Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi được Long Các Lâm Phất kéo đứng dậy, ta mới nhận ra mặt Quỷ Vương đã sớm đen tựa đất bùn. Ta nghiêng đầu, quay sang Long Các Lâm Phất mà nói: “Ta có vài lời muốn nói cùng Quỷ Quân, phiền ngươi trông coi bên ngoài.”
Long Các Lâm Phất nhìn ta cùng Quỷ Vương một lượt, trong ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
“Chớ dùng ánh mắt bẩn thỉu đó nhìn chúng ta.” Ta bất đắc dĩ nói.
Long Các Lâm Phất nhướn mày một chút, không nói gì, xách kiếm thong dong bước ra ngoài.
“Không được chạy đó!” Ta lớn tiếng nhắc nhở.
Hắn khẽ vung thanh kiếm, giọng nói lười biếng truyền lại: “Long Các Lâm Phất ta xưa nay chưa từng thất tín.”
Đợi đến khi bóng dáng Long Các Lâm Phất hoàn toàn khuất dạng, ta xoay người, thấp giọng hỏi Quỷ Vương: “Bên Diêm Vương thế nào rồi?”
Quỷ Vương cau mày đáp: “Thời gian còn ngắn hơn dự liệu. Hiện giờ, đại chiến không phải còn một tháng rưỡi, mà chưa đầy một tháng.”
“Chưa đầy một tháng?” Ta mở to mắt, cố gắng áp chế giọng nói. “Thời gian ngắn như vậy… còn đường sống hay không?”
“Nếu Yêu Ma đại quân tập hợp được, có lẽ còn một đường sống mong manh.” Quỷ Vương đáp.
“Đế Diên hiện có ở Long Các không?” Ta hỏi tiếp.
Quỷ Vương lắc đầu: “Đế Diên vừa trở về đã đi tuần tra theo lệ, hiện vẫn chưa trở lại Long Các.”
“Về Long Các đi, ta muốn gặp Diêm Vương.”
Lời vừa dứt, ta lại thở dài một tiếng, nhìn ra bên ngoài điện, nói: “Nhưng hắn còn ở đây.”
Quỷ Vương trầm tư một lúc, rồi nói: “Lát nữa ta sẽ dùng thuật ẩn thân để giấu ngươi. Ngươi cứ theo sau ta mà ra ngoài. Ta sẽ nói với hắn rằng ngươi cần nghỉ ngơi, bảo hắn ở bên ngoài trông coi là được.”
“Nhưng nếu hắn rời đi… hoặc phát hiện ta không có trong điện thì sao?” Ta do dự hỏi.
Quỷ Vương khẽ thở dài: “Ngươi vẫn chưa hiểu rõ Long Các Lâm Phất. Hắn nhìn thì lém lỉnh, nhưng lại là kẻ cố chấp. Một khi đã nhận lời, tuyệt đối không có ý định rời đi. Đã nói ngươi đang nghỉ ngơi, hắn dẫu thế nào cũng sẽ không quấy rầy trong một sớm một chiều.”
Ta nửa tin nửa ngờ gật đầu. Sau đó, dưới sự che giấu của thuật ẩn thân, ta lặng lẽ theo sau Quỷ Vương, đường hoàng bước ra khỏi Quỷ Vương Điện.
Khi chúng ta quay về Long Các, Diêm Vương đang ung dung ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải trong đại sảnh, nhàn nhã uống trà. Thần thái của hắn thật quen thuộc, hệt như trở về nhà mình vậy.
Ta đưa mắt nhìn quanh, không khỏi tán thưởng trong lòng. Quả thật, Long Các này chẳng định chiêu đãi người ngoài chút nào. Trong đại sảnh chỉ vỏn vẹn mười ba cái ghế, chính giữa một cái, hai bên mỗi bên sáu cái, vừa vặn mười ba cái cho Thập Tam Hung Sát, không thừa không thiếu.
Nhìn mười hai cái ghế còn trống trước mắt, ta lại không biết nên ngồi vào đâu. Diêm Vương đặt chén trà xuống, thong thả nói: “Trừ cái ghế giữa, ngươi ngồi đâu cũng được, bọn họ không trở về sớm đâu.”
Ta chọn cái ghế gần nhất mà ngồi xuống. Nhưng vừa đặt mình xuống liền nghe Diêm Vương cất lời: “Vân Tu ghét nhất là có người ngồi lên ghế của hắn. Có lần Liên Sa chỉ đùa giỡn mà ngồi lên đó đã bị hắn truy đuổi khắp cả Minh Phủ. Nếu hắn trở về mà ngửi thấy mùi của ngươi, e rằng cả Minh Phủ sẽ bị lật tung lên để đuổi giết ngươi mất.”
Nghe đến đây, ta như bị lửa đốt vào người, vội vàng đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Diêm Vương. Nào ngờ, hắn lại nói: “Trêu ngươi thôi mà.”
“Trêu…” Ta nhíu mày nhìn Diêm Vương.
Hỏng rồi, có lẽ nghĩ hắn bản thân mình rất hài hước đây…
Ta chán chường liếc hắn một cái, rồi lại ngồi phịch xuống, lạnh lùng nói: “ Quỷ Vương đã nói với ta rồi. Hiện giờ, ngươi định tính toán thế nào?”
Diêm Vương trầm mặc giây lát, sau đó nhàn nhạt đáp: “Thời gian quá gấp gáp, trừ phi Quỷ Vương Tầm Cừ thay đổi ý định, bằng không không thể xoay chuyển cục diện.”
Quỷ Vương cau mày: “Ta không phải đã nói không thể sao? Lòng đại ca của ta đã sớm cứng như đá, tuyệt không thay đổi ý định.”
Diêm Vương ngước mắt nhìn Quỷ Vương, ánh mắt âm u mà nhẹ giọng: “Ngươi là Quỷ Quân, nếu Quỷ Vương không còn, Quỷ Tộc sẽ do ngươi đứng đầu.”
“Ý ngươi là gì?” Quỷ Vương không phải nghe không hiểu, mà là hiểu quá rõ, bởi vậy ánh mắt như bốc lửa, nhìn chằm chằm Diêm Vương.
“Ta nói chưa đủ rõ sao? Tìm cách khống chế Tầm Cừ, còn ngươi lên nắm quyền cai quản Quỷ Tộc. Như vậy, sẽ không có phản bội, không có việc mở cửa Quỷ Vực, càng không có trận chiến Đồ Hà.”
Diêm Vương lạnh lùng nói, từng chữ sắc bén.
Ánh mắt Quỷ Vương khẽ động, đôi môi mấp máy: “Ngươi tưởng rằng nếu không có sự phản bội của Quỷ Tộc, thần binh Côn Lôn sẽ không vượt qua Đồ Hà sao? Một ngày nào đó, chúng vẫn sẽ tiến quân vào U Minh. Đây là đại nghiệp trăm năm của bọn chúng, không phải chỉ một lời của đại ca ta là có thể thay đổi, càng không phải sức mạnh của Quỷ Tộc xoay chuyển được.”
“Nếu ngày đó thật sự đến, ngươi cũng phải dẫn dắt Quỷ Tộc, đối mặt với thần binh Côn Lôn cùng yêu ma lưỡng tộc.
Diêm Vương lạnh lùng nói, giọng điệu sắc bén, dừng một lát, ánh mắt thâm sâu nhìn Quỷ Vương, gằn từng câu từng chữ: “Đây mới là U Minh trong lòng Đế Diên. Mài giũa từng bước, cứng cỏi không khuất phục. Thà cùng chết, quyết không cầu sống. Đây cũng là phương pháp duy nhất hóa giải chấp niệm của nàng.”
Lời của Diêm Vương vang vọng giữa Long Các trống trải. Gương mặt Quỷ Vương lúc xanh lúc trắng, đôi môi mím chặt, rất lâu sau vẫn không thốt nên lời.
Không biết qua bao lâu, giọng nói của Diêm Vương lại một lần nữa vang lên, lạnh nhạt như gió: “Địch Giác, ngươi chờ đợi bao nhiêu năm như vậy, chẳng phải là vì chờ ngày hôm nay sao? Thành bại thế nào, hết thảy đều nằm trong một ý niệm của ngươi.”
Thân mình Địch Giác khẽ run, khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ, đôi mắt hiện lên hàn ý lạnh lẽo. Hắn nhìn Diêm Vương, gằn từng chữ một: “Ngươi căn bản, cái gì cũng không hiểu.”
Nói xong, hắn phất tay áo rời đi.
