Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi ngậm cái đầu rắn, tay bà ta từ từ buông ra.
Con rắn to gần bằng bắp tay trẻ con lập tức chui thẳng vào miệng.
Thậm chí có thể thấy dấu vết con rắn di chuyển xuống cổ họng của bà ta.
Còn những con rắn còn lại sau khi thoát khỏi lồng không hề bỏ chạy mà đều bò lên người bà mối, chui vào áo quần của bà ta, thậm chí có con còn chui vào quần lót.
Tôi sợ đến mức suýt hét lên, vội bịt chặt miệng, xoay người bỏ chạy.
Nhưng chàng trai kia lại chặn đường tôi, nhàn nhạt nói: "Có hình xăm máu rắn kia, cô chạy không thoát đâu."
Tôi nhìn anh, nhớ lại cảm giác ngạt thở khi huyết xà quấn quanh cổ còn có cơn đau bị kéo dai.
Tôi vội ôm lấy cánh tay anh, thở hổn hển nói: "Tôi giúp anh hỏi ra chủ mưu đứng sau ma gọi xuân, anh... Cứu tôi đi! Đừng để tôi... Để tôi..."
Tiếng nhai nuốt của bà mối cùng tiếng rít của đám rắn khiến tôi run rẩy không ngừng.
Việc này đã sắp vượt ra khỏi tầm khống chế, nếu là Phạm Quang, vì kiếm tiền hắn sẽ làm mọi chuyện trong im lặng.
Hắn chắc chắn sẽ không để Trần Trung chết, không để bà mối chết, nhất là không để họ chết trong chính ngôi nhà của mình.
Sự việc đã đến nước này, hình như ai có liên quan đến ma gọi xuân đều phải chết.
Có lẽ Phạm Quang cũng khó sống!
Tôi đã bị xăm hình hai người ôm một con rắn trên lưng, tôi không muốn chết, càng không muốn như Trần Xuân Ny phục vụ dưới thân trâu bò.
Hiện tại chỉ có chàng trai thần bí này có lẽ có thể cứu tôi.
"Được." Chàng trai gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi.
Tôi có cảm giác sau lưng hơi ấm lên, cơn đau do kim đâm lập tức biến mất.
Cố nén sợ hãi, tôi quay đầu nhìn bà mối.
Con rắn chui vào miệng bà ta chỉ còn nửa cái đuôi nhỏ đung đưa bên ngoài, trong khi những con rắn khác đều đã biến mất.
Không còn con rắn nào bò xung quanh, vậy thì chỉ có thể nó đã chui vào...
Tôi không nhịn được nữa, hét lên.
Nỗi sợ tồn đọng từ đêm qua được trút bỏ bằng cách này.
Nghe tiếng hét của tôi, mọi người đang bị vụ trâu điên thu hút lập tức chạy tới, có cả Phạm Quang và mẹ tôi.
Lúc họ tới, cái đuôi rắn kia vẫn còn một chút ở bên ngoài, cổ họng của bà mối phồng lên hình trụ.
Bà ta chưa chết, hai chân quẫy đạp loạn xạ, hai tay cào vào cổ họng, da bị xé toạc, cổ họng trầy xước, bên dưới còn có thể nhìn thấy vảy rắn sót lại.
Bà mối chảy máu mũi ròng ròng, không nói được, nhưng ánh mắt cứ dán chặt về phía đám đông đang chạy tới.
Phạm Quang lườm tôi, nhưng lần này tôi đã không còn cảm giác ngột ngạt như bị rắn siết cổ, không biết là nhờ chàng trai kia hay vì hắn không có thời gian quan tâm tới tôi.
Mẹ tôi chạy tới kéo tôi sang một bên: "Cô muốn bỏ trốn đúng không? Cô không thoát nổi đâu, hình xăm máu rắn kia có dính máu của em trai cô, nó muốn thế nào cô phải thế ấy, chạy bao xa cũng không có tác dụng."
Tôi bị dọa đến ngây người.
Trong lúc này, Phạm Quang và một số người to gan gạt quần áo của bà mối ra.
Thì thấy có một con rắn luồn qua cạp quần, còn bụng bà mối lại phình to như bụng bầu, thậm chí còn có hiện tượng "động thai".
Đáng tiếc, trong bụng bà ta không phải thai nhi mà là rắn.
Đám đông lập tức trở nên hỗn loạn, quá nhiều sự cố xảy ra liên tiếp, mọi người đều sợ hãi lùi lại.
Có người gọi điện báo cảnh sát, có người gọi điện báo cho gia đình bà mối, những người khác thảo luận về việc cần làm.
Giữa tiếng ồn ào của đám đông, tôi thật sự không muốn tiếp tục chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp nà, theo bản năng lùi lại một bước.
Vừa vào cửa, tôi liền thấy Trần Xuân Ny đang ngồi ở một góc sáng sủa hài lòng gặm thịt.
Thấy tôi nhìn, chị ta còn cười cười đưa miếng thịt cho tôi.
Đêm qua xảy ra chuyện kia, hôm nay còn thản nhiên ăn thịt, đúng là ngốc!
Tôi cười khổ, thầm nghĩ sau khi chàng trai thần bí kia giúp tôi xóa hình xăm, tôi sẽ nhờ anh cứu chị ta.
Không ngừng xảy ra chuyện lạ, nhiều người sau khi biết tin đều hào hứng tới xem.
Nghĩ đến chuyện Phạm Quang đang làm, tôi sợ mấy lão già biến thái lại tới tìm Trần Xuân Ny gây rắc rối.
