Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: susublue
"Tỷ tỷ, tỷ đang tìm cái gì?"
Tô Tiểu Vũ ôm Niệm Niệm ngồi trong đình ăn sáng, bàn tay càng không ngừng sờ soạng trên người Niệm Niệm, chọc hắn cười "Khanh khách" đến khi mệt mỏi mới khó hiểu hỏi.
" Tín vật Vân Thủy Gian." Tô Tiểu Vũ nghi hoặc nhìn hắn, sao có thể không có được, với sự yêu thương mà Tô Trạch dành cho hắn thì nên sớm giao tín vật cho hắn mới phải.
"Tiểu Vũ, tín vật không ở chỗ Niệm Niệm." Tô Trạch nhịn không được nói, vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng muốn tín vật, gia chủ như hắn đang ngồi ở đây thì không hỏi, ngược lại đi sờ lung tung trên người Niệm Niệm, nha đầu này chán ghét hắn như vậy sao?
Tô Tiểu Vũ đặt Niệm Niệm xuống đất, nhíu mi, "Không phải Niệm Niệm là thiếu chủ sao? Sao ngươi không cho hắn."
"Ta vẫn luôn để tín vật ở trên người Ngôn." Tô Trạch lắc đầu, dịu dàng nhìn nữ tử bên cạnh.
Bách Lý Ngôn kinh ngạc trợn to mắt, "Ta?"
"Lúc thành thân, không phải ta đã cho nàng một khối ngọc bội sao?" Tô Trạch cười nói, thì ra Ngôn vẫn không biết, là hắn không ám chỉ rõ ràng.
" Ngọc bội hình giọt nước chính là tín vật sao? Chàng, chàng cho ta làm gì!" Bách Lý Ngôn lắp bắp, vừa thẹn lại vừa lúng túng, sao lúc ấy A Trạch không nói.
Nàng nhớ rõ ngày thành thân nàng có hỏi hắn có yêu nàng không nhưng hắn lại không nói lời nào, chỉ đưa miếng ngọc bội đó cho nàng, làm hại nàng buồn bực một thời gian, thì ra miếng ngọc bội đó chính là tín vật của chủ nhân Vân Thủy Gian, nguy hiểm thật, cũng may là đám người của Bách Lý Liệt không phát hiện.
"Ta đã từng nói, chờ khi đứa nhỏ đầu tiên của chúng ta ra đời thì sẽ giao tín vật cho nó, nhưng sau khi Niệm Niệm được sinh ra ta lại không thấy nàng lấy ra nữa, bây giờ Tiểu Vũ đã ở đây, nàng đưa cho nó đi." Tô Trạch sờ đầu nàng, nói.
Hắn vừa nói xong, Tư Thiên Chanh, Bạch Thuật và Tư Thiên Hoán, cả Bách Lý Ngôn cũng đều nhìn về phía Tô Tiểu Vũ.
"Là cái này sao?" Tô Tiểu Vũ lấy ngọc bội ra, nhíu mày nhìn về phía Tô Trạch, nàng biết ngay mà, một miếng ngọc bội bình thường thì sao bên trong có thể có nước chảy tới chảy lui được, thì ra là tín vật của Vân Thủy Gian.
"Ta đã sớm đưa cho Vũ Nhi." Bách Lý Ngôn thấy Tô Trạch hơi kinh ngạc liền giải thích, giọng nói nhỏ nhẹ, cũng không có vi phạm ước nguyện ban đầu của A Trạch.
Tô Trạch gật đầu, hiền lành nhìn Tô Tiểu Vũ, "Chính là nó."
"Tỷ tỷ thật ngốc, đồ ở trên người mình mà còn tìm trên người Niệm Niệm." Tô Niệm Vũ nhỏ giọng oán giận, hắn cười mệt muốn chết.
"Tiểu Vũ, ngươi đột nhiên muốn tìm tín vật làm gì?" Tư Thiên Chanh nghi hoặc hỏi, "Ngươi sợ Tô Triết trộm mất sao?"
