cớ chứng minh quận chúa thuê sát tay."

Trưởng Tôn Úc Phong thở ra một hơi, âm thanh lạnh lùng nói, "Tư Thiên Hoàng nắm giữ bằng chứng những chuyện mấy năm gần đây ta làm, nếu ta cố ý muốn cứu Thanh Thanh, hắn liền phán chúng ta tội chết, nơi đó hắn cũng sẽ phái người đi thăm dò, như vậy cố gắng hơn mười năm của chúng ta sẽ uổng phí."

Quản gia nhăn mặt, "Nếu không có nơi đó che giấu mọi chuyện, kế hoạch của chúng ta vốn không thể thực hiện được, chỉ có thể đau lòng nhìn quận chúa không thể thấy ngày chúng ta thành công."

"Sau khi mọi chuyện thành công, ta muốn dùng cả gia tộc họ Tư tế vong hồn Thanh Thanh." Trong mắt Trưởng Tôn Úc Phong lộ sát ý thị huyết, tay gắt gao nắm thành quyền, khớp xương trở nên trắng bệch.

Quản gia có chút không đành lòng, dù sao hắn cũng nhìn Trưởng Tôn Thanh Thanh lớn lên, nhưng muốn làm đại sự, thì phải hy sinh nàng.

" Gửi phong thư này đi, thay đổi kế hoạch lúc trước." Trưởng Tôn Úc Phong từ trong ngực lấy ra một phong thư, giao cho quản gia.

Quản gia không đồng ý nhìn hắn, "Vương gia, chúng ta chuẩn bị mười năm, sao cuối cùng lại thay đổi kế hoạch."

"Không sao, sớm hay muộn cũng không sao, người của chúng ta cũng đủ để hủy Tư gia, trước tiên để cho bọn họ thư thái một chút đi, sẽ thu thập chúng sau." Lúc này Trưởng Tôn Úc Phong đã hận thấu xương đám người Tư Thiên Hoán, trong lòng không khỏi có chút xao động, thấy quản gia còn muốn nói cái gì, hắn trực tiếp lạnh lùng trừng mắt nhìn qua.

Quản gia thở dài, xoay người rời đi, trong lòng có chút bất an, nhưng lại không dám nghi ngờ quyết định của Trưởng Tôn Úc Phong.

Trưởng Tôn Úc Phong cũng không ngồi lâu, liền rời đi, sau khi hắn rời đi, trong góc tường thư phòng đột nhiên xuất hiện một làn khói đen.

Lúc này, ở sâu trong thiên lao âm u tanh hôi, Trưởng Tôn Thanh Thanh tóc tai bù xù, người đầy chật vật ngồi trong góc tường, trên người thậm chí còn có chút mùi thối, trong thần kinh nhìn người phía trước đi tới đi lui, diiexnndannlee/quydoon thân mình không ngừng run run, miệng vết thương trên chân vốn không có ai giúp nàng băng bó, hiện tại đã muốn nhiễm trùng, thậm chí có xu hướng thối rữa, sớm đã đau đến chết lặng, nhưng ngược lại không có cảm giác.

Một con chuột bò lên chân nàng, trong mắt nàng hiện lên sự e ngại, "A" một tiếng hét thê lương vang ầm lên, nàng điên rồi mới đá con chuột đó, động đến miệng vết thương, đau đớn liền dâng lên.

"Phụ vương, vì sao ngươi còn chưa đến cứu ta..." Trưởng Tôn Thanh Thanh thống khổ khóc to, thanh âm vô lực.

"Phụ vương ngươi sẽ không đến cứu ngươi, hắn vì kế hoạch của hắn, lựa chọn hi sinh ngươi." Một làn khói đen hiện ra, một bóng dáng xuất hiện trong thiên lao, thanh âm lạnh như băng này rõ ràng là của Sở Thiên Hữu.

"Không có khả năng!" Trưởng Tôn Thanh Thanh gắt gao nhìn chằm chằm Sở Thiên Hữu, khàn cả giọng thét chói tai, "Ngươi nói bậy! Ta hiểu rõ phụ vương nhất, hắn không thể không tới cứu ta!"

"Nếu hắn tới cứu ngươi, vì sao bây giờ còn không đến, ngươi nhìn chính mình xem, người không ra người, quỷ không ra quỷ, miệng vết thương bắt đầu thối rữa, trên người toàn mùi tanh hôi..." Sở Thiên Hữu nói xong, còn cúi đầu nở nụ cười."

"A, ngươi câm miệng câm miệng, không phải, phụ vương sẽ không bỏ mặc ta!" Trưởng Tôn Thanh Thanh phát điên khóc to, nghĩ đến hai ngày nay chịu khổ, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, phụ vương, thật sự không cần nàng nữa sao?

"Ta có thể cứu ngươi, chỉ cần sau đó ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta." Sở Thiên Hữu ngồi xổm xuống, áo choàng che khuất khuôn mặt hắn, nhìn không rõ thần sắc của hắn, nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt hắn lạnh như băng.

Trong mắt Trưởng Tôn Thanh Thanh hiện lên khát vọng muốn sống, liều mạng gật đầu, "Van cầu ngươi cứu ta, ngươi muốn ta làm gì, ta đều nguyện ý." Nói xong, còn muốn nhào về phía Sở Thiên Hữu.

Sở Thiên Hữu chán ghét hừ một tiếng, phóng ra một làn khói đen bao vây lấy hai người, rời khỏi thiên lao.

Tại ngự hoa viên sau khi Trưởng Tôn Úc Phong rời đi, lại khôi phục sự yên tĩnh, chỉ có tiếng chim và côn trùng kêu, nghe không có gì khác lạ.

"Thật sự tha cho hắn?" Tư Thiên Chanh chậm rì rì từ sau cây đi ra, ngồi xuống trước mặt Tư Thiên Hoàng, hỏi.