Hương khí trên người Quỷ Vương nhanh chóng biến mất khỏi Long Các, chỉ còn ta và Diêm Vương lặng lẽ đối diện hồi lâu.
Trong sự tĩnh lặng ấy, ta nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Ta hiểu ý ngươi. Nhưng dù là trong ảo cảnh, muốn Địch Giác phản bội huynh trưởng, cũng không phải quyết định dễ dàng.”
“Nếu dễ dàng thì đâu cần phải đợi đến vạn năm?”
Giọng nói của Diêm Vương nhẹ bẫng, nghe không ra một chút cảm xúc nào.
Lời vừa dứt, hắn ngước mắt nhìn ta, hắn nói: “Đây cũng là lựa chọn của ngươi, đúng không? Bên cầu Vũ Lang, ta đã từng nói sẽ làm theo tất cả các quyết định của ngươi. Nhưng nay đã kéo cung, không còn đường quay đầu. Lấy sức của ta, nếu cưỡng ép phá cảnh thì không thể mang cả ba người chúng ta cùng rời khỏi đây. Trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Ta hỏi.
Diêm Vương khẽ động khóe môi: “Trừ phi để Địch Giác ở lại.”
Ta nghẹn lời, trầm giọng nói: “Ngươi rõ ràng biết ta không thể làm được chuyện đó. Ta chỉ muốn hỏi, ngươi đã từng thử nói với Đế Diên về đại chiến chưa? Nếu có thể sớm đề phòng Quỷ tộc, hoặc nghĩ cách khiến ma quân đóng quân tại Quỷ Vực, có lẽ còn một tia hy vọng.”
Diêm Vương chẳng hề tỏ thái độ, chỉ hỏi lại: “Chắc ngươi đã nói với Long Các Lâm Phất chuyện đại chiến rồi. Hắn tin sao?”
Ta khựng lại một chút, khẽ lắc đầu.
“Hắn còn không tin, sao ngươi nghĩ Đế Diên sẽ tin?” Diêm Vương nhè nhẹ lắc đầu, như có như không cười một tiếng.
“Ta…” Ta khẽ mở miệng, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ thở dài: “Nhưng chúng ta vẫn phải thử.”
Diêm Vương trầm giọng: “Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Người có thể ngăn cản đại chiến từ trước đến nay không phải là ta, cũng chẳng phải Đế Diên, mà là Địch Giác. Chỉ có hắn thay đổi lựa chọn của mình mới có thể ngăn được đại chiến. Hoặc ít nhất… thay đổi cục diện đại chiến.”
Nghe những lời của Diêm Vương, lòng ta như chìm xuống đáy vực.
Dẫu cho đã loanh quanh tìm ra được chấp niệm của Đế Diên, chỉ dựa vào sức của ta và Diêm Vương vẫn chẳng cách nào phá được huyễn cảnh. Vậy nên, thay vì nói Quỷ Vương và Lạc Vô Cực đã bày ra cạm bẫy này cho ta, chi bằng nói rằng tất cả đều nằm trong tính toán của Lạc Vô Cực. Có lẽ hắn cũng đang đánh cược, xem ai mới thực sự là chìa khóa mở ra cánh cửa huyễn cảnh.
Từng bước, từng bước, ta tự cho là thông minh lại rơi vào cái hố sâu này. Ta thật không biết mình nên tự hào vì khôn ngoan hay xấu hổ vì ngu ngốc nữa.
Ta thở dài một hơi, định mở miệng lần nữa, nhưng bị chặn lại.
“Có tiếng động!” Ánh mắt Diêm Vương biến đổi, hắn lập tức đưa tay kết một đạo ấn lên trán ta, chỉ trong chớp mắt, ta đã ẩn mình.
Chẳng bao lâu sau, Đế Diên cầm kiếm bước vào.
Nàng nhẹ nhàng tháo mặt nạ vàng xuống, ánh đèn lửa màu cam chiếu lên khuôn mặt tái nhợt không một chút huyết sắc. Ngũ quan của Đế Diên sâu sắc vô cùng, sống mũi cao thẳng, đôi mắt dài lớn sắc bén, ánh nhìn chẳng chút xao động, tựa như tỏa ra luồng sáng lạnh lẽo bức người.
“Nghe Liên Sa nói ngươi bệnh, vậy mà vẫn khỏe mạnh thế này?” Đế Diên vừa bước tới vừa nói.
Diêm Vương nhếch môi, vẻ mặt khó coi: “Ta chỉ là lười luyện binh thôi.”
Đế Diên thoáng tỏ vẻ bất đắc dĩ, trầm giọng nói: “Đế Diên thoáng tỏ vẻ bất đắc dĩ, trầm giọng nói: “Lâm Phất, lúc này không phải lúc đùa giỡn. Thần tộc có thể tấn công bất kỳ lúc nào, khả năng nhất chính Thần binh Côn Lôn ra trận. Dù ta không rõ bọn họ tính toán thế nào, nhưng ta luôn cảm giác thời gian đã sắp đến rồi.”
Diêm Vương im lặng một hồi, rồi hỏi: “Ngươi thấy… nếu giờ Thần binh Côn Lôn bất ngờ xâm phạm, liệu U Minh có ứng phó nổi không?”
Sắc mặt Đế Diên trở nên nghiêm nghị, hồi lâu mới nói: “Không phải chuyện dễ. Tuy Ma tộc thiện chiến nhưng số lượng quá ít, không thể làm chủ lực. Yêu tộc có pháp thuật mạnh, nhưng lại bị thần thú của Côn Lôn kiềm chế. Đại chiến chưa bắt đầu đã thất thế ngay từ đầu. Giờ đây, xem ra chỉ có thể tăng cường bố trí Quỷ tộc, mới hy vọng chiến thắng Thần binh.”
“Quỷ tộc…” Diêm Vương bật cười trầm thấp, giọng điệu đầy khinh thường, nghe đến mức khiến Đế Diên lập tức nhíu mày.
“Chuyện gì?” Đế Diên hỏi.
Diêm Vương thoáng ngừng lại, lãnh đạm cất lời: “Chẳng có gì, chỉ là nhớ đến Quỷ Vương Tầm Cừ thường rong chơi bốn phương, ít khi trở lại U Minh phủ. Binh lực quỷ tộc, e rằng chẳng dễ dẫn dắt.”
Đế Diên khẽ gật đầu: “Quỷ tộc vốn không dễ chịu quản thúc, nhiều năm qua lại nhờ thế lực đông đảo, thường xuyên tranh chấp cùng hai tộc yêu ma. Nhưng chung quy, chuyện liên quan đến U Minh, bọn chúng gần đây cũng không còn sinh sự nữa.”
Diêm Vương bỗng ngẩng đầu, hỏi: “Bản tính Tầm Cừ vốn kiêu ngạo, phóng túng, dẫn dắt quỷ tộc phần nào mang theo tính cách của hắn. Nhưng Địch Giác lại khác. Tuy bề ngoài của hắn càn quấy, độc đoán, song trong lòng lại có chừng mực, thậm chí còn trọng phép tắc và trật tự.”
“Ý của ngươi là gì?” Đế Diên hỏi lại.
Diêm Vương chậm rãi hỏi: “Với sự hiểu biết của ngươi về Địch Giác, nếu Tầm Cừ không chịu nhường vị, liệu hắn có lòng muốn thay thế không?”
Đế Diên nhìn Diêm Vương, nhẹ chau mày: “Ngươi muốn Địch Giác thay Tầm Cừ sao?”
Diêm Vương không trả lời, chỉ trầm mặc mà nói: “Địch Giác trong quỷ tộc, tuy không được như danh vọng của huynh trưởng Tầm Cừ, nhưng hắn đã vì U Minh chinh chiến nhiều năm, chiến công hiển hách, cũng không phải là không có lòng dân. Nếu hắn bằng lòng, cũng chẳng phải không thể thay thế. Nhưng vấn đề là, Địch Giác mà ngươi biết, liệu có đưa ra quyết định đó, dù là vì U Minh?”
“Không.” Sắc mặt Đế Diên ngưng trọng, chậm rãi nói: “Địch Giác đối với Quỷ Vương, không chỉ là mối thâm tình khó dứt giữa huynh đệ, mà còn là sự phục tùng ăn sâu vào tận xương tủy.”
“Phục tùng…” Diêm Vương nhắc lại ba chữ ấy, ngẩng mắt nhìn Đế Diên, như đợi nàng nói tiếp.