"Ta còn muốn hắn trộm đi, ta muốn Bách Lý Liệt lấy được nó." Tô Tiểu Vũ ném ngọc bội lên không trung rồi lại chụp lấy, cười lạnh.
Bạch Thuật nhìn thấy ngọc bội bị ném lên, có chút kinh hãi, "Ta nói này Tiểu Vũ, đây là tín vật Vân Thủy Gian, ngươi đừng ném bậy."
"Không sao, ngọc bội này rất cứng, rơi không bể, mài không xước." Tô Tiểu Vũ nhếch khóe miệng, đưa miếng ngọc ra giữa ánh mặt trời, híp mắt nhìn.
"Sao ngươi biết tính chất của nó tốt?" Bạch Thuật nhíu mày, nữ nhân này vốn không bao giờ nghiên cứu về bảo bối mới đúng.
"Nàng lấy nó để lót chân." Tư Thiên Chanh chống đầu, cười nói.
Tô Tiểu Vũ sửng sốt, nhìn nàng, "Hoàng tỷ, là Tiểu Khúc Nhi nói cho ngươi biết sao?"
Tư Thiên Chanh nhíu mày, gật đầu, có lẽ Tiểu Vũ còn không biết, lúc hoàng tẩu và nàng nói chuyện phiếm thì mình đã bị vạch trần không ít.
Tô Trạch đứng một bên nghe, sau khi kinh ngạc thì lại trở nên bình tĩnh, đứa nhỏ này thật sự không đặt quyền thế vào mắt, một miếng ngọc thuốc hình giọt nước, là bảo bối của toàn bộ Y Cốc và Vân Thủy Gian, nàng cũng không thèm quan tâm, tính tình của nàng thật giống hắn và Ngôn.
"Nàng nhìn cái gì?" Tư Thiên Hoán thấy nàng luôn nhìn miếng ngọc bội đó, mím môi, hắn lấy miếng ngọc trong tay nàng, cũng bắt chước nàng đặt dưới ánh mặt trời để nhìn, chỉ thấy nửa trên của miếng ngọc bội có khói lượn lờ, một nửa còn lại là nước chảy, không khỏi kinh ngạc cười.
Quả thật là tín vật Vân Thủy Gian.
"Vũ Nhi, con đưa tín vật cho Bách Lý Liệt có sao không?" Bách Lý Ngôn không đồng ý, đưa cho hắn thì không phải là tương đương dâng toàn bộ Vân Thủy Gian cho bọn họ sao?
"Lấy được tín vật nhưng lại không giữ được nó, như vậy thì sao có thể coi như là có được chứ." Tô Trạch thản nhiên mở miệng, tán thưởng nhìn Tô Tiểu Vũ, hắn hiểu ý của nữ nhi.
Tô Tiểu Vũ hứng thú nhíu mày, nở nụ cười với Tô Trạch, không sai, đúng là nàng có ý này, Bách Lý Liệt gây nhiều điều ác như vậy, chết thì là hết, diẽn([email protected]
Trong lòng Tô Trạch có chút kinh hãi, lại nhìn về phía nữ nhi, thấy nàng đã nhìn về phía Tư Thiên Hoán, không khỏi oán hận trừng mắt nhìn Tư Thiên Hoán.
"Có phải cảm thấy ta rất xấu hay không?" Tô Tiểu Vũ nhìn Tư Thiên Hoán, cười hỏi.
Tư Thiên Hoán yêu chiều nhìn nàng, gật đầu, "Nữ nhân không xấu, nam nhân không yêu."
"Khụ khụ." Tô Trạch ho một tiếng, lạnh lùng nhìn hai người, lại bị ái thê nhéo tay một cái, ủy khuất nhìn về phía nàng.
"Không cho phép quấy rầy Vũ Nhi và Tiểu Hoán." Bách Lý Ngôn nhẹ giọng cảnh cáo, trong đôi mắt dịu dàng lại đầy ý uy hiếp.
