Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 1
Hai chúng ta vất vả lắm mới có thể đưa Tầm Cừ bị phong ấn vào mật thất của Long Các. Sau đó cùng nhau trở lại căn phòng năm xưa của Lâm Phất, chờ Địch Giác tỉnh lại.
Khi Địch Giác tỉnh, phát hiện bản thân bị Phược Linh Tác trói chặt, hắn liền giống như một con sư tử giận dữ, trừng mắt nhìn chúng ta, lớn tiếng quát: “Các ngươi đang làm gì vậy? Ca ta đâu?!”
Diêm Vương điềm tĩnh đáp: “Ngươi yên tâm, ta chỉ dùng nửa tấm Đại Phá Linh Phù, chỉ có thể tạm thời phong ấn hắn, không đến mức hồn phi phách tán.”
Hai mắt Địch Giác đỏ ngầu, tơ máu hiện rõ. Hắn có vẻ cực kỳ mệt mỏi, giọng nói yếu ớt, chẳng còn chút sức lực: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Diêm Vương nhìn Địch Giác, thần sắc ung dung, từ tốn nói: “Thay thế Tầm Cừ, tiếp quản Quỷ tộc, hủy bỏ minh ước với Cửu Trùng Thiên, cùng U Minh đồng chiến.”
Địch Giác bật cười cay đắng, cụp mắt xuống, hồi lâu không nói lời nào.
Không biết đã qua bao lâu, Diêm Vương bỗng lạnh lùng lên tiếng: “Địch Giác, khi đến bước này ta thực sự rất thất vọng về ngươi. Hẳn là Tầm Cừ cũng vậy.”
Địch Giác đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên chút rung động, đôi môi tái nhợt khẽ hé mở nhưng lại chẳng nói lời nào.
Trong lúc ta còn chưa hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Diêm Vương, hắn bất ngờ giơ tay, giải Phược Linh Tác trói trên người Địch Giác, rồi nói: “Giờ đây ngươi có hai lựa chọn. Một là nhanh chóng chỉnh đốn Quỷ tộc, đưa ra một con đường khác biệt. Hai là noi theo Tầm Cừ năm xưa, mở cánh cổng Quỷ Vực, phản bội U Minh. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, ảo cảnh này đã thay đổi, nếu lần này ngươi chọn vế thứ hai, chấp niệm của Đế Diên sẽ càng mạnh hơn trước gấp bội. Khi ấy, không chỉ chúng ta, mà có lẽ thế giới bên ngoài cũng sẽ xảy ra biến đổi.”
Ta sững người: “Sự thay đổi trong ảo cảnh còn có thể ảnh hưởng đến thế giới thực sao?”
Diêm Vương nhếch mép, khẽ hừ lạnh: “Điều tốt thì không, nhưng điều xấu thì khó mà nói trước.”
Lời vừa dứt, xung quanh liền rơi vào một sự tĩnh lặng kỳ quái. Dù đã thoát khỏi Phược Linh Tác, Địch Giác vẫn như bị trói buộc chặt chẽ, bất động như tượng.
Trong phòng không thắp đèn, ánh sáng le lói của ngọn nến ngoài cửa sổ hắt vào, chập chờn như sắp lụi tắt. Ánh sáng ấy soi lên khuôn mặt tái nhợt của Địch Giác, càng làm lộ vẻ mệt mỏi, tiều tụy đến đáng sợ.
Không biết lại qua bao lâu, ta nghe thấy tiếng cổ họng Địch Giác khẽ chuyển động, sau đó hắn giơ tay kết ấn trong không trung, rồi viết từng chữ rõ ràng: “Tứ đại Quỷ tướng nghe lệnh: Quỷ Vương Tầm Cừ bị Tuyết Thần Phất Châu đánh trọng thương, hiện đang hôn mê. Từ nay, ta sẽ thay quyền Quỷ Vương. Một canh giờ sau, tập trung tại Quỷ Vương Điện để nghị sự.”
Chữ cuối cùng vừa hoàn thành, Địch Giác khẽ búng tay, ấn ký lập tức lan ra rồi dần dần tan biến.
