Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
”Vũ tiểu thư, là con gái của ta không đúng, không nên đắc tội với người, ta thay mặt nó xin lỗi người, mong người đại nhân đại lượng đừng trách tội nó, tha cho nó lần này đi, ta cầu xin người” Lâm Thương khẩn thiết cầu xin, giờ phút này ông ta hiểu rõ, nếu hôm nay không nhượng bộ, ông ta sẽ gặp phiền phức lớn.
“tha, ngươi nói dễ dàng quá nhỉ, như vậy bọn ta chẳng phải thiệt hại sao, Lăng Vân sơn trang xưa nay chưa từng làm ăn lỗ vốn bao giờ” Linh nhi nhẹ nhàng nói, nhưng khẩu khí lại đầy sắt nhọn.
“đúng vậy, như vậy làm sao được chứ” Thuận Phong cũng cười khẩy.
“con gái ngươi đắc tội với Lăng Vân sơn trang mà tha dễ dàng như vậy, danh tiếng của Lăng Vân sơn trang chẳng phải sẽ bị người ta đem ra làm trò cười sao” Dung nhi mỉa mai.
“Lâm bang chủ cũng nghe rồi đó, ba đệ đệ và muội muội của ta cũng không đồng ý bỏ qua, cho nên ta càng không thể bỏ qua được”Ngọc Tuyết cố tình nhấn mạnh câu càng không thể bỏ qua.
“ngươi…..các ngươi bức người quá đáng…cha… chúng ta ..cứ giết chúng, sau đó xóa sạch dấu vết,…như vậy…như vậy thì thần không biết quỷ không hay rồi”Lâm Uyển Nhu mắt đầy phẫn nộ, dung mạo của ả đã bị hủy rồi thì còn gì để mất nữa chứ.
“giỏi, ngươi rất có bản lĩnh, từ trước đến nay ngươi là người đầu tiên dám công khai chống đối với Lăng Vân sơn trang đó, chỉ tiếc là ngươi không có khả năng này mà thôi” Dung nhi ánh mắt toát ra đầy ý cười cùng lãnh khí làm cho người ta sợ hãi.
“ngươi nói vậy là sao” Lâm Thương lo lắng hỏi, giọng điệu này, không lẽ họ đã ra tay trước.
“cũng không có gì, có lẽ bây giờ tất cả các phân đà của Hắc Long bang trong Lãnh Nghiệp hòang triều đều đã bị Lăng Vân sơn trang tiêu diệt, người của ngươi dẫn đến đây, bây giờ cũng đều đã bị khống chế, không biết ngươi định dùng cách gì giết bọn ta đây” Linh nhi hảo tâm giải thích.
(Miu: té xỉu, tiêu diệt bang phái của người ta mà còn nói là hảo tâm, tỷ là người đầu tiên; TT :đúng, đúng, tự cổ duy nhất nhân; Linh nhi: *rút kiếm*, hai người nói gì; TT, Miu : xách dép bỏ chạy ).
“cái gì” Lâm Thương đờ đẫn ngã về sau, cơ nghiệp mà ông ta vất vả gây dựng giờ phút này lại tan thành mây khói chỉ trong vòng mấy ngày.
“không thể nào, làm sao có thể, các người bắt đầu ra tay từ khi nào” Lâm Uyển Nhu như không tin vào những gì mình vừa nghe được.
“từ giây phút chúng ta gặp nhau lần đầu, ngươi đã mở miệng mắng ta là hồ ly tinh, ta từ trước đến giờ chưa từng bị sỉ nhục như vậy, vì vậy ta nhất định sẽ khiến cho ngươi phải trả giá đắt vì chuyện này” Ngọc Tuyết lạnh lùng trả lời.
Giờ phút này mọi người trong Thiên Long giáo mới hiểu được nàng căn bản không phải là nữ nhân yếu đuối, dễ dàng bị người ta ức hiếp, mà là một nữ nhân tâm cơ khó lường, không, là yêu nữ khó đối phó mới đúng, nhưng nếu nàng ta và giáo chủ của họ thành đôi, có sự trợ giúp của Lăng Vân sơn trang, như vậy Thiên Long giáo chẳng phải sẽ như hổ thêm cánh sao, vậy thì tốt quá rồi.
“sao có thể như vậy, thì ra ngươi đã tính toán từ trước, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ngươi có phải không, tất cả đều do ngươi sắp xếp đúng không, kể cả chuyện để ta bắt đi cũng vậy” Lâm Uyển Nhu thất thần, cô ta căn bản là yêu nữ, là một kẻ mà bản thân mình không bao giờ có thể đối phó được.
“không sai” Ngọc Tuyết thẳng thắn thừa nhận.
“ta liều mạng với các ngươi” Lâm Thương phẫn nộ lao về phía đám người Ngọc Tuyết tấn công.