"Nhưng ngươi làm cách nào để cho Tô Triết biết ngọc bội ở trong tay ngươi?" Tư Thiên Chanh hỏi, Tô Triết là người của Bách Lý Liệt, lấy được tín vật cũng không kỳ lạ, nhưng Tiểu Vũ luôn để ngọc bội trong quần áo, hắn không biết nên nhất định sẽ duỗi móng sói về phía Niệm Niệm hoặc là bá bá mới đúng.
Tư Thiên Hoán đùa nghịch ngọc bội, nghe vậy nhẹ nhàng cười, "Vừa rồi lúc ta và Vũ Nhi trở về, trên đường vẫn có người đi theo chúng ta, nếu ta đoán không sai, hắn chính là Tô Triết."
Mặc dù hắn chưa từng gặp Tô Triết, nhưng toàn bộ Tô gia có ai dám theo dõi bọn họ?
"Một người tự muốn chết thì đúng là không ai ngăn được." Bạch Thuật cười mỉa mai.
"Buổi tối ta ngủ với Niệm Niệm." Tô Tiểu Vũ duỗi cái lưng lười, nâng cằm Niệm Niệm, thấy hắn bất mãn trừng mắt nhìn mình, mới cười thu tay lại, nàng đã không còn kiên nhẫn nữa, mấy chuyện này nàng sẽ tạo cho Tô Triết một thời cơ tốt, nếu hắn vẫn không trộm được thì đừng trách nàng khinh thường hắn.
"A, đúng rồi, nhạc mẫu, cây quạt này là ta và Vũ Nhi tìm thấy trong phòng của người." Đột nhiên Tư Thiên Hoán lấy một cây quạt từ bên hông ra, đưa cho Bách Lý Ngôn.
Sắc mặt Bách Lý Ngôn phức tạp nhìn cây quạt, thật lâu sau, lắc đầu, không nhận lại nó, "Nó đã nhận con làm chủ nhân thì con giữ nó đi, coi như là đồ cưới ta cho Vũ Nhi."
"Đây là... Thần khí." Tô Trạch sờ cây quạt, có chút kinh ngạc nói.
" Cây quạt này là vật truyền lại cho gia chủ của Bách Lý gia, năm đó phụ thân hy vọng ta tiếp nhận vị trí gia chủ, tuy rằng ta rời khỏi Bách Lý gia nhưng phụ thân vẫn đưa cây quạt cho ta." Bách Lý Ngôn nhìn Truy Vân, thở dài, "Lúc đó phụ thân đã lớn tuổi nên cũng rất lạnh nhạt với sự tranh đấu của hai nhà, thậm chí còn nghĩ tới việc giải hòa, nhưng Bách Lý Liệt lại kịch liệt phản đối, phụ thân liền vụng trộm đưa cây quạt cho ta, hy vọng ta có thể đàn áp sự tàn bạo của Bách Lý Liệt, nhưng ta vội vàng rời đi nên không kịp lấy cây quạt này theo, sau đó lại thấy trên người Bách Lý Liệt cũng có một cây nên tưởng hắn đã tìm được rồi, hiện tại xem ra, cây quạt đó của hắn là giả."
"Vậy sau khi giải quyết xong đám người Bách Lý Liệt sẽ làm cho hai nhà giải hòa." Tô Trạch cười nhạt, hai nhà đã đấu tranh hơn trăm năm, nếu có thể hóa giải, tất nhiên là rất tốt.
Bách Lý Ngôn gật đầu, đẩy cây quạt về phía Tư Thiên Hoán, "Có nó, võ công của con sẽ càng mạnh hơn, sau này có thể bảo vệ tốt Vũ Nhi."
"Hắn có ta cũng có, chỉ biết khen hắn." Tô Tiểu Vũ nhỏ giọng lầu bầu, nhưng không ai người nghe được.
"Quản gia." Tô Trạch nhìn về phía Tô Lâm.