“Giờ thì ngươi hài lòng chưa?” Địch Giác nhìn Diêm Vương, sắc mặt không chút biểu cảm.
Diêm Vương không nói gì, thậm chí trên gương mặt hắn cũng chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào.
Địch Giác chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ta phải đưa ca ta về Quỷ Vương Điện. Nếu không tận mắt thấy người, bọn họ sẽ chẳng tin tưởng.”
Khi hắn định rời đi, ta vội gọi lại: “Chờ đã, ta còn một vấn đề. Vì cớ gì khi ta nói chưa gặp qua Lộc Tranh, Tầm Cừ liền nhận ra ta không phải là Yểu Quang của Côn Lôn?”
Sắc mặt Địch Giác tái nhợt, hàng lông mày khẽ chau lại, giọng khàn đục: “Bởi vì Lộc Tranh đã chết rồi.”
“Cái gì?” Ta ngây người, trừng to mắt kinh ngạc.
Diêm Vương, vốn im lặng từ nãy giờ, dường như cũng bị bất ngờ. Hắn chậm rãi cất lời, thanh âm thoáng chút trầm tư: “Chẳng phải sau đại chiến nàng ta đã quay về Cửu Trùng Thiên rồi sao?”
Quỷ Vương nghẹn giọng, khẽ nói: “Đáng tiếc, sự thật là tẩu tẩu đã qua đời từ năm tháng trước khi đại chiến nổ ra. Nếu không, các ngươi nghĩ vì sao trận chiến Đồ Hà năm ấy, Tuyết Thần Phất Châu lại đích thân dẫn quân, còn thần binh Côn Lôn thì một mực không ngừng truy sát U Minh?”
“Cái chết của nàng ấy liên quan đến U Minh sao?” Ta hỏi.
Quỷ Vương lắc đầu:“Nữ thần điện Trường Sinh làm sao chịu đựng được cái lạnh lẽo âm u nơi U Minh chứ? Từ khi gả vào U Minh, thân thể tẩu tẩu đã không khỏe. Tuy vậy, cũng chẳng đến mức nguy hiểm tính mạng. Do đó, cái chết của Lộc Tranh vẫn luôn là một bí ẩn. Khi Phất Châu phát hiện ra nàng, nàng đã hấp hối sắp hồn phi phách tán. Phất Châu cho rằng đó là vì ca ta thường xuyên ngao du bốn phương, lạnh nhạt mà bạc đãi muội muội hắn, tạo cơ hội cho yêu ma hãm hại.”
Diêm Vương nhíu mày: “Nếu có mối thù sâu như vậy, sao Côn Lôn lại chịu hợp tác với Tầm Cừ năm ấy, còn xuất binh tiến đánh U Minh?”
Địch Giác cười chua chát, ánh mắt thoáng chút bi thương: “Ai mà biết được? Có lẽ họ đều đang mong đợi tia tinh hồn cuối cùng mà Cửu Trùng Thiên lưu giữ có thể giúp Lộc Tranh tái sinh.”
“Tái… sinh?” Ta sững sờ, tưởng chừng mình nghe nhầm.
Địch Giác cười khổ: “Ngươi tưởng ca ta quy phục Đại La Thiên chỉ vì muốn bảo toàn Quỷ tộc thôi sao?”
Hắn khẽ ngừng lại, rồi tiếp lời: “Ngươi từng nghe nói chưa? Con cháu của Nạp A La ở Cửu Trùng Thiên, khi vừa sinh ra sẽ bị rút ra một tia tinh hồn. Nếu sau này gặp phải kiếp nạn, có thể dựa vào tia tinh hồn ấy để tái sinh.”
“Lại là tái sinh…” Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, ta không khỏi rùng mình.
Diêm Vương hỏi: “Nhưng khi thần nữ còn sống, Tầm Cừ đối với nàng ấy đâu phải tốt đẹp gì?”
“Ca ta là người thế nào, ta hiểu rõ hơn ai hết.” Địch Giác cất giọng trầm thấp, tựa hồ mang theo một nỗi đau khó nói thành lời.