“ầm, phịch “ hai tiếng động vang lên, Lâm Thương ngã xuống, khóe miệng chảy máu chỉ thốt lên bốn từ ”ta không cam tâm”thì tắt thở, lúc đó ông ta tấn công về phía Thuận Phong, y dùng chưởng lực phát ra một chưởng ba phần công lực, Hàn Vân chưởng của y đứng thứ tư trên giang hồ trong số các loại võ công lợi hại nhất, nên Lâm thương vốn không thể nào chống lại.
“cha…cha… là con, mọi chuyện đều là do lỗi của con, là con sai…cha” Lâm Uyển Nhu ôm thi thể Lâm Thương khóc lớn.
“xoẹt” Lâm Uyển Nhu trên cổ xuất hiện một đường mãnh, té ra đất tắt thở.
“cha cô ta đã chết, cô ta sống làm gì nữa, chỉ có điều giết như vậy xem ra lợi cho cô ta quá” Linh nhi thu lại kiếm vừa xuất ra, chỉ một nhát đã lấy mạng của Lâm Uyển Nhu.
“chết rồi thì thôi đi, còn nói gì nữa, ở đây hết náo nhiệt rồi, ta đi tìm chỗ náo nhiệt hơn đây” Thuận Phong dứt lời bóng dáng đã biến mất khỏi đại sảnh.
“huynh ấy cứ luôn như vậy, không chịu ngồi yên bao giờ, không biết tới bao giờ mới sửa được đây” Linh nhi lắc đầu.
“không biết nhưng e là khó lắm” Dung nhi trả lời.
******************************
Sau khi chuyện kết thúc, người của Thiên Long giáo tiến hành dọn dẹp mọi thứ còn lại, Hoàng Ngự Long không nói tiếng nào, lẳng lặng vào thư phòng đóng cửa, không hề bước ra, sáng hôm sau có một cỗ xe ngựa rời khỏi Thiên Long giáo, đó chính là cỗ xe của Ngọc Tuyết, bên trong xe ba tỷ muội Vũ gia ngồi yên không ai nói tiếng nào.
Từ hôm qua đến giờ, Hoàng Ngự Long không nói bất kỳ lời nào với Ngọc Tuyết, cho nên nàng đã để lại một lá thư và lẳng lặng rời khỏi, hy vọng là nàng đóan đúng, nếu không thì nửa đời còn lại nàng xem ra phải cô đơn một mình rồi.
******************************
Lúc này tại Thiên Long giáo, Hoàng Ngự Long sau một đêm suy nghĩ, đã quyết định đi tìm Ngọc Tuyết để nói rõ, nhưng khi đến phòng nàng thì lại không thấy một ai, hỏi ra mới biết thì ra nàng đã rời đi từ sớm, nhưng do hắn dặn không cho bất cứ ai làm phiền đến hắn, nên thuộc hạ của hắn không ai dám vào trong bẩm báo cả, đành để cho đám người Ngọc Tuyết rời đi, hắn tiến vào phòng thì nhìn thấy phong thư mà nàng để lại cho hắn, đọc xong phong thư, hắn không nghĩ nhiều phi thân ra ngoài tìm một con ngựa nhanh nhất nhanh chóng đuổi theo nàng.
Long, khi chàng đọc xong lá thư này ta đã rời đi, ta biết chàng không thể chấp nhận được chuyện ngay từ đầu ta gạt chàng, nhưng mà có một chuyện ta không hề giả dối, đó chính là tình cảm của ta, ta là thật lòng yêu chàng, nếu chàng thật sự không chịu tin tưởng tình cảm của ta, cứ cho là ta chỉ có ý đùa giỡn chàng thì xem như duyên phận của chúng ta đã hết, nhưng Vũ Ngọc Tuyết ta xưa nay là ngươi nói một là một hai là hai, nếu ta đã nhận định chàng, thì cả đời ta trong lòng, chỉ có mình chàng, nếu chúng ta đã vô duyên thì ta cũng không còn gì để nói, nhưng cả đời này của ta sẽ không lấy bất kỳ một ai nữa, ta nghĩ ta sẽ quay về nhà, suốt đời ẩn cư, không rời khỏi nửa bước, sống cô độc trong suốt nửa đời còn lại, chúc chàng có thể nhanh chóng tìm được một nữ nhân tốt và sống hạnh phúc, dù ở đâu ta cũng sẽ luôn chúc phúc cho chàng
Tuyết nhi, nàng phải chờ ta, nàng nhất định phải chờ ta, nữ nhân ngu ngốc này, ta có nói giận nàng sao, ta chẳng qua không kịp thời thích ứng mọi việc, thân phận của nàng quá đặc biệt , rồi ta đột nhiên phát hiện ta dường như không hiểu rõ nàng, nên mới không thể đối mặt với nàng được thôi, chứ ta có giận nàng bao giờ, vậy mà nàng lại tự suy nghĩ lung tung, còn bỏ đi nữa chứ, nếu tìm được nàng ta nhất định sẽ phạt nàng thật nặng.