Tô Lâm tiến lên, khom người hỏi, "Gia chủ có gì dặn dò?"
"Buổi tối đưa hết thị vệ đến Lạc Vũ các." Tô Trạch nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, nói.
"Dạ." Tô Lâm lên tiếng, nhanh chóng rời đi.
Ban đêm.
Tô Tiểu Vũ mềm nhẹ vỗ lưng Niệm Niệm, dỗ hắn ngủ xong, cũng nằm xuống giường, chậm rãi ngủ.
Một bóng đen xẹt qua cửa sổ, cửa lớn nhanh chóng mở ra, một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện ngay bên giường, giơ tay lên muốn đánh Tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ đột nhiên mở to mắt, ôm Tô Niệm Vũ nhanh chóng tránh né, nhưng công lực của nàng đã hoàn toàn biến mất, dù tốc độ tránh nhanh cũng vẫn rất chật vật.
Hắc y nhân thấy đòn tấn công không thành, nhanh chóng đánh tiếp một chưởng khác, Tô Tiểu Vũ lại chật vật tránh thoát, miếng ngọc bội rơi ra khỏi cổ áo nàng, mắt hắc y nhân sáng lên, rồi phất tay, cắt đứt dây đeo ngọc bội, lúc miếng ngọc rơi xuống thì nhanh chóng cầm lấy xoay người rời đi.
"Người đâu, có thích khách!" Tô Tiểu Vũ cuống quít vọt tới trước cửa lớn, hô to, nhìn hắc y nhân biến mất trên bầu trời đêm, lạnh lùng nhếch khóe môi.
Sau khi Tô Tiểu Vũ đóng cửa lại, không để ý tới tiếng động náo loạn bên ngoài, đi đến bên giường, nhìn Tô Niệm Vũ không hề tỉnh lại mà lại nhắm chặt hai mắt, mặt nhăn lại đau khổ rên rỉ, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, nàng lập tức biến sắc, vươn tay bắt mạch cho hắn, nhưng vẫn không dò xét được gì.
" Mấy buổi tối này Niệm Niệm đều thế này sao?" Tô Tiểu Vũ hỏi Tiểu Bạch, Tiểu Bạch gật đầu, vô tội nhún vai, gặp ác mộng cũng không liên quan tới hắn.
"Niệm Niệm tỉnh lại đi, mau tỉnh lại, đệ đang gặp ác mộng thôi." Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng lắc người Niệm Niệm, muốn làm cho hắn tỉnh lại, nhưng chẳng những Niệm Niệm không tỉnh mà ngược lại cuộn trong người lại, thở hổn hển.
Tư Thiên Hoán nhảy xuống từ trên xà nhà, "Có trúng độc hay không?""Không có." Tô Tiểu Vũ lắc đầu, nếu là trúng độc thì ngược lại còn tốt, nhưng gặp ác mộng thì nàng sẽ không trị được, nhìn Niệm Niệm đau khổ, tâm nàng cũng co rút.
Tư Thiên Hoán nhíu mày, ôm Niệm Niệm từ trên giường lên, bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên lưng của hắn, con mắt màu hổ phách dần dần chuyển thành màu vàng, môi mỏng nhẹ nhàng mở, giọng nói trầm thấp, "Niệm Niệm, tỷ tỷ và tỷ phu ở đây, không cần sợ hãi."
Tô Tiểu Vũ biết hắn dùng bí kỹ Lê Nguyệt Hoa để trấn an sự sợ hãi của Niệm Niệm nên im lặng không lên tiếng quấy rầy.
Thật lâu sau, Niệm Niệm dần dần thả lỏng, nhưng sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, Tư Thiên Hoán thay quần áo cho hắn rồi đặt lại trên giường, đắp chăn lại.
Tiểu Bạch không cần bọn họ nhắc nhở, tự động nhảy đến bên cạnh Niệm Niệm, diẽn[daffn
" Chàng nói xem có phải vì lúc trước bị bắt cóc cho nên bị ám ảnh không?" Tô Tiểu Vũ lo lắng nói.