Tư Thiên Hoàng cười lạnh, "Nếu không diệt trừ tận gốc, gió xuân thổi đến lại hồi sinh, Chanh nhi, ta muốn diệt toàn bộ Trưởng Tôn gia." Tha cho hắn, làm sao có thể tha cho hắn.

Tiên hoàng sở dĩ chết bệnh, là do trong một lần ám sát bị thương, để lại di chứng, Trưởng Tôn Úc Phong sở dĩ có thể được phong làm vương khác họ hoàng thất, cũng bởi vì trong vụ ám sát đó, hắn động tay đỡ dùm tiên hoàng một kiếm, nhưng mà...

"Hừ, hại Phụ hoàng, ta muốn toàn bộ Trưởng Tôn gia của hắn chôn cùng!" Sắc mặt Tư Thiên Chanh âm lãnh, ám sát năm đó, căn bản là do một tay Trưởng Tôn Úc Phong an bài, mục đích cũng chỉ là muốn được phụ hoàng tín nhiệm, tra xét rất nhiều năm, chứng cớ cũng tìm được hơn phân nửa rồi.

"Ta muốn biết, vì sao hắn làm vậy." Tư Thiên Hoàng cúi đầu, xoay chén trà trong tay, "Mấy năm nay, hắn làm một tham quan, ta không tin đơn thuần chỉ vì quyền thế."

Trước khi hắn làm Đức Vương, chỉ là một viên quan tam phẩm, muốn thiết kế một âm mưu ám sát lớn như vậy, không phải là việc mà một tên quan tam phẩm như hắn có thể làm.

"Cho nên, ngươi buộc hắn bỏ mặc nữ nhi của mình, như vậy hắn nhất định sẽ hận chúng ta, có âm mưu gì, cũng sẽ nhanh chóng bại lộ, đúng không?" Tư Thiên Chanh hiểu ý cười, hoàng huynh thật sự rất gian trá,

Tư Thiên Hoàng gật đầu, thấy nàng vô tâm vô phế cười, có chút kinh ngạc, "Ngươi không đi truy bắt Bạch Thuật?"

Khuôn mặt tươi cười của Tư Thiên Chanh cứng đờ, áp chế khổ sở trong lòng, thản nhiên nói, "Có truy hay không thì sao, hắn đã không cần ta, cần gì ta phải đi tìm hắn."

"Ngươi biết rõ hắn không muốn ngươi bị thương." Tư Thiên Hoàng nhíu mày, lúc Chanh nhi tỉnh lại, hắn đều đã nói rõ suy nghĩ của Bạch Thuật với nàng.

"Hắn không tin ta!" Tư Thiên Chanh gắt gao mím môi, đỏ mắt, " Trong hắn mắt, ta chỉ là một tiểu nữ nhân cần người bảo hộ, chưa hề có tư cách cùng hắn kề vai chiến đấu."

"Lúc trước nói thế nào, cùng nhau sống, cùng nhau chết, đều là dối trá!" Tư Thiên Chanh càng nói càng ủy khuất, "Hắn sợ ta liên lụy hắn!" Hắn có biết là sau khi nàng tỉnh lại biết hắn đã đi được một ngày rồi, loại cảm giác này khó chịu bao nhiêu.

" Thật sự tư chất của ngươi bình thường, võ công cũng bình thường, đối mặt với kẻ địch, không phải sẽ liên lụy hắn sao?" Tư Thiên Hoàng thấy nàng khóc, cũng có chút không đành lòng, nhưng những điều cần nói, hắn vẫn phải nói.

Tư Thiên Chanh hung hăng vỗ lên bàn cẩm thạch, chấn bàn lung lay, cung nữ bên cạnh đều quỳ rạp xuống đất, "Công chúa bớt giận."

"Các ngươi lui xuống đi." Tư Thiên Chanh thản nhiên nói, cung nữ hành lễ xong đều thối lui.

"Hoàng huynh, ngươi biết rõ ta không phải như vậy!" Tư Thiên Chanh tức giận trừng mắt nhìn huynh trưởng nhà mình, nàng sẽ không liên lụy Bạch Thuật.

Tư Thiên Hoàng nhịn không được gõ vào đầu nàng một cái, bất đắc dĩ nhíu mày, "Đúng, ta biết rõ, cho nên không nói ngươi như vậy, nhưng chuyện này, diiexxndaanllequysdoon Bạch Thuật một chút cũng không biết, ngươi không nói với hắn, tất nhiên hắn sẽ lo lắng an nguy của ngươi."

"Ta không dám nói với hắn." Tư Thiên Chanh cũng biết điều này, chu miệng, nhỏ giọng nói, " Nếu hắn biết, sẽ nhìn ta thế nào?"

"Lúc này, là ngươi không tin hắn." Tư Thiên Hoàng có chút buồn cười, Bạch Thuật không phải người thường, nếu chút chuyên nhỏ này mà không chịu nổi, thì có tư cách gì đứng bên cạnh Chanh nhi?

Tư Thiên Chanh cúi đầu không nói, nét mặt tinh xảo đều đạm mạc, lười biếng vươn một ngón tay ra, quơ quơ trong không trung, một luồng ánh sáng màu xanh lượn lờ ngay đầu ngón tay của nàng, nàng chỉ vào tảng đá bên cạnh, luồng ánh sáng vọt về phía tảng đá, vỡ thành bột phấn, một màn này nếu để người khác nhìn thấy, nhất định sẽ rất hoảng hốt.

"Hoàng huynh, vì sao chúng ta không giống với người khác, rõ ràng cùng là nội lực, từ nhỏ bắt đầu luyện tập, vì sao lại có khác biệt." Tư Thiên Chanh vô lực nằm dài trên bàn, nâng mắt nhìn huynh trưởng nhà mình, trong mắt hơi mê mang, trước đây, nàng phát hiện mình khác hẳn với người thường, nàng học võ không tốt, nhưng lại có được tia sáng màu xanh này, tùy tiện động tay, là có thể giết người, nàng từng vụng trộm nhìn võ công Bạch Thuật, so với trình độ của hắn cũng không kém bao nhiêu.