Đế Diên tiếp lời: “Quỷ Vương đã xuất chúng từ nhỏ, không chỉ trong quỷ tộc mà cả U Minh cũng hiếm ai sánh bằng. Khi xưa, quỷ tộc hỗn loạn, hắn lấy sức mạnh bình định tranh chấp, giữa bọn yêu ma quỷ quái mở ra một con đường máu, trở thành một trong Tam Vương của U Minh. Nay dẫu đã lâu không thống lĩnh binh mã, nhưng những chiến tích của hắn vẫn là truyền kỳ trong U Minh. Địch Giác quả cảm kiên cường, trên chiến trường không gì không thắng. Nhưng chỉ cần huynh trưởng còn đó, hắn liền thu hết hào quang của mình, không phải vì không muốn, mà là không dám. Nỗi sợ hãi và sự phục tùng ấy đã khắc sâu vào tận cốt tủy hắn. Vì thế, điều ngươi nói sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Địch Giác sẽ không tranh đoạt vương vị, lại càng không làm trái ý huynh trưởng mình.”
Ta đứng nghe bên cạnh, bất giác thở dài. Lời của Đế Diên giờ đây nghe thật chua xót. Đế Diên hiểu Địch Giác quá rõ, nàng biết lựa chọn của hắn, chỉ là không ngờ rằng sự trung thành ấy không nằm ở vương vị, mà ở trận chiến Đồ Hà.
Diêm Vương hồi lâu không nói, khuôn mặt vốn tái nhợt dưới ánh lửa cam dường như càng thêm vô sắc, khiến đôi môi đỏ rực lại càng trở nên nổi bật.
Ta cứ thế nhìn thẳng vào hắn, muốn tìm kiếm trên gương mặt ấy dù chỉ một nét tương đồng với Lâm Phất ở Long Các kia, người cứ khờ khạo đợi chờ nơi Quỷ Vương điện. Nhưng ngắm nhìn mãi, cũng chỉ thấy giống như làn vỏ ngoài trống rỗng mà thôi.
Không rõ bao lâu, ta bỗng nghe Đế Diên thở dài một hơi: “Nếu thân thể ngươi không sao thì cùng ta tới binh trường U Cốc. Gần đây tung tích của Địch Giác không rõ. Trong chúng ta chỉ có ngươi thuộc quỷ tộc. Để ngươi ra mặt so với bọn ta vẫn tốt hơn.”
Diêm Vương khẽ gật đầu: “Ngươi đi trước, ta sẽ đến sau.”
Đế Diên không hỏi vì sao hắn muốn đi sau, chỉ dứt khoát đứng dậy, mang kiếm rời đi.
Nhìn bóng nàng khuất xa, lòng ta bỗng dấy lên một niềm ngưỡng mộ. Làm quỷ ba nghìn năm, ta luôn cho rằng mình đã rũ bỏ trần ai, tự do tiêu dao. Nhưng nay nhìn thấy nàng, mới hiểu thế nào là sự kiên định và tự do thật sự.
Ta còn đang thất thần, chợt nghe Diêm Vương nói: “Những ngày tới ta sẽ bận, e rằng ít khi trở lại Long Các. Địch Giác không ở đây, tốt nhất ngươi đừng rời khỏi Quỷ điện.”
Ta cất tiếng hỏi: “Quỷ Vương sẽ đi đâu?”
Diêm Vương hỏi: “Ngươi nói là Quỷ Vương nào? Quỷ Vương đã bước vào ảo cảnh, hay Địch Giác trong ảo cảnh?”
Ta thoáng sững người. Nếu Diêm Vương không nhắc, ta thật sự đã quên mất. Từ khi tiến vào ảo cảnh, dường như ta chưa từng nghĩ tại sao Quỷ Vương có thể tự do ra vào ảo cảnh mà hoàn toàn không lo gặp chính mình trong đó.
“Địch Giác năm ấy… tại sao không xuất hiện trong ảo cảnh?” Ta nhìn về phía Diêm Vương.
Dường như Diêm Vương đã chờ câu hỏi này từ rất lâu. Hắn lặng lẽ nhìn ta, giọng điệu bình thản, chậm rãi đáp: “Địch Giác lúc ấy, có lẽ đã bị Tầm Cừ giam giữ. Thời gian đó hắn và Đế Diên không hề có bất kỳ giao thoa nào, nên sẽ không xuất hiện trong ảo cảnh.”
“Ngươi nói Quỷ Vương đã bị giam giữ trước đại chiến sao?” Ta mở to mắt, như thể một tiếng sấm nổ vang trên đỉnh đầu.
Diêm Vương gật đầu.
Ta ngỡ ngàng nói: “Vậy nên khi đại chiến xảy ra, hắn vốn không có mặt. Hắn không phản bội Đế Diên, mà là bị giam cầm.”
“Không.” Ánh mắt Diêm Vương sâu thẳm, chậm rãi nói: “Tầm Cừ đã cho hắn một sự lựa chọn. Với năng lực của hắn, tuyệt đối có thể rời đi. Nhưng hắn đã không làm.”
Ta nghe mà tâm trí mơ hồ, chau mày hỏi: “Nhưng nếu Tầm Cừ có ý phản bội, tại sao lại cho Quỷ Vương cơ hội rời đi?”
Diêm Vương lạnh lùng đáp: “Có lẽ hắn cũng muốn biết đệ đệ của mình sẽ lựa chọn thế nào. Hoặc cũng có thể trong lòng Tầm Cừ vẫn còn phân vân, hắn muốn để đệ đệ tự mình đưa ra quyết định cuối cùng.”
“Đáng tiếc, hắn đã không rời đi.” Ta khẽ thở dài, cúi nhẹ đầu: “Đế Diên nói đúng, hắn chưa bao giờ dám nghi ngờ bất kỳ quyết định nào của Tầm Cừ. Ngay cả việc thử trốn thoát, hắn cũng không chịu làm. Hoặc có lẽ, điều hắn thực sự sợ hãi, chính là nếu thực sự có thể rời đi, hắn sẽ phải đưa ra lựa chọn gì.”
Lời vừa dứt, bốn bề lặng ngắt. Ta không ngẩng đầu, nhưng qua khóe mắt vẫn cảm nhận được ánh nhìn của Diêm Vương.
Không biết đã qua bao lâu, Diêm Vương bỗng lên tiếng: “Nhưng lần này, ta đặt cược rằng hắn sẽ đưa ra một quyết định khác.”
“Tại sao?” Ta hỏi.
Diêm Vương khẽ động khóe môi, không rõ là cười nhẹ hay chỉ là chút khinh miệt.
Hắn nói: “Ngàn năm đã qua, hắn phải trưởng thành hơn đôi chút.”
2
Từ ngày rời Long Các đến nay đã mười ngày. Nói là chuyện ngăn cản đại chiến không có tiến triển, chi bằng nói hoàn toàn không còn khả năng.
Không biết là ảo giác của ta hay không, thời gian trong ảo cảnh dường như nhanh hơn rất nhiều so với bên ngoài. Mười ngày tựa như thoáng qua trong chớp mắt. Trong mười ngày này, trừ lúc ngủ, Long Các Lâm Phất hầu như không rời nửa bước khỏi ta. Có lúc ta nghi ngờ hắn không phải đang bảo vệ ta, mà là giám sát ta.
Trong khoảng thời gian này, chỉ khi giả vờ ngủ, ta mới có cơ hội lén lút gặp Diêm Vương, như một đôi gian phu dâm phụ.
Kể từ ngày Quỷ Vương rũ áo rời đi cũng không xuất hiện nữa. Còn sự tự tin mù quáng của Diêm Vương không những không giảm mà ngày một tăng lên.
Tuy Đế Diên vẫn tập trung luyện binh, nhưng mỗi lần lén nhìn nàng, đôi mắt u sâu ấy luôn lạnh lẽo, không một chút độ ấm, cũng chẳng có chút cảm xúc nào. Những lúc như vậy, ta hận không thể hiện thân, túm chặt vai nàng mà hét lớn: “Tỉnh lại đi! Sắp đánh trận rồi!”
Nhưng ta không thể. Ta là một nhân tố bất ổn, tùy tiện hành động rất có thể sẽ phá vỡ trật tự trong ảo cảnh.
Ta hầu như đã từ bỏ cơ hội lần này, chỉ muốn yên tĩnh chờ đợi cảnh tượng này kết thúc, tìm một ảo cảnh khác mà mưu tính lại.
Vì không còn việc gì để làm, gần đây ta sống như thể ăn không ngồi rồi, hưởng thụ cuộc sống yên bình trong Quỷ điện, cũng tưởng tượng sự cô độc lạnh lẽo của Quỷ Hậu vạn năm trước.