Tư Thiên Hoán thản nhiên nhìn Niệm Niệm, "Không biết, xem thử coi ngày mai có tốt lên chút nào hay không."
"Chàng đối xử với Niệm Niệm rất tốt." Tô Tiểu Vũ ôm lấy cánh tay hắn, nhíu mày nói.
"Ta là tỷ phu của nó." Tư Thiên Hoán cúi người hôn môi của nàng, thấp giọng nói.
Tô Tiểu Vũ đẩy mặt hắn ra, hừ nhẹ, "Ta ở đây với Niệm Niệm, chàng về phòng đi."
"Vẫn muốn chia phòng sao?" Mặt Tư Thiên Hoán lập tức đen thui, trong giọng nói có vẻ không cam lòng, không có cơ thể mềm mại của vật nhỏ, chỉ sợ hắn sẽ mất ngủ.
Tô Tiểu Vũ yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, sau đó cởi áo, tháo thắt lưng, chui vào chăn của Niệm Niệm, không thèm quan tâm hắn nữa.
Tư Thiên Hoán chán nản, trừng mắt nhìn nàng thật lâu, thấy nàng lại dám ngủ thiếp đi, tay nắm thật chặt, bóp nát viên ngọc hắn cầm trong tay.
Mở mắt nhìn căn phòng, đôi mắt màu hổ phách lóe sáng, thả người bay lên nằm xuống trên xà ngang, nếu ngày mai vật nhỏ nhìn thấy hắn ngủ ở đây thì nhất định sẽ thương hắn.
Nhưng hắn đã sai rồi, Tô Tiểu Vũ không phải là Phù Liễu.
Đêm khuya, chim xanh cầm ngọc bội bay đến Bách Lý gia, Bách Lý Liệt canh giữ ngoài phòng Bách Lý Dịch nghe thấy chim hót, lập tức nhìn về phía chim xanh đang bay tới, lúc lấy được tín vật, trong mắt lộ vẻ kích động và thù hận, nhốt chim xanh vào lại lồng sắt, xoay người đi vào phòng của Bách Lý Dịch.
"Sở tiên sinh, vết thương của Dịch nhi..." Bách Lý Liệt nhìn Bách Lý Dịch hôn mê, sắc tái nhợt trên giường, lo lắng nhìn về phía nam tử mặc đồ đen đứng bên giường.
Hắc y nam tử xoay người lại, khuôn mặt hiện rõ, hắn là Sở Thiên Hữu.
" Kinh mạch Bách Lý Dịch đã được nối lại, võ công cũng khôi phục rồi." Sở Thiên Hữu thản nhiên nói, môi nhếch lên một nụ cười lạnh, "Nếu ngươi thật sự có thể phế được võ công của Tô Tiểu Vũ, nhớ giao nàng cho ta."
Chủ nhân nói, chỉ có nơi tức giận và thù hận tụ tập lại thì mới có thể luyện công, hắn có thể ngồi mát ăn bát vàng, trong lúc vô tình hắn tìm được nơi có linh khí thuần túy để luyện công nên hắn phải làm cho Bách Lý Dịch rơi vào thù hận cùng cực khi đó nhờ hắn mà võ công của mình sẽ cao lên không ít, biết chuyện này lại liên quan đến Tô Tiểu Vũ và Tư Thiên Hoán nên hắn càng không thể bỏ qua.
Hắn không trông cậy vào đám phế vật này có thể phế được đám người Tô Tiểu Vũ, nhưng có thể gây cho bọn họ thêm phiền phức, hắn cũng rất thích ra tay tương trợ.