"Hỏi ông trời đi." Tư Thiên Hoàng nhún nhún vai, đưa tay ra, một ngọn lửa màu đỏ xuất hiện trong bàn tay hắn, thấy ngọn lửa nhảy lên, hắn nhịn không được cười nói, "Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, dùng để hộ thân, không phải tốt lắm sao?" Hắn và Chanh nhi khác thường, chỉ có Tiểu Hoán biết, trước kia bọn họ từng hỏi Tiểu Hoán có loại năng lực này hay không, hắn cũng lắc đầu, ba người rõ ràng cùng chui ra từ một bụng mẹ, vì sao hắn và Chanh nhi đều có, mà Tiểu Hoán thông minh nhất lại không có?

"Bạch Thuật thật sự sẽ không sợ ta sao?" Tư Thiên Chanh không xác định hỏi, luồng ánh sáng này nhìn thế nào cũng thấy cổ quái, người khác thấy, nhất định sẽ cho nàng là yêu quái.

Không chỉ một lần, nàng muốn nói cho Bạch Thuật khả năng dị thường của nàng, nhưng nàng vẫn không mở miệng được, hoàng huynh nói rất đúng, nàng thật sự yếu đuối, nàng thật sự rất sợ Bạch Thuật sau khi biết, sẽ trốn ra xa, nàng sẽ không chịu nổi.

"Chanh nhi, đừng trốn tránh nữa, nếu ngươi muốn ở cùng hắn cả đời, chuyện này sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết." Tư Thiên Hoàng đứng dậy, vỗ vỗ vai nàng, "Bọn họ đi Phong Tịch thành tham gia đại hội đoạt bảo, sau khi ngươi đến đó, giúp ta chiếu cố tẩu tử ngươi."

"Hắc hắc, hoàng huynh, sẽ không phải ngươi lo tẩu tử mang theo luồng sáng đó chứ?" Tư Thiên Chanh cười hỏi, nàng đã nghiên cứu qua, luồng sáng này có thể cất trữ, lúc cần thiết có thể lấy ra dùng, nàng đều biết, không lý nào hoàng huynh lại không biết.

"Mang theo thì đã sao, Chanh nhi, biểu hiện của ngươi quyết định hôn lễ của ngươi và Bạch Thuật." Tư Thiên Hoàng tốt bụng cười.

Mặt Tư Thiên Chanh tối sầm, thở hồng hộc trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên nhíu mắt lại, đầu ngón tay chợt lóe ra tia sáng màu xanh, bắn về hướng Tư Thiên Hoàng, Tư Thiên Hoàng chỉ khinh thường hừ một tiếng, tùy ý tiếp được luồng sáng đó, xoay người bước đi.

"Lão hồ li." Tư Thiên Chanh mở quai hàm, nhìn chằm chằm một đóa hoa phía trước, rốt cục hạ quyết tâm, nàng phải đi tìm Bạch Thuật, cho dù hắn coi nàng là quái vật, nàng cũng phải đi!

Tư Thiên Hoàng đứng cạnh cây đại thụ, thấy Tư Thiên Chanh bước nhanh đi, trong mắt có hâm mộ, nếu hắn không phải hoàng đế, hiện tại hắn cũng sẽ đi tìm Ngâm nhi, chỉ tiếc, hắn là hoàng đế.

Tư Thiên Chanh cưỡi ngựa đến, bây giờ lại cưỡi ngựa trở về, tốc độ rất nhanh không bao lâu đã đến Bạch phủ, đứng trước cửa Bạch phủ, hồi tưởng lại ngày hôm qua bỏ đi, nàng đã nói sau này không bao giờ trở lại, nữa chua sót nở nụ cười, nàng căn bản không có khả năng buông bỏ Bạch Thuật.

"Công chúa, chủ tử nói, nếu ngươi còn trở về, thì đem cái này giao cho ngươi." Không biết Bạch Cửu từ chỗ nào đi ra, cầm một phong thư giao cho Tư Thiên Chanh.

Trong mắt Tư Thiên Chanh hiện lên nét vui mừng, hờ hững gật đầu, xoay người đi về phòng, khẩn cấp mở bức thư ra, đến khi nhìn thấy chữ trên đó, trong nháy mắt đen mặt lại --

Chanh nhi, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, không cho phép đi tìm ta.

Không tìm? Ở nhà chờ ngươi? Tư Thiên Chanh đứng yên trong rừng lê, vịn vào một ngọn cây, thâm trầm hít một hơi, gắt gao từ từ nhắm hai mắt lại, diiexxndannleequydoon ý muốn áp chế lửa giận, cuối cùng, nàng vẫn không có biện pháp áp chế cơn tức trong lòng, mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng, ánh sáng xanh bao phủ khắp người, bay ra bốn phía, những chỗ nó lướt qua, cây cối đều ngã đổ.

"Người đâu, mang một con ngựa tốt nhất đến đây cho ta." Tư Thiên Chanh trở về phòng, thay trang phục, tóc dùng dây cột lại đơn giản, hiện ra tư thế oai hùng hiên ngang.

"Dạ!" Giọng nói Bạch Cửu vang lên, nhưng không thấy hắn đâu, chờ Tư Thiên Chanh đi đến cửa, liền thấy một con ngựa tốt đang đi thong thả, hừ lạnh một tiếng, xoay người lên ngựa.

Không cho nàng đi tìm hắn? Nàng càng muốn đi! Bạch Thuật, ngươi chờ đó cho ta, đợi khi tìm được ngươi, bổn cô nương phải lột da của ngươi ra!