Lúc này, đang rỗi rãi vô cùng, ta lại trèo lên mái điện. Vừa thò đầu ra liền trông thấy Long Các Lâm Phất.
Không hiểu vì sao, ta như kẻ trộm, hoảng hốt đến mức run rẩy ba lượt. Chỉ là ba lượt run này cũng đủ khiến ta đứng không vững, ta ngã ngửa ra sau với tư thế vô cùng khó coi.
Đang lúc ta nghĩ mình chắc chắn tiêu đời, Long Các Lâm Phất bỗng từ trên mái điện bay xuống, nhanh chóng ôm lấy ta ở ngang lưng.
Khi bốn mắt giao nhau, ta thấy trong đôi mắt nâu ấy đầy vẻ không thể tin nổi.
Khi chạm đất, hắn hỏi: “Thần nữ Cửu Trùng Thiên mà không biết chút pháp thuật nào sao? Muốn để mình ngã thành một đống thịt nát à?”
“Ta đang thử thách ngươi đấy.” Ta ho khan hai tiếng để che giấu sự lúng túng, sau đó vỗ vai Long Các Lâm Phất: “Được rồi, ngươi qua thử thách rồi.”
“Ngươi…” Long Các Lâm Phất chỉ kịp thốt hai chữ rồi ngưng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vạt áo ta, hỏi:
“Thứ đang phát sáng kia là gì?”
Ta cúi đầu nhìn, viên ngọc bội phát ra ánh sáng đỏ, nhấp nháy kịch liệt xuyên qua lớp áo trắng.
Mỗi khi ta gặp nguy hiểm, ngọc bội này sẽ cảm ứng được với Diêm Vương, cho đến khi ta đáp lại hoặc Diêm Vương xuất hiện thì mới bình thường trở lại.
Ta nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn nắm chặt ngọc bội trong tay, nghiêm trang nói với nó: “Huynh trưởng đừng lo, tất cả đều ổn.”
Không ngờ Long Các Lâm Phất hoàn toàn không quan tâm đến lời ta nói, ánh mắt hắn chỉ chằm chằm nhìn chiếc ngọc bội, sắc mặt không biết từ khi nào đã tái nhợt.
“Sao ngươi có thứ này?” Lâm Phất hỏi.
“Cái gì?” Ta ngơ ngác hỏi lại.
Nói thì chậm, mà lúc đó nhanh, Lâm Phất lôi ngọc bội ra khỏi áo, không ngờ lại giống hệt như của ta.
Ta vô cùng lúng túng.
Ta thật sự không biết ngọc bội này là thứ mà hắn vẫn luôn mang theo, trước khi được Diêm Vương tặng cho ta.
Cổ họng ta khẽ động, đầu óc quay cuồng tìm lời giải thích.
Nhưng ta còn chưa kịp mở miệng, Lâm Phất đã hỏi: “Có thể để ta nhìn kỹ một chút không?”
Ta có thể từ chối sao? Không thể.
Vì vậy, ta chỉ có thể cứng đầu tháo ngọc bội xuống, ngoan ngoãn đặt vào tay hắn.
“Ngay cả chữ cũng giống hệt…” Lâm Phất bình thản nói, nhưng lời hắn như một nhát dao.
Nói xong, hắn cũng tháo ngọc bội của mình ra, chỉ vào nó, nói: “Phất, chữ Phất này, là năm xưa do phụ… phụ thân ta khắc lên.”
Ta ngây người, nhận lấy chiếc ngọc bội của hắn, đầu ngón tay run rẩy.
Ta đã mang theo chiếc ngọc bội này suốt ba nghìn năm, lại không biết rằng đây vốn là vật gia truyền của Diêm Vương, càng không biết chữ “Phất” kia là vì hắn – “Lâm Phất”, chứ không phải vì ta. Ta vẫn luôn tưởng rằng chữ này được khắc vì ta, giờ mới biết, đây là dấu tích mà phụ thân hắn lưu lại cho nhi tử mình.
Hắn nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, dường như đang chờ ta giải thích.
Ta cúi đầu, nhẹ giọng nói, mang theo chút nghẹn ngào: “Hồng trần phiêu phiêu…”
“Hả?” Hắn hỏi.
Ta bịa ra lời giải thích: “Ngọc bội của ta, chữ Phất này là chữ Phất trong ‘Hồng trần phiêu phiêu’, là do huynh trưởng ta khắc lên.”
“Tuyết Thần?” Lâm Phất nhíu mày hỏi.
Ta gật đầu.
Ta trả lại ngọc bội cho Long Các Lâm Phất. Hắn nhận lấy, khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: “Không ngờ ngươi và ta lại có duyên như vậy.”
Nói xong, hắn ngước mắt nhìn ta, hỏi: “Hồng trần phiêu phiêu, câu tiếp theo là gì? Luôn cảm thấy ngươi chưa nói hết.”
“Câu tiếp theo…” Ta suy nghĩ một chút, đáp: “Câu tiếp theo là… ‘Hướng tử nhi sinh’.”
“Hướng tử nhi sinh.” Long Các Lâm Phất lặp lại, khẽ cười: “Vậy nên ngươi mới gả đến U Minh sao? Hay chỉ là tự ngươi an ủi bản thân vì không thể không gả đến đây?”
Long Các Lâm Phất nói không sai. Ngày xưa, hôn lễ huy hoàng long trọng của Thần Nữ Cửu Trùng Thiên, bát hoang đồng chúc, chẳng qua cũng chỉ là một cuộc liên hôn với U Minh. Đáng tiếc thay, quý nữ của Thần Đế đã lãng phí cả tuổi xuân. Lại càng đáng tiếc hơn khi cuộc liên hôn này không thể khiến Cửu Trùng Thiên và U Minh đình chiến. Dẫu Quỷ Tộc đầu phục Đại La Thiên, vị Đế Cơ ấy giữ được niềm tin của Thần Tộc, nhưng lại trở thành tội nhân mà U Minh căm ghét nhất. Rõ ràng, tất cả mọi chuyện sẽ chẳng thay đổi bởi một mình nàng, nhưng trong những câu chuyện lưu truyền hậu thế, nàng chẳng khác nào những yêu cơ gây họa cho nhân gian.
Lòng ta bỗng dâng lên nỗi bâng khuâng, giọng nói đượm vẻ chua chát: “Dẫu là tự an ủi hay chân tâm, những điều không thể thay đổi, chi bằng hoan hỷ mà đón nhận.”
Long Các Lâm Phất nghiêng đầu nhìn ta, lại mỉm cười: “Tuổi ngươi trông có vẻ không lớn, nhưng ngộ ra được nhiều chuyện thật.”
Ta hừ khẽ một tiếng: “Ta chỉ là giữ gìn tốt, nhìn thì trẻ vậy thôi. Nếu tính niên đại, ngươi còn phải gọi ta một tiếng cô cô.”
Long Các Lâm Phất khẽ cười, lắc đầu.
“Ngươi…” Ta vừa mở miệng, chợt nghe thấy một chút động tĩnh.
Nếu nói rằng từ khi vào huyễn cảnh này, ta còn có chỗ hữu dụng, thì đó chính là ngũ giác nhạy bén. Lúc này, tai ta khẽ động, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngửi một cái.
Mùi máu càng lúc càng rõ rệt, vô cùng quen thuộc, thoang thoảng giống Quỷ Vương, nhưng lại có chút khác biệt.
Ta bất chợt mở to mắt, đè giọng nói: “Hỏng rồi, Tầm Cừ đã quay về.”
“Hử?” Long Các Lâm Phất liền đứng dậy, nhìn ra xa từ nóc điện.
Ta lập tức đứng lên, túm lấy cánh tay Long Các Lâm Phất, như thể gặp đại địch mà nói: “Mau, dẫn ta rời khỏi đây!”
“Hả?” Long Các Lâm Phất cau mày nhìn ta.
“Hả gì mà hả?” Ta mạnh tay véo hắn một cái, thấp giọng giục: “Mau đưa ta về Long Các.”
“Ta…” Long Các Lâm Phất vẫn ngẩn ngơ chưa hiểu chuyện.
“Đưa ta vòng qua Tầm Cừ, rời khỏi Quỷ Điện, ta sẽ giao Phược Linh Tác cho ngươi!” Ta khẽ nói, thúc giục.
Mấy phút sau, khi Long Các Lâm Phất dùng thuật đưa ta ra khỏi Quỷ Điện, trở về Long Các, hắn nhìn ta đầy nghi hoặc: “Vì sao ngươi không tự đi, nhất định bắt ta đưa đi? Rốt cuộc ngươi có biết thuật pháp không?”