“Huynh ấy quen tự do tự tại, chẳng vướng bận điều gì. Không có gì để yêu, cũng không có gì để sợ. Nhưng một khi đã có nhược điểm, huynh ấy sẽ không còn bất khả chiến bại. Huống chi Lộc Tranh là thần nữ của Cửu Trùng Thiên, bất kỳ sự thương xót nào huynh ấy thể hiện ra cũng chỉ càng khiến tộc nhân chán ghét nàng hơn. Đáng tiếc, huynh ấy không bảo vệ được Lộc Tranh, cũng chẳng giữ được bí mật của chính mình, rốt cuộc để Cửu Trùng Thiên nắm lấy sơ hở. Nếu không, làm gì có những chuyện xảy ra sau này?”
Giọng nói của Địch Giác mang theo nét u hoài, chữ cuối cùng vừa tan vào không gian, chỉ còn lại một tiếng thở dài khe khẽ.
Ta không nói gì thêm, nhưng trong cổ họng lại có cảm giác như bị lửa thiêu đốt, nhói lên đau đớn. Cho đến khi Địch Giác rời đi, sắc mặt ta vẫn tái nhợt, đứng ngây tại chỗ, lòng ngập tràn mơ hồ.
Diêm Vương nhìn ra sự bất ổn nơi ta, khẽ hỏi: “Làm sao vậy?”
Ta lắc đầu, giọng nghẹn lại: “Ta chỉ cảm thấy… chuyện của Lộc Tranh… có điều gì đó rất quái lạ.”
Diêm Vương gật đầu đồng ý: “Quả thật cái chết của nàng ấy rất kỳ bí. Hơn nữa, người đã chết rồi, vì sao vẫn có lời đồn rằng nàng quay trở về Trường Sinh Điện?”
“Ta không nói đến chuyện đó…” Ta hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Diêm Vương, nói: “Ta muốn nói đến chuyện tái sinh. Ngoài thuật Tạc Hồn Tái Cốt được ghi chép trong Thập Tam Hung Sát: Phất Sinh Dẫn, còn có cách nào khác không?”
Diêm Vương im lặng hồi lâu, rồi đáp: “Nếu là hồn phách tan tành, chỉ còn sót lại mảnh hồn tàn phách, thì thuật Tạc Hồn Tái Cốt… đích thực là phương pháp duy nhất còn ghi chép lại.”
Ta thở dài một hơi.
“Năm xưa, Tầm Cừ dùng một mảnh tàn phách của Đế Diên để giam cầm ngươi mãi mãi nơi Địa Phủ. Còn Cửu Trùng Thiên thì dùng một mảnh hồn của Lộc Tranh để ép buộc hắn phản bội U Minh. Hai chuyện này, há chẳng phải cùng một bản chất hay sao? Vì sao Tầm Cừ phải làm vậy? Hắn nói cho ngươi biết về thuật Tạc Hồn Tái Cốt, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?”
Nói xong, chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt, cơ thể nhẹ bẫng như sắp ngã, sự yếu ớt lan tràn khắp thân.
Diêm Vương nhìn ta, đôi mắt ánh lên nét phức tạp, như muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Một lúc sau, hắn chỉ khẽ nói: “Dù thế nào, việc phá giải ảo cảnh vẫn là quan trọng nhất lúc này. Dược lực của Long Các Lâm Phất chẳng bao lâu nữa sẽ hết, cũng đến lúc ta phải rời đi rồi.”
“Rời đi?” Ta chau mày hỏi.
Diêm Vương gật đầu: “Đại chiến cận kề, người thực sự tham chiến không nên là ta, mà phải là Long Các Lâm Phất trong ảo cảnh. Vì thế từ hôm nay, ta sẽ không xuất hiện nữa, nếu không Lâm Phất trong ảo cảnh sẽ chẳng thể hành động như ý.”