"Ba!" Thanh âm Tư Thiên Chanh thâm trầm, thấp giọng hét một tiếng, chạy nhanh như gió, nhanh chóng biến mất ở cuối đường.

Trong ngự hoa viên, Tư Thiên Hoàng vẫn như trước đứng dưới tàng cây, cũng không biết đứng bao lâu, dù sao vẫn nhìn sợi tơ màu xanh trong tay, cười đến ôn nhu.

Lý công công ở bên cạnh, biết Hoàng Thượng lại nhớ đến Hoàng Hậu, âm thầm thở dài, từ xưa đến nay hoàng gia đều vô tình, mấy đời Tư gia, đều là nặng tình cảm, cũng không biết là phúc hay họa.

"Hoàng huynh, ngươi đứng ở chỗ này làm gì?" Không biết từ khi nào mà Tư Thiên Bắc đã đứng ở bên cạnh Tư Thiên Hoàng, tò mò hỏi.

"Đã trở lại rồi sao? Hai ngày nay trốn đi đâu?" Tư Thiên Hoàng thu hồi sợi tơ, thản nhiên nhìn hắn, trong lòng biết rõ lại cố ý hỏi.

" Túy Xuân Phong." Trên mặt Tư Thiên Bắc đỏ ửng, ánh mắt có chút mơ hồ.

Tư Thiên Hoàng nhíu mày, Túy Xuân Phong? Thanh lâu lớn nhất Lăng thành... Nghe nói rất lịch sự tao nhã, bất quá, lúc phụ hoàng còn tại vị, liền nghiêm lệnh cấm hoàng tử bước vào thanh lâu, lá gan tiểu tử này cũng rất lớn, nhưng lại liên quan đến đệ muội, có thể tha thứ.

"Hoàng huynh, ánh mắt của ngươi là sao." Tư Thiên Bắc rất bất mãn biểu tình của Tư Thiên Hoàng, lúc thì trêu tức, lúc thì ái muội.

"Ánh mắt ta thế nào?" Tư Thiên Hoàng vô tội nhún vai, hắn chỉ dùng ánh mắt nên dùng để nhìn hắn thôi.

Tư Thiên Bắc nghe vậy, có chút ngại ngùng cúi đầu, ngập ngừng nói, "Ta cứu một cô nương, ta nói muốn tránh nạn, nàng liền mang ta đi."

"Sau đó, chuyện tình yêu của Bắc vương chúng ta liền lưu truyền ngàn dặm, đúng không?" Tư Thiên Hoàng vuốt mũi, ánh mắt rất ái muội.

Tư Thiên Bắc gật đầu, gãi mặt, ngượng ngùng cười, "Hoàng huynh, ta muốn cho nàng một thân phận, sau đó sẽ thú nàng, để nàng làm Vương phi của ta." Dường như hắn nghĩ đến cái gì đó, lập tức nghiêm túc nói, "Hoàng huynh, ngươi không thể khinh thường nàng, nàng là một cô nương tốt, bán nghệ không bán thân." Muốn bán mình cũng chỉ có thể bán cho hắn.

"Ta có nói gì sao? Gấp như vậy làm gì." Tư Thiên Hoàng cười nhạo, bình thường hắn cũng mặc kệ không can thiệp vào hôn sự của huynh đệ, huống hồ Tiểu Hoán đã phái người tới nói, là thuộc hạ của Liễu Nguyệt, nữ nhân này xem như cũng không tệ.

Tư Thiên Bắc cũng không biết hai vị huynh đệ và đại tỷ đã đưa tín vật cho nàng, nghe thấy hắn nói vậy, một nửa tâm tư cũng giãn ra, đương nhiên, nửa còn lại đặt trên người Phù Liễu, liếc mắt một cái, lại rụt trở về, xấu hổ nói, "Hoàng huynh, ta có chuyện muốn cầu ngươi."

"Khụ, có việc gì cứ nói, đừng... như vậy." Tư Thiên Hoàng nhìn bộ dáng hắn thẹn thùng, không hiểu run lên, khóe miệng co rút.

" Chuyện Trưởng Tôn Úc Phong, giao cho ta để ta giải quyết." Tư Thiên Bắc nghiêm mặt nói, trong lòng âm thầm tính kế, tuy rằng nói giải quyết Trưởng Tôn Úc Phong sẽ cưới vợ nhưng Phù Liễu không đáp ứng, bất quá chờ hắn đến gặp cha nàng, dù nàng muốn không gả cũng không được.

Tư Thiên Hoàng liếc mắt, cười nhạo, "Ngươi? Suốt ngày đều không làm được việc gì đàng hoàng, vạn nhất làm hỏng mọi chuyện thì sao?"

"Hoàng huynh, trước kia do ta không có mục tiêu phấn đấu!" Tư Thiên Bắc lập tức mở to hai mắt nhìn, trong mũi đang muốn phun ra lửa.

Tư Thiên Hoàng nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, vui mừng nói, "Rốt cục cũng biết giúp hoàng huynh chia sẻ gánh nặng, cố lên." Dứt lời, lập tức xoay người, hắn không muốn nhìn thấy bộ dáng hắn nỗ lực trợn tròn hai mắt đào hoa lên nữa, vạn nhất cười thành tiếng sẽ rất khó coi.

"Khụ, hoàng huynh, hôn lễ của các ngươi, có nhiều thêm một đôi đi." Tư Thiên Bắc duỗi cổ nói, tứ hỉ lâm môn, ân, không sai, nếu lão tam trở về sẽ rất tốt, ngũ hỉ lâm môn.

"Ngoan ngoãn mở cửa Bắc vương phủ của ngươi ra, muốn có bao nhiêu cũng đều có thể." Tư Thiên Hoàng quay đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

"Hừ, muốn lấy cái gì thì lấy." Tư Thiên Bắc hừ nhẹ, nghĩ đến Phù Liễu, cười tủm tỉm đi về phía ngự thư phòng, hắn muốn xem xét chuyện của Trưởng Tôn Úc Phong.