"Vậy tốt quá rồi, Sở tiên sinh phải đi rồi sao?" Tuy rằng Bách Lý Liệt không biết thiếu niên họ Sở trước mắt này có thù hận gì với Tô Tiểu Vũ, nhưng hắn đã cứu Dịch nhi lại có chung kẻ địch thì chắc chắn là đồng minh, thực lực thiếu niên này bí hiểm, nếu có thể được hắn giúp đỡ thì hắn cũng không để Tô gia vào mắt, thấy hắn muốn rời khỏi đây nên ở miệng muốn giữ hắn lại, "Sở tiên sinh gì không ở lại liên thủ cùng ta xây dựng nghiệp lớn sao?"
"Không cần, ta không có hứng thú với nghiệp lớn của ngươi." Sở Thiên hữu thản nhiên nói, hắn biết những người này vốn không thể đối phó được hai người bọn họ, một khi đã như vậy, hắn cần gì phải lãng phí thời gian, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Bách Lý Liệt còn muốn giữ người lại nhưng chỉ thấy một trận gió thổi qua, bóng dáng Sở Thiên Hữu đã biến mất ở cửa.
"Phụ thân..." Bách Lý Dịch từ từ tỉnh lại, khàn giọng kêu.
Bách Lý Liệt vốn đang ngẩn người nhìn cửa, nghe thấy âm thanh thì lập tức chạy qua, "Dịch nhi, ngươi đừng lộn xộn, thương thế của ngươi vừa mới tốt lên thôi."
"Tốt lên sao?" Bách Lý Dịch khó hiểu nhìn Bách Lý Liệt, nghĩ đến việc mình đã là một phế nhân, trong mắt lại đầy hận ý hơn.
"Dịch nhi, Sở tiên sinh đã cứu ngươi, bây giờ ngươi đã tốt hơn rồi, võ công cũng đã khôi phục!" Bách Lý Liệt giải thích, Dịch nhi đã hôn mê ba ngày, việc này hắn cũng không biết.
Bách Lý Dịch không thể tin trợn to mắt, cánh tay chậm rãi nâng tay lên, mắt mừng như điên, không để ý mình đang suy yếu, ngồi bật dậy, cử động toàn thân, phát hiện tất cả kinh mạch bị đứt đều đã khôi phục lại, kích động đỏ bừng hai mắt, "Phụ thân, ta khỏe rồi, ta khỏe rồi, ta không phải phế nhân!"
"Đúng đúng đúng, ngươi đừng kích động, nghỉ ngơi trước đã, ngày mốt phụ thân đi báo thù cho ngươi." Bách Lý Liệt nghĩ đến nhi tử mình yêu thương bị trọng thương như thế, trong lòng đầy hận ý, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nụ cười của Bách Lý Dịch cứng đờ, nghi hoặc nhìn phụ thân, "Ngày kia?"
"A Triết đã trộm được tín vật rồi." Bách Lý Liệt nói từng chữ một, mắt chớp động đầy hạnh phúc, vươn tay lấy miếng ngọc bội hình giọt nước bỏ vào trong tay Bách Lý Dịch.
Bách Lý Dịch cầm lấy ngọc bội, hai mắt vô thần cũng trở nên cực nóng, sắc mặt trắng bệch không có sức sống cũng kích động bắt đầu đỏ lên, hắn run run vuốt ve ngọc bội, cất tiếng cười to, "Trời cũng giúp ta, phụ thân, rốt cục Bách Lý gia ta cũng không cần bị Tô gia đàn áp nữa rồi, chúng ta mới là chủ nhân Vân Thủy Gian!" Nói xong, trong mắt xẹt qua chút hận ý, Tô Tiểu Vũ, Tư Thiên Hoán, những đau khổi ta phải chịu, ta muốn trả lại gấp bội cho các ngươi!