Ta thoáng lúng túng, nhưng vẫn làm ra vẻ ung dung đáp: “Ta đường đường là Thần Nữ, sao có thể không hiểu thuật pháp? Chẳng qua ngươi là hộ vệ của ta, ta cho ngươi cơ hội tận tâm tận trách mà thôi.”
Long Các Lâm Phất cũng hừ nhẹ một tiếng: “Tùy ngươi nói gì thì nói. Chỉ cần đừng quên điều ngươi đã hứa với ta.”
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giao Phược Linh Tác cho ngươi.” Ta đáp.
“Vậy còn được.” Nói rồi, Long Các Lâm Phất đưa tay ra.
Ta cười khẽ: “Nhưng không phải bây giờ. Phải đợi đến khi nhiệm kỳ kết thúc, ngươi hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ ta đã. Đây là điều đã thỏa thuận từ trước.”
“Ngươi…!” Long Các Lâm Phất giơ ngón tay lên, tức giận lại buông xuống.
Ta không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh.
Giờ này Thập Tam Hung Sát lẽ ra đang ở binh trường U Cốc, chắc chắn không có trong Long Các. Nhưng cứ trốn ở đây mãi cũng không phải cách hay.
Ta đang suy nghĩ thì phía sau chợt vang lên giọng nói của Long Các Lâm Phất: “Không đúng… đường đường là Quỷ Hậu, thấy Quỷ Vương… ngươi chạy cái gì?”
Ta hơi khựng lại, nghiêng đầu, thản nhiên đáp: “Phu thê bất hòa, không được sao?”
Long Các Lâm Phất chống tay lên hông, nhìn ta đầy nghi hoặc: “Bất hòa thì bất hòa, nhưng không đến mức bỏ chạy hoảng hốt như vậy chứ?”
“Ngươi nói cũng có lý.”
Ta khẽ nhướn mày, gật đầu, tay cầm kiếm bước chầm chậm tới. Đi vòng ra sau hắn, ta dừng lại một lúc lâu, do dự không nói. Hắn hơi nghiêng đầu, lặng lẽ chờ ta mở miệng.
“Thật ra thì…” Ta khẽ thở ra một hơi.
Rồi, không chút khách khí, ta bất ngờ giơ tay lên, nhắm thẳng cổ hắn mà đánh, khiến Long Các Lâm Phất ngất đi ngay tại chỗ.
Kể từ khi pháp thuật vô dụng, ta cảm thấy bản thân như kẻ tiểu nhân, toàn phải dựa vào đánh lén từ phía sau mới thắng nổi.
Haizzz…
Ta lấy ngọc bội trên cổ, ghé sát miệng vào, nhẹ giọng nói: “Tình thế cấp bách, mau trở về Long Các.”
Nói xong, ta rút Phược Linh Tác ra, cẩn thận trói chặt Long Các Lâm Phất lại.
3
Khi Diêm Vương thoát thân trở về Long Các, ta đã chực ngáp dài muốn ngủ gật. Vừa bước vào, hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt, hỏi: “Chỉ có mình ngươi?”
Ta gật đầu: “Long Các Lâm Phất bị ta dùng Phược Linh Tác trói lại, ta ném vào mật thất rồi. Ta không có linh lực, e rằng trói không chặt, lát nữa hắn sẽ tỉnh.”
Diêm Vương trầm ngâm một lúc, rồi từ trong vạt áo lấy ra một lọ thuốc nhỏ bằng nửa đốt ngón tay, đưa cho ta: “Cho hắn uống thuốc này, tạm thời sẽ không tỉnh lại. Đợi lát nữa ta sẽ thử giải Phược Linh Tác từ xa, khoảng cách không xa, chắc là làm được.”
“Ừ.” Ta khẽ đáp, nhận lấy lọ thuốc, lật qua lật lại nhìn rồi cười nhạt: “Ngươi chuẩn bị cũng chu toàn quá nhỉ.”
Diêm Vương không đáp lời, chỉ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này ta mới sực nhớ ra, vội kể lại chuyện Tầm Cừ cho hắn nghe.
Hắn im lặng, không nói lời nào, không khí rơi vào một sự tĩnh lặng nặng nề.
Ta nóng lòng, lại hỏi: “Quỷ Vương Điện trống không, tựa như một vỏ bọc rỗng. Không chỉ Quỷ Hậu không có mặt, ngay cả Quỷ Nô cũng chẳng thấy mấy ai. Rõ ràng, trong ảo cảnh của Đế Diên, Quỷ Vương Điện chẳng qua chỉ là một cái xác. Vậy tại sao Tầm Cừ lại xuất hiện ở đó?”
Diêm Vương nhìn ta, cuối cùng trầm giọng đáp: “Xem ra việc thay đổi ảo cảnh, dù chỉ là một chút, cũng sẽ mang đến nhiều biến số không lường trước. Hiện tại, ảo cảnh này đã không còn giống như nguyên bản nữa.”
Ta siết chặt thanh kiếm trong tay, hỏi: “Quỷ Vương Điện này ta không thể quay lại được nữa. Giờ đây, dưới sự giám sát của Tầm Cừ, muốn hành động e rằng càng khó khăn hơn. Quỷ Vương lại không rõ đang ở đâu. Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Diêm Vương dường như không lo lắng, thần sắc vô cùng bình thản.
Đương nhiên rồi, có lẽ ngay cả khi địa phủ bị nghiền nát, hắn cũng chỉ khẽ nhíu mày mà thôi. Nếu không phải mang vẻ lãnh đạm đến vô tình như thế, thì đâu còn là vị Diêm Vương bị móc tim gan này nữa.
Lúc này, chỉ nghe hắn chậm rãi nói: “Sự xuất hiện của Tầm Cừ quả thực bất ngờ, nhưng cũng là một cơ hội. Ban đầu, trước khi đại chiến xảy ra, hành tung của Tầm Cừ vốn thần bí, không có liên hệ gì với ai, nên kẻ có thể tác động đến hắn chỉ có Địch Giác. Nhưng giờ thì khác, vì ảo cảnh đã thay đổi, nên cũng xuất hiện thêm nhiều khả năng.”
Nói xong, hắn khựng lại một chút, rồi tiếp lời: “Nhưng giờ có một vấn đề phiền phức. Địch Giác vẫn chưa biết Tầm Cừ đã trở về Quỷ Vương Điện. Theo lẽ thường, Địch Giác trong ảo cảnh phải bị giam giữ, không thể tự do đi lại. Nếu hắn nhìn thấy Quỷ Vương, một khi hoảng loạn mà làm hỏng chuyện, e rằng sẽ gây nên sóng gió lớn.”
Lời vừa dứt, thậm chí chưa kịp tan đi, phía sau đã vang lên một giọng nói trầm thấp u ám: “Ta ngốc đến thế sao?”
Ta ngoảnh đầu lại, bất ngờ thấy Quỷ Vương sải bước đi vào, sắc mặt xám ngoét, tràn đầy bất mãn.
Lại nhìn sang Diêm Vương, hắn khẽ nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Xem ra, ta không cần phải thử giải Phược Linh Tác từ xa nữa rồi.”
Quỷ Vương hừ một tiếng, lắc đầu, trong mắt lộ ra chút ý cười bất đắc dĩ: “Lâm Phất, bao nhiêu năm rồi, ngươi vẫn thích lợi dụng người khác như vậy.”
Đây dường như là lần đầu tiên ta nghe Quỷ Vương gọi Diêm Vương là “Lâm Phất”. Ta không biết vạn năm trước giữa họ đã trải qua những gì, những khoảnh khắc giao tranh ấy liệu có ẩn chứa chút ít sự ngưỡng mộ lẫn nhau chăng.
Ta còn đang suy ngẫm, chợt nghe Diêm Vương hỏi: “Ngươi gặp Tầm Cừ rồi?”
Quỷ Vương gật đầu, sau đó khẽ ngẩn ra: “Ngươi biết sao?”
Diêm Vương phất tay áo, thản nhiên đáp: “Không việc gì không lên điện Tam Bảo. Thời gian gần đây ngươi mất hút, chẳng lẽ đột nhiên đến Long Các là vì đói bụng hay sao?”
Chết tiệt… Diêm Vương lại bắt đầu pha trò với cái kiểu hài hước tự cho là thú vị của hắn.
Quỷ Vương miễn cưỡng cười nhạt một cái, ánh mắt đầy vẻ chán ghét lẫn bất lực. Hắn hơi hé môi, định nói gì đó, thì ánh mắt bỗng nhiên sắc bén, đôi tai khẽ động, cảnh giác nói: “Không ổn, ca ca ta đến rồi.”