Hoàng Ngự Long phóng ngựa như bay, nếu không đuổi kịp, chỉ sợ nửa đời còn lại cô đơn không chỉ có nàng mà còn có hắn, lần trước cái tên Lâm Thương kia mua chuộc người của hắn, hại hắn bị thương nhầm lật đổ Thiên Long giáo, thống nhất hắc đạo, thật sự từ trước đến nay ngoài mặt dù thuận hòa, nhưng bên trong hai tổ chức hắc đạo này luôn âm thầm đối nghịch, nếu lần đó không có nàng cứu hắn thì hắn đã không còn sống tời ngày hôm nay, nàng lại còn giúp hắn tiêu diệt kẻ thù lớn của hắn, nữ nhân này ngay từ lần đầu gặp mặt đã cướp đi trái tim của hắn, khiến hắn không giây phút nào là không nghĩ tới nàng, vậy mà nàng cư nhiên lại bỏ đi không nói tiếng nào như vậy, thật làm hắn tức chết mà.
********************
“tỷ tỷ, tỷ định cứ như vậy mà đi sao” Linh nhi khó hiểu, rõ ràng tỷ tỷ yêu tên kia mà.
“Linh nhi, khi nào muội đạt trình độ như tỷ ấy thì muội sẽ hiểu thôi” Dung nhi cười nói, nụ cười của nàng rất hiếm, chỉ cười với người trong nhà thôi nha..
“à đã hiểu, tại sao muội quên mất nhỉ” Linh nhi nghe xong gật đầu nhớ ra, tại sao quên mất bản chất đại tỷ nhà mình nhỉ, tỷ ấy làm như vậy chẳng qua là làm cho cái tên kia nóng ruột đuổi theo thôi, bức hắn thừa nhận đời này không có tỷ tỷ là không được.
“tiểu thư, Hoàng giáo chủ ở phía trước chặn đường” Y Thanh bên ngoài nói vọng vào, cứ tưởng hắn sẽ không đến, không ngờ vừa mới đi có nửa ngày đã đuổi kịp đến nơi rồi, Dung nhi và Linh nhi nhìn nhau cười, tên này đời này bị đại tỷ của họ khống chế rồi, đừng hòng chạy được đi đâu.
Ngọc Tuyết không nói, nhẹ nhàng xuống xe, thì ngay lập tức rơi vào vòng tay quen thuộc.
“chàng..ưm…ưm”còn chưa nói được câu nào môi đã bị người ta cướp lấy.
Hoàng Ngự Long hôn nàng, hắn đem cơn giận dữ truyền qua nụ hôn, vừa hôn vừa cắn môi nàng, đến khi môi nàng sưng đỏ, và không thể thở được nữa hắn mới buông tha nàng.
“nữ nhân ngu ngốc, ai cho nàng tự động rời khỏi vậy hả, ta nói cho nàng biết sau này không được sự cho phép của ta ,nàng không được rời khỏi ta biết không hả”
“chàng không giận ta vì lừa chàng sao”
“không quan trọng, ta chỉ muốn biết nàng có yêu ta không” hắn nhìn nàng thâm tình
“có, ta yêu chàng” nàng thật lòng trả lời
“vậy là đủ rồi, chì cần như vậy thôi, ta không quan tâm trước đây đã có chuyện gì, chỉ cần sau này nàng luôn ở bên cạnh ta, không bao giờ rời xa ta là được rồi”hắn ôm chặt nàng, như thể buông tay ra, nàng sẽ biến mất vậy.
“được” nàng cười tựa vào lòng hắn, nàng biết lần này nàng đã thắng cược, cược được một nam nhan yêu nàng, cược được một tướng công có thể cho nàng hạnh phúc cả đời.
Mấy tháng sau, giang hồ có tin, Hắc Long bang vì đắc tội Lăng Vân sơn trang mà toàn bang bị diệt, đại tiểu thư của Lăng Vân sơn trang và giáo chủ Thiên Long giáo thành thân, hai bên kết thông gia, cả hai thế lực vốn đã mạnh bây giờ còn mạnh hơn trước rất nhiều, khiến cho người giang hồ càng thêm e sợ, nhưng kết cục của một chuyện tình giữa một yêu nữ và một đại ma đầu, đã kết thúc viên mãn bằng một lễ thành thân hoành tráng tại Lăng Vân sơn trang, và lại mở thêm một chương mới nữa cho thế hệ thứ tư của sơn trang huyền thoại.