Hắn ngừng lại một chút, rồi tiếp: “Nhưng ngươi đã là một thực thể độc lập từng giao tiếp với Lâm Phất, vì vậy ngươi không thể tùy tiện biến mất. Trong khoảng thời gian này, ngươi cứ tiếp tục dùng thân phận Lộc Tranh ở lại đây, Lâm Phất nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”
Ta cân nhắc hồi lâu, nghi hoặc hỏi: “Nhưng… ta và hắn vốn chẳng thân quen, chi bằng quay về Quỷ Vương Điện.”
“Không được.” Giọng Diêm Vương dứt khoát: “Bốn tên Quỷ Tướng kia, kẻ nào cũng hiểm ác hung tàn, vào thời khắc quan trọng thậm chí có thể không nghe theo lệnh của Địch Giác, huống chi là ngươi. Một khi bị bọn chúng phát hiện, ngươi sẽ chẳng khác nào chết trong tay Tầm Cừ.”
Nhìn vẻ nghiêm nghị của Diêm Vương, cổ họng ta như nghẹn lại, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Diêm Vương rời đi, ta lặng lẽ chờ Long Các Lâm Phất tỉnh lại. Dược lực quả thực rất mạnh, phải mất đến ba canh giờ hắn mới có chút động tĩnh.
Khi hắn mở mắt, gương mặt vẫn còn vẻ mơ màng, đưa tay xoa cổ, như thể mất trí nhớ, cau mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Quả nhiên… ta vẫn thích cái vẻ ngây ngốc không thù dai này của hắn.
Ta khẽ cười, cất giọng nhàn nhạt: “Vừa rồi Quỷ Vương đến đây, hắn tưởng ngươi là gian phu của ta liền đánh ngất ngươi. Ta phải khéo léo hết lời mới giữ được cái mạng này cho ngươi.”
“Ta…?” Long Các Lâm Phất chỉ tay vào mình, mắt mở trừng trừng: “Gian phu???”
Ta nghiêm túc gật đầu: “Nhưng không sao, ta giải thích rõ ràng cả rồi.”
“Giải…?” Mặt Long Các Lâm Phất đỏ như gấc chín, vẻ mặt đầy đau khổ, như thể rơi vào cảnh nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
Một lúc sau, hắn dường như chấp nhận số phận, chỉ còn lại tiếng thở dài cùng cái lắc đầu bất lực.
Ta làm ra vẻ như vừa sực nhớ điều gì, nói: “Nghe nói dạo gần đây, quân đội U Minh cùng Long Các Đế Diên đang tập luyện tại chiến trường U Cốc. Ngươi không định đến đó sao?”
Long Các Lâm Phất trợn trừng mắt, nét mặt viết rõ mấy chữ “Ngươi sao lại vô liêm sỉ đến vậy”, hắn lên tiếng: “Chẳng phải chính ngươi cứ bám lấy ta, không cho ta đi hay sao?”
“Ta?” Ta chớp mắt đầy ngây thơ, lại nhìn qua tay chân của hắn vài lượt, nghiêm trang nói: “Ta đã trói tay hay cột chân ngươi chăng? Chỉ là ngươi tự ham mê cái dây Phược Linh Tác này, cam tâm tình nguyện mà thôi.”
“Ngươi…” Long Các Lâm Phất giơ tay lên, nhưng nửa câu sau lại nghẹn trong cổ họng, không thể bật ra.
Cái gọi là khéo léo ăn nói, thực ra cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ta khẽ hừ một tiếng, đưa dây Phược Linh Tác trả lại cho hắn, nói: “Được rồi, kỳ hạn đã gần đến, ta cũng không cần ngươi bảo vệ nữa. Ta nói được làm được, giờ ngươi có thể đi rồi.”
Long Các Lâm Phất thoáng sững sờ, dường như không ngờ ta lại dứt khoát như vậy. Khi nhận lấy sợi dây, động tác của hắn có chút chậm chạp.
“Ngươi định quay về Quỷ Vương Điện sao?” Long Các Lâm Phất hỏi.
Ta làm ra vẻ nghiêm trọng, thở dài nói: “Vừa rồi khi ngươi bất tỉnh, huynh trưởng của ta đã đến, còn làm Quỷ Vương bị thương. Hiện giờ Địch Giác đang tạm thay Quỷ Vương xử lý chính sự. Nếu ta trở về lúc này, e rằng sẽ gặp tai họa.”