Ta nhắm mắt khẽ ngửi, có lẽ vì khoảng cách còn xa, mùi vị kia lúc có lúc không, lại bị hương khí của Địch Giác rất giống hắn che lấp, nhất thời không thể nhận rõ phương hướng. Nhưng mùi đó đích thực đang càng lúc càng gần.
“Sao hắn lại đến Long Các?” Ta kinh ngạc hỏi.
Diêm Vương nhìn chằm chằm Quỷ Vương, lạnh giọng: “E rằng Tầm Cừ đã sớm theo dõi ngươi rồi. Còn bảo ngươi không ngu?”
Sắc mặt Quỷ Vương lập tức đỏ bừng, giận không chịu nổi.
Nhìn hai tên quỷ già này vẫn đấu khẩu trong lúc nguy cấp, ta thực sự không nhịn được mà phải lên tiếng ngăn lại, hạ giọng gấp gáp nói: “Đừng nói nữa, trước tiên tìm chỗ trốn đã.”
Quỷ Vương cau mày đáp: “Vô dụng thôi. Ca ca ta thông thạo các loại huyễn thuật, ẩn thân thuật tầm thường làm sao qua được mắt hắn.”
“Vậy chúng ta… đợi… đợi chết sao?” Ta trố mắt cứng lưỡi.
Ngay lúc này, sắc mặt Diêm Vương bỗng nhiên trầm xuống, thấp giọng nói: “Không ổn, Đế Diên cũng đã trở về.”
Ta khẽ ngửi, quả nhiên là vậy…
Họa vô đơn chí, ta không khỏi kinh ngạc trước vận may hiếm có của mình, thậm chí còn muốn vỗ tay tán thưởng.
Diêm Vương lập tức quyết định: “Ta sẽ đi vòng qua hậu viên, chặn Đế Diên. Các ngươi mau xử lý Lâm Phất ở Long Các, lấy lại Phược Linh Tác. Bất kể thế nào, tuyệt đối không được để ba người bọn họ gặp mặt.”
Nói rồi, hắn quay đầu lại, nghiêm nghị bảo ta: “Dù thế nào, ngươi cũng chỉ được ở lại Long Các, không được đi đâu.”
“Được.”
Ta tự biết lúc này thuật pháp không thể thi triển, nếu không nghe theo sắp đặt chỉ e là trở thành kẻ vướng chân. Ngoài ẩn mình trốn tránh, ta cũng chẳng còn con đường nào tốt hơn.
Diêm Vương dặn dò xong, gần như chỉ trong nháy mắt, bóng dáng hắn đã biến mất vô tung vô ảnh.
Ngay sau đó, không đợi ta kịp phản ứng, Quỷ Vương bất ngờ nắm lấy cánh tay ta, trong chớp mắt dịch chuyển đến mật thất. Tốc độ nhanh đến nỗi cơn gió lạnh lướt qua làm cằm ta cũng cảm thấy lành lạnh.
Lấy được Phược Linh Tác, ta mới có dịp cẩn thận nhìn kỹ Quỷ Vương. Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, bàn tay khẽ siết chặt, lông mày nhíu chặt lại.
Ta cũng chau mày, khẽ an ủi: “Thả lỏng một chút, đây rốt cuộc chỉ là huyễn cảnh. Cùng lắm thì làm lại từ đầu.”
“Không…” Quỷ Vương lắc đầu, thấp giọng đáp: “Chỉ cần ca ca ta xuất hiện, e rằng… chẳng còn đơn giản như bắt đầu lại.”
Có lẽ gương mặt ngày càng tái nhợt của Quỷ Vương khiến ta cũng sinh lòng đồng cảm. Lúc này, ta bất giác cảm thấy lông tơ khắp người dựng đứng, thân thể lạnh buốt, không khỏi muốn hắt hơi một cái.
Mùi của Tầm Cừ đã gần kề hơn bao giờ hết, khiến ta có cảm giác bản thân như con dê chờ bị làm thịt. Thậm chí, ta cũng không dám chắc Quỷ Vương Địch Giác lúc này có đứng về phía mình hay không.
Ta nén một hơi thật sâu, nghiêm giọng nói với Quỷ Vương: “Chúng ta không thể ở đây. Nếu Tầm Cừ thật sự tìm đến, nhìn thấy Long Các Lâm Phất thì khó bề xoay chuyển.”
Quỷ Vương trầm ngâm một lát, đáp: “Ngươi ở lại đây, ta đi gặp hắn.”
Dứt lời, bóng hắn cũng lập tức biến mất.
Trong mật thất rộng lớn chỉ còn lại ta, kẻ không có pháp lực, và Long Các Lâm Phất đang mê man – hai tên “phế quỷ”.
Xung quanh yên lặng đến đáng sợ. Một lúc lâu sau vẫn không thấy động tĩnh gì. Thế nhưng, không hiểu vì sao, mùi của Tầm Cừ không những không tan đi mà lại càng gần hơn. Ta thậm chí có thể cảm nhận được hắn đã đứng ngay ngoài cửa mật thất.
Xem ra Quỷ Vương đã không thể cản bước hắn.
Ta không thể ngồi đây chờ chết, quan trọng hơn là không thể để hắn nhìn thấy Long Các Lâm Phất trong mật thất.
Vì vậy, ta nén hơi, như con thiêu thân tự lao vào lưới, lặng lẽ rời khỏi mật thất. Nhưng khi ta vừa đi chưa xa, một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua sau lưng. Còn chưa kịp ngoảnh đầu, đã nghe thấy tiếng Địch Giác hét lớn: “Chạy mau!”
Ngay sau đó là âm thanh một người ngã xuống đất.
Từ khóe mắt, ta thấy Quỷ Vương Địch Giác ngã xuống, vai trái dường như bị thương, máu chảy đỏ tươi. Nơi ánh mắt lướt qua, sắc đỏ ấy chói lòa đến kinh tâm.
Tầm Cừ ra tay với chính đệ đệ của mình cũng thật tàn nhẫn. Trong lòng thầm chửi rủa, ta dường như đã thấy được kết cục của chính mình nếu bị bắt.
Vậy nên, ta dốc toàn lực chạy về phía trước, không dám ngoảnh lại.
Hồi lâu không thấy Tầm Cừ đuổi theo, ta đang lấy làm kỳ lạ, chợt cảm giác bị thứ gì đó cực nhanh kéo mạnh ra khỏi cửa, ném xuống đất một cách tàn nhẫn.
Ngẩng đầu lên lần nữa, ta đã ở ngoài Long Các.
Không xa trước mặt, Tầm Cừ đứng trên cao nhìn xuống ta, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng. Đôi mày, ánh mắt của hắn có ba phần giống với Địch Giác, nhưng đáy mắt lại không hề có chút hơi ấm nào.
Toàn thân ta đau nhức, ngực như bị đè nặng, còn chưa kịp thốt một lời, đã phun ra một ngụm máu tươi.
Đôi mắt âm trầm của Tầm Cừ ghim chặt vào ta, cất giọng lạnh lẽo: “Ngươi nghĩ mình có thể chạy thoát sao? Ta không giết ngươi trong kia là vì không muốn để máu của ngươi làm ô uế Long Các. Đế Diên chắc chắn sẽ không để yên. Ta ghét những phiền phức không cần thiết.”
Ngay lúc đó, Địch Giác chạy đến, vai trái của hắn vẫn còn đang rỉ máu.
Hắn đỡ ta dậy, ngước mắt nhìn Tầm Cừ, khẽ gọi: “Ca, ta…”
Tầm Cừ cắt ngang lời hắn, giọng điệu lạnh nhạt: “Ngươi thoát khỏi địa lao từ khi nào?”
Sắc mặt Địch Giác biến đổi, hàm răng nghiến chặt, nhưng không thốt ra lời nào.
Tầm Cừ híp mắt lại, nói: “Lát nữa ta sẽ tính sổ chuyện của ngươi.”
Dứt lời, ánh mắt hắn chuyển sang ta, như lưỡi dao sắc bén quét qua: “Còn ngươi, khiến ta phải tốn công tìm kiếm.”
Ta ngẩn người, không hiểu hắn đang nói gì.
Hắn tiếp tục, giọng nói trầm trầm: “Sáng nay ở Quỷ Vương Điện, chính là ngươi đúng không? Trên người Địch Giác có mùi của ngươi, rất nhạt, nhưng đủ để ta lần theo đến đây. Chỉ là ta không ngờ, ngươi lại to gan đến mức trốn trong Long Các.”