"Dịch nhi, nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai còn nghĩ biện pháp, để A Triết thúc thúc phá giải trận pháp của Tô gia từ bên kia." Bách Lý Liệt nói, lúc trước hắn không kêu Tô Triết phá trận, chủ yếu là vì muốn để hắn ở lại Tô gia để giám thị bọn họ, chờ Tô Trạch độc phát sẽ cướp lấy tín vật, để bọn họ thừa dịp loạn lạc mà tấn công Tô gia, nhưng hiện tại, tuy rằng tiện nhân Bách Lý Ngôn không cho Tô Trạch uống thuốc độc nhưng cũng may tín vật đã rơi vào tay hắn, diễn(daffnnlle3quyssdoon Tô Triết cũng không cần ở lại Tô gia nữa, vậy kêu hắn đi phá trận, cũng không cần lo sẽ khiến cho Tô Trạch hoài nghi.
"Đúng vậy, phụ thân." Tâm trạng Bách Lý Dịch rất tốt nên chân khí chạy khắp toàn thân, võ công khôi phục làm cho hắn càng vui vẻ, sau khi nằm xuống, mới hỏi, "Sở tiên sinh đâu?"
"Hắn không muốn giúp chúng ta, cho nên đi rồi." Bách Lý Liệt có chút tiếc nuối.
Bách Lý Dịch lại an tâm cười nói, "Rời đi cũng tốt, hắn lợi hại như vậy, lỡ như muốn tranh giành thì chẳng phải chúng ta sẽ gặp phiền phức sao?"
"Vẫn là Dịch nhi suy tính chu đáo, nhanh chóng nghỉ ngơi đi." Bách Lý Liệt nói, thấy hắn nắm chặt ngọc bội, vỗ vai hắn, xoay người rời đi, tín vật đặt ở chỗ nhi tử, hắn rất yên tâm.
Bách Lý Dịch vui vẻ nhìn ngọc bội trong tay, không hề buồn ngủ, dù địa vị của hắn ở Bách Lý gia cao tới đâu thì cũng chỉ là nô bộc Tô gia, nhưng hiện tại không giống lúc trước nữa, tín vật ở trong tay hắn, chủ nhân Vân Thủy Gian cũng là hắn, đám người Tô gia chết tiệt, một ngày nào đó hắn sẽ giết toàn bộ.
Bách Lý Vũ như u hồn đi vào phòng Bách Lý Dịch, tóc tai không cột, xõa xuống trên vai, sắc mặt tái nhợt.
"Vũ nhi, ngươi tới đây làm gì?" Bách Lý Dịch phát hiện ở cửa có người, cảnh giác nhìn qua, nhìn thấy Bách Lý Vũ, nghi hoặc hỏi.
"Ca ca, không phải là các ngươi muốn giết Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ chứ?" Bách Lý Vũ hỏi xa xôi, đôi mắt vô thần dần dần hiện lên hận ý, ngay cả mặt mũi cũng trở nên dữ tợn, "Các ngươi mang ta theo được không, ta muốn tự tay giết bọn họ, giết Tư Thiên Hoán!"
Rốt cục Bách Lý Dịch cũng phát giác nàng không bình thường, nắm chặt ngọc bội, cẩn thận nhẹ giọng nói, "Được, ca ca nhất định mang ngươi theo, cho ngươi tự tay giết Tư Thiên Hoán."
"Cám ơn ca ca." Mặt Bách Lý Vũ khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cười với Bách Lý Dịch, đi ra ngoài như như quỷ.
Buổi tối mà lại nhìn thấy hình ảnh này, Bách Lý Dịch cũng không nhịn được mà rùng mình một cái, lòng nghĩ hẳn là Bách Lý Vũ bị Tư Thiên Hoán lừa gạt nên bị đả kích nên mới thất thường như thế.
Bách Lý Vũ thất thường thật sự bởi vì Tư Thiên Hoán, ngày đó Bách Lý Liệt ôm Bách Lý Dịch cả người đầy máu trở về, nàng đuổi theo Bách Lý Liệt, hỏi thăm Tư Thiên Hoán ở đâu, lại bị Bách Lý Liệt dùng sức đánh một cái, rồi nghe nói từ đầu tới đuôi đều Tư Thiên Hoán đều dối gạt nàng.