Tư Thiên Hoàng thản nhiên nhìn bóng lưng của hắn, thần sắc khó lường, thật lâu sau, mới lộ ra một nụ cười đầy hàm xúc.

Ngự thư phòng, Tư Thiên Bắc ngồi sau bàn, lật xem từng văn kiện mật ghi lại hoạt động mờ ám của Trưởng Tôn Úc Phong, những văn kiện này là huynh đệ bọn hắn tìm kiếm cùng nhau, bây giờ mới xem, thực sự làm hắn hận nghiến răng, Trưởng Tôn Úc Phong nhìn qua thì giống như ngay thẳng, lại có thể làm ra những hành động mờ ám này.

Tư Thiên Bắc chậm rãi lật xem, đột nhiên suy nghĩ xa xôi --

Năm đó, mấy huynh đệ bọn họ đều còn nhỏ, ngoại trừ Tiểu Hoán lên núi luyện võ, bọn họ đều trải qua chuyện đó, đợt ám sát năm đó quy mô thật sự rất lớn, có hơn một trăm hắc y nhân võ công cao cường, tất cả đều ra trận, diienndannleequydonn chỉ để lại vài người sống, còn lại đều nuốt độc tự sát, trên người đều sạch sẽ, không để lại manh mối gì, chỉ là võ công bọn hắn có chút cổ quái, hắn chưa từng gặp qua, nhưng hắn còn nhớ, nếu để cho hắn thấy một lần nữa, nhất định hắn có thể nhận ra.

Lúc ấy Trưởng Tôn Úc Phong chỉ là một quan chức tam phẩm, thấy phụ hoàng gặp nguy hiểm, nhanh chóng vượt qua mọi người chắn kiếm cho người, một kiếm đó trúng ngay giữa ngực, sau đó thái y nói, lúc kiếm đâm vào, may mắn trật một chút, cho nên không nguy hiểm đến tính mạng, Trưởng Tôn Úc Phong cũng được cứu sống, từ đó, phụ hoàng vì cảm kích hắn, phong hắn làm Đức Vương, ban ruộng tốt nhà rộng cho hắn, cho hắn hưởng vinh quang như các Vương gia khác.

Nhưng, hắn vẫn tò mò, vì sao một kiếm năm đó, lại đâm trật chính xác như vậy, mà không đâm vào tim.

Năm đó Hoàng huynh có nói với Phụ hoàng, lần này ám sát này có thể là do Trưởng Tôn Úc Phong thiết kế, nhưng phụ hoàng nói hắn chỉ là một quan viên tam phẩm, không có khả năng làm ra chuyện này, còn nói hắn sau này không nên nhắc lại nữa.

Hoàng huynh thật sự cũng không nhắc lại chuyện này trước mặt phụ hoàng nữa, mà triệu tập mấy huynh đệ bọn họ lại thương nghị, nhiều năm như vậy, bọn họ thật ra cũng tra ra không ít hành động ăn hối lộ trái pháp luật của hắn, nhưng lại không liên quan đến chuyện ám sát năm đó.

Có thể là vì che giấu để thực hiện một âm mưu lớn hơn, hoặc âm mưu này vẫn chưa đủ lớn.

Khó có khi Tư Thiên Bắc chịu ngồi ngây ngốc trong ngự thư phòng đến hoàng hôn, ách xì một cái, duỗi thắt lưng, cầm lấy một chút văn kiện, tùy ý đá văng cửa ra, đi ra ngoài.

Lý công công thấy bên trong biến thành một đống hỗn độn, đau đầu lắc đầu, xoay người kêu người vào thu dọn, buổi tối Hoàng Thượng còn muốn tới đây, nếu thấy nơi này loạn như vậy, không biết đầu của hắn có giữ được không.

Nửa ngày không gặp, bây giờ Tư Thiên Bắc rất muốn nhìn thấy Phù Liễu, hồi phủ thay đổi một bộ quần áo, rất phong độ, đi về phía Túy Xuân Phong.

Lệ nương đứng trước cửa đón khách, thấy Tư Thiên Bắc đi về phía này, tươi cười trên mặt liền cứng đờ, vội vàng đi lên nghênh đón, "Vương gia, ngài tới đây là muốn..."

"Tìm Phù Liễu." Tư Thiên Bắc liếc mắt nhìn, liền đẩy bà ta ra đi vào.

Lệ nương cắn răng, đuổi theo, ngăn hắn lại, "Vương gia, ngài không thể vào."

"Thế nào, bản vương không được vào Túy Xuân Phong của các ngươi? Ta đã muốn chuộc thân cho Phù Liễu, bây giờ ta tới đưa nàng đi." Tư Thiên Bắc trầm mặt, vẻ uy nghiêm trên người, dọa hai chân Lệ nương phát run.

"Phù Liễu cô nương nói, trong vòng mười ngày, xin ngài đừng đến tìm nàng." Lệ nương toát mồ hôi lạnh, nói.

Tư Thiên Bắc nguy hiểm hí mắt, "Ngươi nghe nàng nói lúc nào?" Muốn ngăn hắn, ai cũng không ngăn được, nếu chính miệng Phù Liễu nói, hắn sẽ không chấp nhất.

"Hiện tại lão bản Túy Xuân Phong, là Phù Liễu cô nương, lão bản đã đưa Túy Xuân Phong cho nàng." Lệ nương giải thích, nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi, tâm như nổi trống, chưa người nào mà Lệ nương chưa thấy qua, nhưng lại chưa thấy ai có khí thế như Vương gia.

Tư Thiên Bắc có chút kinh ngạc, Tiểu Vũ biết nhanh như vậy? Còn đưa Túy Xuân Phong cho Phù Liễu, nàng muốn làm gì?