Ta nhíu mày nhìn Tầm Cừ, không biết nên đáp lại thế nào, cũng không biết có gì đáng để nói. Khứu giác của hắn dường như còn nhạy bén hơn ta, chỉ trong thoáng chốc đã nhận ra hơi thở không thuộc về Quỷ Vương Điện, rồi dựa vào chút dấu vết nhạt nhòa kia lần theo đến đây. Xem ra, vị Quỷ Vương Tầm Cừ này, kẻ từng khai sinh con đường máu trong thời hỗn loạn nơi U Minh, danh xưng U Minh Tam vương không phải hữu danh vô thực.
“Ta cho ngươi một cơ hội để thú nhận. Ngươi là ai? Vì sao đến U Minh, sao ngươi dám xông vào Quỷ Vương Điện?”
Giọng nói của Tầm Cừ trầm tĩnh, nhưng trong mắt hắn lại lóe lên hàn ý thấu xương. Kinh nghiệm làm Áp Hồn Sứ nhiều năm nói cho ta biết, ánh mắt như vậy là điềm báo trước khi đối phương tuyệt tình đoạn đường sống của ngươi. Dù giọng nói hắn bình thản bao nhiêu, thì ánh mắt ấy không lừa được người, cũng không lừa được quỷ.
Tầm Cừ căn bản không hề có ý định để ta lành lặn rời khỏi đây. Dù ta nói hay không nói, hoặc nói điều gì, kết cục e rằng cũng chẳng thay đổi. Không còn đường lui, chi bằng trì hoãn thời gian, xem có thể xoay chuyển tình thế hay không.
Ta siết chặt nắm tay, ánh mắt ghim chặt vào Tầm Cừ, cười lạnh, cất giọng âm trầm: “Ta là ai à? Nếu ta nói rằng mình không thuộc về nơi này nhưng biết rõ tất cả những gì sắp xảy ra ở đây, ngươi sẽ làm thế nào?”
Không ngờ Tầm Cừ hoàn toàn không đi theo lối mòn. Đôi mắt hắn thoáng động, ánh nhìn dị thường lướt qua nhưng rất nhanh tan biến, khóe môi nhếch lên nụ cười kỳ quái, giọng nói nhẹ như sương mà lạnh lẽo thấu xương: “Ta không quan tâm ngươi là ai, càng không bận tâm ngươi từ đâu đến. Nơi này, mảnh đất ngươi đang đứng, thuộc về ta, Tầm Cừ. Sống hay chết, đều do ta định đoạt.”
Dứt lời, bàn tay hắn khẽ nâng lên, trong tay bỗng xuất hiện một thanh kiếm bạc. Chỉ thấy bóng dáng hắn vụt tới trước mặt ta trong nháy mắt, khí lạnh từ mũi kiếm xuyên qua da thịt ta, như thể tim ta bị chấn động mạnh, tựa hồ giây tiếp theo hồn phách đã lìa khỏi xác.
Đúng lúc ấy, một tiếng hét lớn vang lên:“Không! Ngươi không thể giết nàng!”
Địch Giác hét lên, ánh mắt trừng lớn, đôi mắt đỏ ngầu.
Thanh kiếm của Tầm Cừ lập tức khựng lại, dừng ngay sát trán ta chưa đến hai tấc. Hắn nghiêng đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Địch Giác: “Tốt nhất ngươi phải cho ta một lý do chính đáng.”
Đôi môi Địch Giác run run, bỗng thốt ra: “Nàng là Yểu Quang Thần Quân!”
Tầm Cừ nhíu mày chặt: “Yểu Quang?” Sau đó, ánh mắt hắn từ từ trở nên sắc lạnh, gằn từng chữ: “Chiến thần Côn Lôn?”
Ta nghẹn lời, không nói nổi.
Quỷ Vương và Diêm Vương rõ ràng là muốn ép ta không cách nào sống sót được trong huyễn cảnh này. Lúc thì Lộc Tranh, khi thì Yểu Quang, một người là thần nữ Cửu Trùng Thiên, người kia là chiến thần Côn Lôn. Hai người bọn họ quả thật sợ ta không để lộ sơ hở đủ sớm đây mà!
Tầm Cừ vẫn còn đang dò xét, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Dường như biết rõ hắn đang nghĩ gì, Địch Giác vội vàng nói: “Là ta đưa nàng về đây. Pháp lực của nàng bị ta phong ấn nên không thể thi triển được.”
Đôi mắt Tầm Cừ càng thêm sắc lạnh, giọng nói âm u: “Với sức ngươi có thể phong ấn được Yểu Quang Côn Lôn? Địch Giác, đừng hòng lừa ta.”
Địch Giác sắc mặt tái nhợt, khóe mắt run run, nghiến răng nói: “Ngươi biết rõ ta chưa bao giờ lừa ngươi. Quá khứ không, hiện tại không, tương lai cũng không.”
Tầm Cừ lặng lẽ nhìn chằm chằm Địch Giác, không biết bao lâu sau, cuối cùng chậm rãi thu lại thanh kiếm bạc, chuyển ánh mắt sang ta, lạnh lùng hỏi: “Ngươi thật sự là Yểu Quang Côn Lôn?”
Đã không muốn sống, chi bằng càng lớn gan hơn nữa.
Ta khẽ nâng mắt, lạnh lùng nhìn Tầm Cừ, từ tốn cất giọng: “Quỷ vương quả nhiên là người bận rộn nên dễ quên. Năm xưa ngày ngươi thành hôn, ngươi và ta từng gặp mặt một lần, nay lại quên sạch chẳng còn chút dấu vết.”
Thiên hạ đều biết, huynh trưởng của thần nữ Lộc Tranh – Tuyết Thần Phất Châu – và các thần quân của Côn Lôn vốn là cố giao. Ta không tin Lộc Tranh xuất giá, Côn Lôn Yểu Quang lại không hề xuất hiện. Mà nhìn phản ứng vừa rồi của Tầm Cừ, hắn chỉ nghe danh Yểu Quang liền thu kiếm, hiển nhiên không nhớ được dung mạo Yểu Quang.
Quả nhiên, khóe môi Tầm Cừ khẽ nhếch, hắn đáp: Thần quân dung nhan tuyệt mỹ cho nên ta không dám nhìn thẳng, tự nhiên chẳng nhớ nổi dung mạo.”
Ta nhếch môi cười nhạt, liếc qua Địch Giác, lạnh lùng nói: “Vài ngày trước, ta vì chút việc mà rời khỏi Côn Lôn. Vậy mà đệ đệ tốt của ngươi lại bất ngờ đánh úp, bắt ta về U Minh. Đây chính là cách quỷ tộc các ngươi tiếp đãi khách sao?”
Địch Giác ngẩng phắt đầu, ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ, như muốn nói: Giỏi thật, bịa chuyện không chớp mắt.
Tầm Cừ hơi nghiêng đầu, ánh mắt băng lãnh nhìn sang Địch Giác. Hắn không nói một lời, nhưng lại toát ra khí thế áp bức mãnh liệt.
Chỉ với một ánh nhìn, Địch Giác liền chủ động lên tiếng: “Ca, có nàng, chúng ta có thể dùng nàng để đàm phán với Côn Lôn. Có lẽ chúng ta có thể…”
“Im miệng!”
Tầm Cừ lạnh giọng quát lớn, đôi mắt tràn ngập hàn ý, như lưỡi kiếm sắc bén xuyên thấu cõi lòng.
“Địch Giác, đừng tự cho mình thông minh.”
Nói xong, Tầm Cừ lại chuyển ánh mắt sang ta, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười quái dị, giọng điệu nửa cười nửa không: “Thần quân, việc này là lỗi của quỷ tộc chúng ta. Nhưng thần quân cứ yên tâm, ta sẽ đưa ngươi về lại Côn Lôn… đích thân.”
Hai chữ “đích thân” vừa thốt ra, suýt nữa đã khiến hồn phách ta lìa khỏi xác.
Tầm Cừ đích thân áp giải ta về Côn Lôn, liệu ta còn đường sống sao?
Trong lòng ta vô cùng hoảng loạn, nhưng gương mặt vẫn cố giữ vẻ điềm nhiên, cất giọng trầm ổn: “Không cần phiền Quỷ vương. Ngài nên tập trung chuẩn bị đại sự trước mắt mới phải.”
Một tiếng cười khẽ vang lên, lạnh lẽo như băng. Ta ngang đầu nhìn lên chỉ thấy khóe môi Tầm Cừ mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại đầy vẻ âm trầm hung hiểm.