Nàng là người tâm cao khí ngạo, biết mình bị lừa, còn làm ra chuyện mất mặt, lại bị Bách Lý Liệt đánh một cái, điều này khiến cho nàng nổi điên, đến cuối cùng tinh thần trở nên thất thường.
Bách Lý Dịch không biết Bách Lý Vũ đã rơi vào trạng thái điên loạn, lòng chỉ còn lại thù hận, trên đường nhìn thấy người hầu đều tưởng là Tư Thiên Hoán, hung hăng quất đến chết, toàn bộ người trong Bách Lý gia đều cách xa nàng, không ai dám tới gần nàng.
Mà Bách Lý Liệt vẫn vội vàng tìm kiếm thần y cho Bách Lý Dịch, vốn không rảnh bận tâm đến chuyện của Bách Lý Vũ, chờ khi hắn phát hiện thì ngay cả hắn Bách Lý Vũ cũng đánh.
Nếu Bách Lý Dịch biết điều nà, chỉ sợ vừa rồi đã dùng một chưởng lấy mạng nàng, một muội muội vô dụng, giữ lại cũng chỉ lãng phí lương thực.
Mà Bách Lý Vũ đi quan đi lại vô mục đích trong Bách Lý phủ, đột nhiên nhìn thấy có người đi ra khỏi viện mà lúc trước Tư Thiên Hoán từng ở, lập tức tiến lên bắt lấy nô bộc đó, hung hăng nhìn hắn, sau đó ôm chặt hắn.
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư ngươi muốn làm gì?" Nô bộc bị nàng dọa sợ tới mức ba hồn bảy phách bị bay mất, không hề vui vẻ khi có ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, lúc này hắn thầm nghĩ đến mạng sống mình, ai chẳng biết đại tiểu thư đã điên rồi!
Bách Lý Vũ như không nghe thấy hắn nói chuyện, ngây ngốc cười, sau đó hôn nô bộc đó, thấy nô bộc đó không hề phản ứng, chỉ sợ hãi nhìn mình, trong mắt xẹt qua chút oán khí, hung hăng đẩy hắn ra sau.
"Tư đại ca, vì sao ngươi không cần Vũ nhi, ngươi đã đồng ý chăm sóc Vũ nhi..." Bách Lý Vũ bước từng bước đến gần nô bộc đang muốn trốn, hờn tủi nói.
"Đại tiểu thư, ngươi nhận sai người rồi, nô tài... A!" Một cái roi sắc bén quất đến làm cho lời giải thích của hắn trở thành tiếng kêu rên.
"Tư Thiên Hoán, ngươi không biết xấu hổ, cùng với tiểu tiện nhân kia gạt ta, ta giết ngươi, giết ngươi!" Mạt Bách Lý Vũ dữ tợn, ngữ điệu ác độc, điên cuồng, dùng toàn lực vung roi, quật nô bộc té xuống đất, tiếng roi và tiếng kêu đau khổ vang vọng khắp sân.
Ban đầu nô bộc còn kêu rên, nhưng máu trên người hắn càng lúc càng nhiều, dần dần giọng nói càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng, ngừng thở, toàn bộ người đầy máy, không nhìn rõ diện mạo.
Mặt Bách Lý Vũ cũng bị máu bắn lên, nhưng nàng vẫn không tính dừng tay, trong mắt càng lúc càng vui vẻ, máu trên mặt càng khiến nàng trông dữ tợn hơn, dưới ánh trăng, giống một ác quỷ cô hồn.
Một tiếng "Ầm" vang lên, chân trời vang lên một tiếng sấm, không bao lâu sau, trời bắt đầu mưa to.
Tay Bách Lý Vũ chậm rãi dừng lại, nhìn thi thể máu thịt lẫn lộn dưới mưa, đột nhiên cười ha hả, bỏ roi xuống, vui vẻ chạy ra khỏi sân.
Một nha hoàn nhìn thấy cảnh tượng này, dùng sức bịt miệng để không phát ra âm thanh nào, đến cuối cùng, sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.