Long Các Lâm Phất nhíu mày chặt hơn: “Tuyết Thần? Hắn vào được U Minh bằng cách nào?”
Trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, chăm chú nhìn ta hồi lâu.
Ta lại bịa chuyện, nói: “Huynh trưởng vốn chỉ đến thăm ta. Nhưng ta sao ngờ được hắn lại tranh chấp với Quỷ Vương.”
Long Các Lâm Phất ánh mắt thoáng hiện vẻ lo âu, nhẹ giọng than: “Chỉ e U Minh sắp loạn lạc rồi.”
“Vậy nên ngươi mau chóng hội hợp cùng Đế Diên bọn họ thì hơn.” Ta nói.
“Vậy… ta… đi đây.”
Long Các Lâm Phất bỗng dưng cất giọng mềm mại, khiến ta nhất thời khó mà thích ứng.
“Ừm.” Ta khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn hắn quay lưng rời đi.
Chưa bước được mấy bước, hắn lại bất ngờ ngoảnh đầu lại, nghiêm giọng: “Ngươi cứ tạm ở lại Long Các, chớ đi đâu cả. Nếu huynh trưởng của ngươi thực sự đã làm Quỷ Vương bị thương, e rằng lũ yêu ma quỷ quái ngoài kia chỉ mong xé xác ngươi ra, nấu thành canh thịt cho hắn uống.”
Ta bật cười: “Ngươi thật là người tốt.”
Long Các Lâm Phất dáng vẻ ung dung, chẳng kiêu chẳng bận, nhàn nhạt đáp: “Ta là quỷ.”
Dứt lời, hắn nhếch nhẹ mày, xoay người bỏ đi, không quay đầu lại nữa.
Đợi đến khi bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất, trong Long Các chỉ còn lại một mình ta, cô đơn đứng giữa căn mật thất trống trải, gần như có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Từ lúc bước vào huyễn cảnh này, những khoảnh khắc tĩnh lặng thế này không hề ít. Nhưng chưa từng có lần nào lại khiến ta bứt rứt bất an như giờ phút này, như thể cả thế giới sắp đổ sập trong chớp mắt, mọi sự sống đều sẽ âm thầm chấm dứt trong cõi lặng câm.
Trong màn tịch mịch, chỉ còn tiếng thở dài khẽ khàng của ta, yếu ớt mơ hồ, nhưng lại trở nên rõ ràng đến lạ thường.
2
Những ngày này, ta vẫn lánh mình trong Long Các. Long Các Lâm Phất đưa cho ta một túi hương kỳ quái, mùi vị khó mà diễn tả được. Kỳ lạ là, khi mang nó theo bên mình, mùi hương vốn có trên người ta lại hoàn toàn bị che giấu.
Hắn nói, đây là món đồ trộm được từ lâu, không ngờ cuối cùng lại dùng cho ta.
Tốt thật, sớm biết có thứ này, ta đã chẳng phải bị một chưởng của Tầm Cừ đánh cho ngã gục, không chút sức phản kháng!
Bên U Cốc vẫn đang ngày đêm luyện binh. Tộc nhân U Minh cho rằng chính Tuyết Thần đã làm Quỷ Vương bị thương, lòng đầy căm phẫn. Long Các Lâm Phất sau khi hội họp với Đế Diên, cuối cùng cũng biết có kẻ giả mạo hắn. Chuyện này lại bị họ thuận lý thành chương mà quy kết rằng liên quan đến Tuyết Thần, cho rằng Cửu Trùng Thiên muốn dò xét tin tức. Nhưng cũng nhờ đó mà họ bắt đầu cảnh giác hơn, thay đổi cách bày binh bố trận, cường độ huấn luyện cũng ngày một tăng.