“Thần quân quản cho tốt Côn Lôn, chớ can thiệp vào việc của quỷ tộc ta.”
Nhìn ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm kia, lòng ta chấn động mãnh liệt. Tầm Cừ là kẻ âm hiểm, tàn độc, ngay cả đối diện với chiến thần Côn Lôn cũng không thu liễm sát khí và khí thế sắc bén của mình. Có lẽ chính bởi sự ngạo mạn và tàn nhẫn này mà hắn mới có thể đứng trên đỉnh cao của quỷ tộc.
Thế nhưng, chứng kiến tận mắt một Tầm Cừ như vậy, ta lại càng không hiểu được, vì cớ gì năm xưa hắn cam tâm quy phục Đại La Thiên, đổi lấy sự tồn tại tạm bợ cho quỷ tộc.
Ta từng nghĩ, hắn là Quỷ Vương nên mới muốn bảo toàn Quỷ tộc. Nhưng nay đối diện với Tầm Cừ, kẻ thà ngọc nát đá tan cũng chẳng màng, há có thể vì Quỷ tộc mà trái với bản tâm của chính mình sao?
Nghĩ đến đây, tâm trí ta rối bời, đứng ngây người hồi lâu không thốt nên lời.
Chính lúc ấy, Tầm Cừ đột nhiên cất tiếng hỏi ta: “Lần này đã gặp Lộc Tranh chưa?”
Ta thoáng khựng lại, rồi lắc đầu đáp: “Chưa từng.”
Một tiếng cười nhạt lạnh lẽo lướt qua tai, Tầm Cừ nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm khó lường. Giây tiếp theo, hắn bất ngờ vươn tay, bóp chặt cổ ta.
“Ngươi không phải Yểu Quang, ngươi rốt cuộc là ai!” Hắn gằn giọng, sát khí lạnh buốt như sương.
“Ta… ta là Yểu Quang,” ta gắng gượng nói, giọng khàn đặc.
“Ngươi nghĩ Tầm Cừ ta dễ bị lừa thế sao?” Hắn nhếch môi, tay siết chặt hơn, khiến ta gần như không thể thở nổi.
“Ca!” Một tiếng kêu như xé lụa vang lên. Là Địch Giác.
Tầm Cừ quay phắt sang, ánh mắt sắc bén đâm thẳng vào Địch Giác: “Địch Giác, ngươi thật to gan! Giờ còn cùng ngoại nhân dám qua mặt ta?”
Quỷ Vương đột nhiên im bặt. Ánh mắt hắn vẫn gườm gườm, nhưng cơ thể bất động. Ta chợt nhớ lại lời Đế Diên từng nói. Địch Giác từ lâu đã không thể vượt qua nỗi sợ hãi và sự phục tùng trước Tầm Cừ. Chỉ cần đứng trước đại ca hắn, Địch Giác như bị cắt đứt mọi sức mạnh, trở thành cái bóng yếu đuối. Như bây giờ đây, chẳng khác nào tượng gỗ đứng im, mất đi ánh sáng vốn thuộc về mình.
Ta sắp chết đến nơi, vậy mà trong đầu còn lòng vòng nghĩ ngợi mấy chuyện này.
Tầm Cừ bóp chặt cổ ta, đôi chân ta đã rời khỏi mặt đất. Cảm giác ngột ngạt này còn khắc nghiệt hơn cả khi Khương Diệp Tụng cắt cổ ta năm xưa.
Ta biết hắn sẽ không để ta chết ngay, vì vẫn còn muốn nghe ta khai ra thân phận thực sự.
Ta nghiến răng, quyết giữ vững bản tâm. Dù sao ta đã chết rồi, cùng lắm là hồn phách bị nghiền nát, có gì đáng sợ đâu.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng vút lạnh buốt vang lên bên tai. Ngay sau đó, thân thể ta rơi bịch xuống đất, cơn đau xuyên thấu đến mức lấn át cả nỗi nghẹt thở ban nãy.
Ta gắng gượng ngẩng đầu, thấy thanh Long Các kiếm cắm xuống đất gần đó, máu chảy ròng trên cánh tay Tầm Cừ.
“Lâm Phất…!”
Ánh mắt hắn độc ác như rắn hổ, nhìn chằm chằm vào Diêm Vương, đôi mày cau chặt.
Ta ngoảnh lại, chỉ thấy Diêm Vương ung dung tiến đến, trong tay còn vương máu tươi.
Hắn nhanh chóng rút ra một đạo phù, xé làm đôi, dùng máu trong lòng bàn tay phong ấn một nửa lá phù. Rồi chân bước càng lúc càng nhanh, cuối cùng tung mình lao lên, nhắm thẳng vào trán Tầm Cừ mà giáng một đòn như trời giáng.
Tầm Cừ né tránh không kịp, làn da bị dán lá phù lập tức phát ra tiếng xèo xèo, tựa hồ như bị lửa nóng thiêu đốt. Hắn ôm đầu gào thét: “Địch Giác! Địch Giác! Giết hắn cho ta!”
Địch Giác nâng kiếm lên, ánh mắt hoang mang, lớn tiếng hỏi: “Đây là thứ gì?!”
Diêm Vương bình tĩnh đáp: “Đại Phá Linh Phù.”
Không chỉ Địch Giác, chính ta lúc này cũng trợn mắt há miệng kinh ngạc: “Đại Phá Linh Phù? Không phải thứ đó chỉ có ở cõi Cửu Trùng Thiên, của dòng dõi Nạp A La sao…”
Câu nói còn chưa dứt, ta hít vào một hơi lạnh:
“Thì ra là ngươi lấy từ Cửu Trùng Thiên xuống.”
Diêm Vương không đáp lời, chỉ khẽ động bàn tay, bất ngờ đưa tay về phía Địch Giác, thừa lúc hắn ta chưa kịp phòng bị mà đánh bất tỉnh.
Xong xuôi, Diêm Vương chậm rãi quay sang Tầm Cừ, kẻ lúc này đã nằm bất động. Hắn thản nhiên nói: “Tầm Cừ và Cửu Trùng Thiên vốn dĩ chẳng hề có lòng tin hoàn toàn với nhau. Hắn đã dám lừa gạt chúng, sắp đặt để ta trở thành Diêm Vương, thì cũng nên lường trước việc Cửu Trùng Thiên để lại hậu chiêu. Chỉ tiếc, hắn quá tự phụ.”
Ta khẽ thở dài, nói: “Đại Phá Linh Phù của dòng dõi Nạp A La trên Cửu Trùng Thiên xưa nay không hề truyền ra ngoài. Xem ra chúng đã ngầm giao phó cho ngươi—nếu bất đắc dĩ, có thể khiến Tầm Cừ hồn phi phách tán để thay thế hắn. Nhưng ngươi chỉ dùng nửa lá, e rằng chỉ có thể tạm thời phong ấn hắn. Có lẽ cũng đủ kéo dài đến khi đại chiến kết thúc.”
Diêm Vương nhìn về phía Tầm Cừ, trầm giọng nói: “Ta vốn không muốn làm thế. Ta đã nói rồi, ảo cảnh này có trật tự của ảo cảnh, dùng Đại Phá Linh Phù rất có thể sẽ phá vỡ sự ổn định của nó.”
Ta nhẹ nhàng thở dài, khẽ nói: “Có lẽ ngươi không nên làm vậy. Nếu vì thế mà ảo cảnh mất cân bằng và sụp đổ, mọi nỗ lực của chúng ta đều thành công cốc. Còn ngươi… ngươi cũng sẽ mãi mãi tan biến.”
Diêm Vương trầm mặc hồi lâu, khoan thai đáp: “Nếu ngươi biến mất, phá vỡ ảo cảnh này còn có ý nghĩa gì? Ta ra ngoài hay không còn quan trọng gì nữa?”
Ta nhìn hắn, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác khó nói thành lời, như có dòng nước ấm len lỏi, mang theo chút bỏng rát quét qua lồng ngực. Tim ta khẽ đập nhanh hơn.
“Nói cảm ơn đi.” Diêm Vương đột nhiên cất tiếng.
Ta chưa kịp phản ứng: “Cái gì?”
“Nói cảm ơn với ta.” Hắn nhắc lại.
Ta ngượng ngùng, nhỏ giọng: “Cảm ơn…”
Diêm Vương khẽ gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng.
Khoảnh khắc ấy, ta chợt thấy bóng dáng Long Các Lâm Phất giữa ảo cảnh thoáng hiện về.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");