Tôi kéo chị ta xuống bếp, lấy ít chân gà còn lại hôm qua ra, bảo chị ta ngồi đó ăn, không được chạy lúc tung.
Lúc tôi quay trở ra, trong và ngoài nhà đã có rất nhiều người tụ tập, xì xào bàn tán về hàng loạt chuyện lạ.
Người vây lại càng lúc càng đông nhưng bọn họ chẳng mấy sợ hãi, đa phần đều tò mò và phấn khích.
Trước khi cảnh sát tới, gia đình Trần Trung và bà mối đã có mặt.
Người nhà Trần Trung khá bình tĩnh, dù gì Trần Trung đã già yếu, gần đất xa trời, bọn họ chỉ dùng một tấm vải trắng phủ lên thi thể, nói đợi cảnh sát đến.
Giải quyết gia đình bà mối rắc rối hơn, bà mối làm ăn được tiền, bây giờ bà ta chết, còn không rõ nguyên nhân, người nhà liền đòi mẹ tôi bồi thường, bảo bà mối xảy ra chuyện ở nhà chúng tôi, chúng tôi phải trả tiền mới đúng.
Mãi đến khi cảnh sát tới, bọn họ tới kiểm tra thi thể của bà mối trước.
Kết quả cảnh sát vừa kéo vải trắng lên, con rắn chui vào đột nhiên từ trong bụng bà ta bò ra.
Con rắn lớn và dài dính đầy máu, khi bò ra kéo theo mùi tanh tưởi và mùi máu.
Đừng nói là người bình thường, ngay cả cảnh sát cũng hoảng sợ vội lùi lại, không ai dám tới gần.
Sau khi chục con rắn bò ra, dưới đất chỉ còn lại một cái xác chết đẫm máu với cái bụng mở toang.
Gia đình bà mối bật khóc.
Mẹ tôi và Phạm Quang một mực khẳng định chuyện này không liên quan đến họ, cảnh sát đương nhiên yêu cầu tôi - nhân chứng đầu tiên - đi lấy lời khai.
Khi nghe nói cảnh sát đang tìm mình, tim tôi đập thình thịch, theo bản năng đi nhanh về phía cảnh sát.
Cảnh sát hiện đang ở ngay trước mặt, đây là thời điểm tốt nhất để nhờ cảnh sát giúp đỡ!
Chàng trai kia không rõ thân phận, chưa chắc đáng tin bằng cảnh sát.
Nhưng tôi vừa nhấc chân, Phạm Quang liền trừng mắt nhìn tôi, ngay sau đó cảm giác nghẹt thở do bị một con rắn quấn quanh cổ ập tới.
Cổ họng khi nãy có thể nói chuyện như bị cái gì đó ngăn lại, không thể phát ra âm thanh, ngay cả lưỡi cũng không nghe khống chế, thậm chí tôi có thể nghe tiếng rít rất nhỏ.
"Chị?" Phạm Quang đi tới, lo lắng nắm lấy cánh tay tôi, "Chị sợ à? Cảnh sát muốn thẩm vấn chị, hay là chị cứ nói em biết chuyện gì đã xảy ra đi, em sẽ ghi âm lại rồi đưa cho cảnh sát."
Nói tới đây hắn ghé vào tai tôi: "Nếu chị dám nói nhảm, tôi chỉ cần nhìn một cái, hình xăm rắn sẽ lập tức cắn chết chị. Chị không muốn chết thảm như bà mối đúng không?"
Tôi đau đến thở hổn hển, nhìn ánh mắt độc hơn rắn của hắn, chỉ biết im lặng gật đầu.
Phạm Quang lập tức quay lại giải thích với cảnh sát: "Chị tôi hôm qua lái xe về giúp tôi đón dâu, đang mệt còn bị dọa sợ, đồng chí cảnh sát đừng hù dọa chị ấy nữa."
Sau đó hắn khẽ cười với tôi, ân cần đưa cho tôi ly nước: "Uống nước nhuận giọng đi, có thể nói chuyện."
Nghĩa là nước ngày có thể giúp tôi lấy lại giọng nói.
Nhưng hắn đang ở đây, tôi có thể nói gì?
Mãi đến khi cảnh sát đưa thi thể bà mối về giải phẫu kiểm tra, tôi vẫn không dám cầu cứu.
Từ góc độ của mọi người, hàng loạt chuyện kỳ lạ này không hề liên quan đến Phạm Quang.
Hai năm nay Trần Trung có tiếng già mà hay làm bậy, vì thế cảnh sát đi rồi, gia đình ông ta cũng không làm lớn chuyện, con ông ta trực tiếp dựng cái lều ngay cổng, ngay cả áo liệm cũng không thay, định ngày mai sẽ đưa lên núi.
Trong khi xem náo nhiệt, dân làng vẫn nếm thử thịt trâu ngay cả khi máu tươi vẫn còn vương vãi dưới đất, họ vừa ăn vừa thảo luận món thịt trâu ngon thế nào.
Những người chủ của đám trâu nổi điên khi nãy thấy thịt trâu của Phạm Quang dễ bán, vì thế lột da bán chúng ngay tại chỗ để kịp cắt lỗ.
Có điều thịt trâu của Phạm Quang bán với giá 100 tệ, còn của họ là trâu chết, chỉ có thể bán với giá 30 tệ, nhưng vì ở đây đông người, người mua không ít.
Có điều khi chủ lôi trâu chết ra, hai con mắt của nó lăn ra ngoài, nhỏ nhỏ trông như mắt người.
Nhưng khoảnh khắc đó, đồ tể đã cầm con dao chọc thẳng vào cổ họng nó cho máu chảy ra ngoài, sau đó lột sạch da.