"Thật sự do Phù Liễu nói sao?" Tư Thiên Bắc mím môi, lạnh lùng hỏi.

Lệ nương dùng sức gật đầu, "Phù Liễu cô nương nói, muốn ngài cho nàng mười ngày để suy nghĩ." Cũng không biết nàng muốn suy nghĩ cái gì, gặp được Vương gia, còn không yêu thương nhớ nhung.

Tuy rằng Tư Thiên Bắc không tình nguyện, nhưng vẫn lựa chọn tôn trọng Phù Liễu, lạnh lùng nhìn cầu thang bên trong, chuẩn bị rời đi.

"A, đây không phải là Vương gia sao!" Nhược Khinh lắc lắc thân hình mảnh mai đi đến, nhìn Tư Thiên Bắc bằng ánh mắt ái mộ, "Vương gia phải đi rồi sao? Không bằng ở lại, nghe Nhược Khinh đàn một khúc đi."

"Không cần." Tư Thiên Bắc có chút chán ghét, lui ra phía sau từng bước, tránh khỏi tay nàng.

"Vương gia, sau hôm đó ngươi cũng không đến đây." Trong mắt Nhược Khinh hiện lên sự phẫn hận, không để ý Lệ nương đang ngăn cản, cao giọng nói, " Phù Liễu cô nương có cái gì tốt, vốn dĩ nàng không hề thích Vương gia!"

Vừa nói ra lời này, xung quanh đều im lặng, nhìn Tư Thiên Bắc, không thích hắn? Phù Liễu cô nương không thích Bắc vương? Làm sao có thể? Nếu không thích, sao nàng có thể bồi Vương gia hai ngày? Không phải Nhược Khinh cô nương nói lung tung chứ.

Quả nhiên Tư Thiên Bắc đã dừng cước bộ, lạnh lùng nhìn Nhược Khinh, "Nói rõ ràng."

Nhược Khinh thấy hắn nhìn mình, trong lòng vui vẻ, giương lên một nụ cười câu hồn, nói, "Vương gia, ngài không biết đâu, hôm nay lúc ngài vừa đi, nàng liền nảy sinh ý nghĩ ác độc giống như bị hư não vậy, sau đó thì khóc, cứ khóc mãi, nếu thích ngài, nàng cần gì phải khóc, nàng nên cười mới đúng!"

Tư Thiên Bắc nghe nói nàng khóc, có chút đau lòng, muốn đi lên xem nàng, cũng không thèm quan tâm lời của nàng, thấy Nhược Khinh cũng muốn đi lên, mắt hắn phát lạnh, nàng sợ tới mức run lên.

"Vương, Vương gia..." Nhược Khinh bị hắn nhìn không nhịn được run rẩy, không dám đi lên trước.

" Nếu Liễu Nhi không tiếp nhận bản vương, thì người đầu tiên bản vương giết là ngươi." Tư Thiên Bắc nhìn nàng giống như đang nhìn một người chết, mắt lạnh lùng quét qua Nhược Khinh, xoay người rời đi.

Chờ hắn đi rồi, hơi thở lạnh như băng cũng tản đi, Nhược Khinh mới mềm nhũn ngã xuống đất.

"Nhược Khinh a, ma ma đã nói rồi, kêu ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa, mà ngươi lại không nghe, cũng đừng trách ma ma." Lệ nương lắc đầu, tiếp tục tiếp đón khách.

Các nam nhân thấy Nhược Khinh té trên mặt đất, đều mềm lòng muốn nâng nàng dậy, diienndaffnlleequydonn lại bị nàng nghiêm mặt hất ra, phất tay áo rời đi, những cô nương khác thấy, đều châm chọc nở nụ cười, Nhược Khinh luôn để mắt cao hơn đầu, hôm nay cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Phù Liễu loáng thoáng nghe được tiếng ồn ào bên dưới, biết hắn đến đây, cũng không muốn đi gặp hắn, ôm đầu gối, ngơ ngác nhìn ngọc bội trên giường, kim bài, phượng sai, vẻ mặt phức tạp.

Trong lòng nàng rất mâu thuẫn, thật sự rất mâu thuẫn, người thân của Tư Thiên Bắc đều đến thuyết phục nàng, hắn cũng thật tâm, nàng không nên ngốc nghếch nữa, nên chấp nhận hắn, nhưng nàng vẫn mâu thuẫn.

Nàng là nữ tử thanh lâu, đã để lại dấu ấn sâu nặng trong lòng nàng, thân ở nơi phong hoa này, nàng có thể lừa chính mình, nói mình sạch sẽ, nhưng ở trong vũng bùn, sao có thể không lo cho mình? Tuy rằng nàng không tiếp khách, nhưng nàng cũng bồi khách uống rượu, bán rẻ tiếng cười, nàng như vậy, sao có thể xứng đôi với Tư Thiên Bắc?

Hắn tốt như vậy, sạch sẽ như vậy, nàng lại bẩn như vậy, sa đọa như vậy, làm sao hắn có thể ở cùng một chỗ với nàng, nhất định, nhất định hắn sẽ hối hận.

Nếu trước mắt không có mấy thứ này, chỉ sợ Phù Liễu đã sớm thu dọn đồ đạc bỏ đi, cũng không thèm suy nghĩ, cũng vì bị ẩn tình ràng buộc, mới làm cho nàng lùi bước, yếu đuối trốn trong phòng.

Thật lâu thật lâu sau đó, Tư Thiên Bắc mới biết là do đám người Tô Tiểu Vũ ngăn cản Phù Liễu, hắn rất cảm kích, hận không thể dâng toàn bộ Bắc vương phủ cho bọn họ.

