Năm bốn tuổi gặp nhau, không ai nghĩ rằng, hai đứa bé ấy sẽ là của nhau, định mệnh lặng lẽ gắn kết cả hai lại, thành một sợi dây chặt chẽ.
Sau này Sở Diên và Nguỵ Hi Hoà gặp lại, cứ tưởng rằng đã quên mất nhau, cả hai lại mạnh mẽ thu hút lẫn nhau.
Một người nhu hoà, thanh lãnh tựa ánh trăng, vừa dịu dàng, vừa ấm áp; một người lại như cơn gió vô định, khi nhẹ nhàng mơn man, khi lại mãnh liệt, vội vã..
“Bạn học nhỏ, ngoảnh đầu lại, thích tôi một chút được không?”
“Ngụy Hi Hòa, cậu cứ tiến về phía trước. Sở Diên sẽ ở sau lưng bảo vệ cậu, vì cậu mà một đường trải đầy hoa hồng.”
Ngụy Hi Hòa ôm Sở Diên, sau lưng cô bỏng rát, ngọn lửa như thiêu đốt da thịt. Cô nhẹ nhàng mỉm cười, lau những giọt nước mắt trên khóe mi cậu:
“Sở Diên, đừng khóc. Cuối cùng thì tôi cũng đã bảo vệ thành công thế giới nhỏ của tôi rồi.”
Sở Diên không biết rằng, từ lúc gặp cậu, thế giới của cô đã mang tên Sở Diên.