Từ từ thở dài, Phù Liễu thu dọn mọi thứ, chậm rãi nằm xuống, có lẽ bởi vì hai ngày qua chưa ăn gì, sắc mặt có chút trắng bệch, nàng ngơ ngác nhìn cửa sổ, trong mắt có ưu tư sâu sắc không thể che giấu, sau một lúc lâu, chậm rãi nhắm hai mắt lại, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống, đẹp đến cực kỳ bi thương.

Tư Thiên Bắc lặng yên không một tiếng động chui vào cửa sổ, một thân bạch y không nhiễm bụi trần, đau lòng nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, muốn đi qua giúp nàng lau khô nước mắt, nhưng lại không dám đánh thức nàng, hắn biết nàng rối rắm cái gì, chỉ hận không thể kêu nàng đứng lên mắng to, nhưng hắn biết, nếu nàng không thể cởi bỏ khúc mắc của mình, dù hắn cố gắng thế nào cũng không có tác dụng, nếu có thể, hắn thật sự muốn bỏ thân phận Vương gia, đến lúc đó, Liễu nhi sẽ không nói là nàng hại hắn.

Mười ngày, Phù Liễu, ta cho nàng mười ngày, mười ngày sau, mặc kệ nàng có tự nguyện hay không, ta đều phải đưa nàng đi.

Trong mắt Tư Thiên Bắc hiện lên vẻ kiên định, lộ ra một nụ cười gượng ép, giương mắt nhìn lên xà ngang, thả người nhảy lên, từ bên trên, ôn nhu nhìn nàng một cái, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Nếu không mới trước đây hắn nghịch ngợm, luôn bị đuổi đánh, có lẽ hắn sẽ không luyện được khinh công lợi hại như vậy, hôm nay lại phát huy được tác dụng, người khác đều nói mặt hắn quá phong lưu, hôm nay hắn liền tận dụng vẻ phong lưu này một lần, làm đầu trộm đuôi cướp.

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, Tư Thiên Bắc nhíu mày, từ từ tỉnh dậy, theo thói quen lật người, kết quả cả người đều té từ trên xà ngang xuống, dọa cho hắn tỉnh giấc, lộn một vòng, nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất, diienndannleequysdoon thấy Phù Liễu còn ngủ say, trong mắt hiện lên một nụ cười xấu xa, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, thấy nàng gắt gao cau mày, không đành lòng, ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên lông mi của nàng.

Phù Liễu than thở một tiếng, làm Tư Thiên Bắc lạnh cả người, lập tức lùi về sau, thấy nàng co đầu gối lại, chưa tỉnh giấc, nhưng lông mày vẫn cứ cau lại, không tiếng động nhếch miệng nở nụ cười, vươn tay ra, muốn nhéo nhéo gương mặt của nàng, cuối cùng vẫn nhịn xuống, thở dài, nhảy ra khỏi cửa sổ.

Ngự thư phòng.

"Tối hôm qua ngươi đã làm gì?" Mới sáng sớm mà Tư Thiên Hoàng đã nhìn thấy Tư Thiên Bắc ngồi trong này, cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, thấy hắn còn giúp mình xem sổ con, từ ngạc nhiên biến thành kinh hỉ, lại thấy hắn khó chịu xoa cổ, rốt cục nhịn không được hỏi.

Vẻ mặt Tư Thiên Bắc đau khổ, ai oán nhìn Tư Thiên Hoàng, "Hoàng huynh, Phù Liễu không muốn gặp ta, cho nên ta trèo lên xà ngang trong phòng nàng ngủ một đêm."

"Phốc!"

Tư Thiên Hoàng vốn đang tao nhã thưởng thức trà, bị một câu nói của hắn làm cho phun ra một ngụm nước, không thể tin nhìn Nhị đệ nhà mình, trong mấy huynh đệ bọn hắn, người giỏi hưởng thụ nhất là Tiểu Hoán, kế tiếp chính là Bắc Bắc, chỉ ở nhà hết ăn rồi ngủ, bộ dạng đều cao cao tại thượng, sao hắn có thể đi ngủ trên xà ngang.

"Hoàng huynh, vì sao nữ nhân đều phiền toái như vậy!" Tư Thiên Bắc không thèm nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của huynh trưởng, vô lực tựa vào ghế, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức không thôi.

"Chuyện này... từ trước đến giờ Hoàng huynh đều dựa vào Tiểu Vũ chiếu cố, cho nên không thể giúp được ngươi." Tư Thiên Hoàng có chút lực bất lực, chính hắn còn không thể hiểu được Khúc Ngâm, nếu không phải nhờ Tô Tiểu Vũ, căn bản hắn không thể có ngày hôm nay.

Tư Thiên Bắc nghĩ đến Tô Tiểu Vũ, đôi mắt mỏi mệt hơi sáng lên, "Hoàng huynh, khi nào Tiểu Vũ trở về?"

"Này cái, ta không chắc." Tư Thiên Hoàng nghi hoặc nhìn hắn, "Ngươi hỏi cái này để làm gì?"

"Tiểu Vũ đưa Túy Xuân Phong cho Phù Liễu, điều này không phải chứng minh nàng đang giúp Phù Liễu sao." Tư Thiên Bắc cũng không biết nên cảm tạ hay nên mắng nàng, Tiểu Vũ đưa Túy Xuân Phong cho Phù Liễu, nên nàng có chỗ dựa, cũng bởi vì nàng có chỗ dựa, cho nên nàng có thể làm chủ, ngay cả hắn đều bị nhốt ngoài cửa.

Mắt Tư Thiên Hoàng lóe lên, thầm nghĩ trong lòng, Tiểu Vũ đưa ngọc bội, chỉ sợ không chỉ có hiệu lực cho mình Túy Xuân Phong thôi.

"Muốn từ bỏ sao?" Tư Thiên Hoàng nhìn bộ dáng hắn mệt mỏi, tùy ý lật tấu chương xem, hỏi.

Tư Thiên Bắc giật mình ngồi thẳng người lên, nghiêm mặt trừng huynh trưởng của mình, "Sao có thể." Hắn đối với Phù Liễu là thật lòng, sao có thể từ bỏ.

Tư Thiên Hoàng nhếch môi, "Trở về nghỉ ngơi đi." Ngủ trên xà ngang một đêm, ngẫm lại cũng cảm thấy thật đáng thương.

"Không cần, ta nào có yếu ớt như vậy, chuyện của ta không thể để cho người khác làm." Tư Thiên Bắc day day mi tâm, lấy lại tinh thần, nhìn sổ con trong tay.

Không yếu ớt? Người yếu ớt nhất chính là ngươi.

Tư Thiên Hoàng vui mừng cười cười, hắn nhất định phải tìm một cơ hội đi xem Phù Liễu, hắn muốn nhìn thử xem, là người như thế nào mới có thể làm cho cái tên tính tình trẻ con, một Vương gia mãi không lớn này trưởng thành.

Trong lúc nhất thời, trong ngự thư phòng chỉ còn lại tiếng lật giấy.

Mười ngày, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, ban ngày Tư Thiên Bắc xử lý chính vụ, buổi tối lại vụng trộm đột nhập vào khuê phòng Phù Liễu, ngày nào cũng trôi qua như vậy.

Yên lặng nhìn nhan sắc tái nhợt trong gương, Phù Liễu nhẹ nhàng cười, bỏ đi ưu sầu mười mấy ngày gần đây, do dự trong mắt biến thành kiên định, diexxnndafnnleequysdon nàng suy nghĩ mười ngày, cuối cùng cũng phát hiện mình không rời bỏ Tư Thiên Bắc được, nàng cho chính mình mười ngày, cũng cho Tư Thiên Bắc mười ngày tự suy ngẫm, hôm nay, nàng đến Bắc vương phủ một lần, nếu Tư Thiên Bắc vẫn còn muốn nàng, vậy nàng sẽ không trốn tránh nữa.

Phù Liễu hít sâu vài lần, thản nhiên trang điểm, hy vọng nhìn qua có khí sắc một chút, rốt cục đẩy cửa phòng ra, ngược lại làm Lệ nương hoảng sợ.

"Cô nương, ngài rốt cục cũng đi ra." Lệ nương tỏ vẻ lo lắng cảm thán, "Ngài đã nhiều ngày không ra ngoài, làm Lệ nương ta lo lắng quá."

"Đa tạ ma ma." Phù Liễu thản nhiên cười cười, không thân cận, không xa lạ, trong lòng biết nếu không phải Tô Tiểu Vũ đưa Túy Xuân Phong cho nàng, nàng căn bản không thể có mười ngày để thanh tĩnh, trong lòng lại sinh ra một ít cảm động.

"Cô nương ngài muốn đi đâu? Muốn lệ nương chuẩn bị nhuyễn kiệu cho ngài không?" Lệ nương hỏi.

Phù Liễu cúi đầu, mím môi, gật đầu, "Ta muốn đến Bắc vương phủ." Không ai biết, nàng lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra những lời này.

Trong mắt Lệ nương hiện lên sự vui mừng, lập tức thu xếp nguời chuẩn bị kiệu, bà đưa Phù Liễu đến bên cạnh Bắc vương, đến lúc đó Bắc vương nhất định sẽ thưởng cho bà!

Nhược Khinh đứng tại cầu thang, nhìn Lệ nương và Phù Liễu đi ra ngoài, trong mắt hiện lên tia ghen tị, dựa vào cái gì, chỉ là một nữ nhân ra vẻ thanh cao thôi, Bắc vương thích nàng, lão bản cũng đưa Túy Xuân Phong cho nàng, đến tột cùng là dựa vào cái gì? Bất quá, Phù Liễu, ngày lành của ngươi cũng là hôm nay.

Trong mắt Nhược Khinh hiện lên tia âm ngoan, cúi đầu nở nụ cười, trở lại phòng, bắt con chim bồ câu trong lồng sắt ra, buộc một tờ giấy lên đùi nó, để nó bay đi.

Mà sau khi Phù Liễu rời đi, trên xà ngang thượng trong phòng nàng, Tư Thiên Bắc chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy vừa rồi ngủ thật ngon, nghĩ hôm nay đã là ngày thứ mười một, trong lòng có chút không yên, nhẹ nhàng xoay người xuống đất, lại phát hiện Phù Liễu đã không còn trên giường, mặt lập tức trầm xuống, mở cửa sổ ra, thấy trời đã sáng dần, thấp giọng chửi một tiếng, nhanh chóng lao ra khỏi gian phòng.

"Vương gia, sao ngài lại ở chỗ này?" Nhược khinh mới từ trong phòng đi ra, đột nhiên thấy Tư Thiên Bắc, có chút kinh ngạc, cười duyên nghênh đón.

Tư Thiên Bắc thản nhiên nhìn nàng, trong mắt có chút chán ghét, "Phù Liễu ở đâu?"

Nhược Khinh thấy sau lưng hắn là phòng của Phù Liễu, trong lòng hận cực kỳ, nhưng trên mặt lại giấu giếm, " Phù Liễu nói tâm tình nàng không tốt, đi tản bộ bên hồ." Nói xong, thấy hình như Tư Thiên Bắc thật sự tin, trong mắt không nhịn được đắc ý.

Trên mặt Tư Thiên Bắc lộ ra vẻ sốt ruột, nhanh chân rời khỏi Túy Xuân Phong.

Nhược Khinh đắc ý hừ lạnh, Phù Liễu, hôm nay không ai có thể cứu ngươi, hừ!

Đương nhiên, nàng không thấy sau khi Tư Thiên Bắc xoay người lại lộ ra vẻ mặt châm chọc và lạnh như băng.

Quảng cáo
Trước /138 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cuộc Sống Mỹ Mãn

Copyright © 2022 - MTruyện.net