Từ lúc Địch Giác tiếp quản Quỷ tộc đã có hai kẻ không phục nổi loạn, tất cả bọn chúng đều bị hắn xử trí gọn ghẽ, rồi ném bộ hài cốt của chúng xuống Bất Tử Cốc. Cách làm đơn giản mà tàn nhẫn này khiến toàn tộc sợ hãi, từ đó không còn một ai dám thốt ra lời phản đối. Ta nghĩ, hắn đã học được tinh túy của Tầm Cừ.
Thật ra, những kẻ ô hợp này không có chủ kiến gì cho riêng mình. Bọn chúng chỉ phục tùng kẻ nào có thể khống chế được chúng, bất kể sự khống chế ấy là về thể xác hay tinh thần. Lựa chọn của chúng cũng theo ý chí của kẻ dẫn đầu mà thay đổi, thường thì nhất hô bá ứng. Trước đây, kẻ khống chế chúng là Tầm Cừ, nên chúng chọn đứng về phía Cửu Trọng Thiên. Còn giờ, người điều khiển là Địch Giác, vậy nên chúng lại chọn U Minh.
Giờ đây, đại chiến chỉ còn cách hai ngày. Nhưng mấy ngày gần đây, lòng ta ngày càng bồn chồn lo lắng. Không phải vì sợ hãi trước đại chiến đang đến gần, thực ra với thế lực hiện tại của ba tộc U Minh hợp sức, có khả năng sẽ đánh trọng thương được thần binh Côn Lôn. Chỉ là, ta luôn mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Đêm nay, khi tiếng hiệu lệnh vang vọng khắp U Cốc, ta cuối cùng cũng nhận ra nguyên nhân khiến lòng mình bất an. Những ngày gần đây, huyễn cảnh đã xảy ra nhiều thay đổi, nhưng chúng ta vẫn dựa vào tiến trình cũ để tính toán thời gian đại chiến, mà quên mất rằng việc Quỷ tộc phá bỏ ước định sẽ chọc giận Cửu Trùng Thiên, khiến họ tấn công U Minh sớm hơn dự tính.
Long Các nằm sâu trong U Cốc, nơi đây luôn tĩnh mịch lạ thường. Ta đứng ở vị trí cao nhất của Long Các, nhìn Đế Diên cùng mười một hung sát khác chỉnh tề lên đường. Ánh sáng nhấp nháy từ những ngọn đèn cầy tựa như những bóng ma u ám, mang theo sự lạnh lẽo ghê rợn mà mấy ngày qua ta chưa từng cảm nhận.
Khi ta còn đang ngẩn ngơ nhìn xuống, Long Các Lâm Phất bất ngờ xuất hiện.
“Sao ngươi không đi cùng họ?” Ta ngạc nhiên nhìn hắn.
“Ta đến để từ biệt ngươi.” Hắn nói.
Ta ngước nhìn hắn, đôi mắt nâu quen thuộc giờ đây ánh lên một tia sáng dịu dàng. Trong ánh sáng ấy dường như không hề ẩn chứa chút căng thẳng hay sợ hãi nào trước đại chiến đang cận kề. Dáng vẻ thản nhiên bình tĩnh của hắn tựa như chỉ đơn giản đi hoàn thành một nhiệm vụ đã được sắp đặt từ lâu.
Ta khẽ thở dài, giọng khàn đặc: “Lâm Phất… ngươi phải cẩn thận.”
Long Các Lâm Phất khẽ cười, từ trong lòng lấy ra một sợi Phược Linh Tác, rồi nắm lấy tay ta, đặt sợi dây vào lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Thứ này vẫn là để ngươi giữ lấy. Với chút bản lĩnh của ngươi, thần thú của Côn Lôn chỉ cần rống một tiếng, chỉ sợ ngươi đã hồn bay phách lạc rồi.”
“Ta…”
Ta tuy cảm động vô cùng, nhưng lại thực muốn biện bạch đôi câu. Nghĩ ta, Lâm Phất – Đệ nhất Áp Hồn Sứ của Địa phủ, nay lại thành kẻ vô dụng không thể nhấc tay, chẳng thể khiêng vai trong lời hắn, quả thật tức nghẹn.
Đang khi nghẹn ứ, Lâm Phất chợt hỏi: “Nếu lần này U Minh chiến bại, ngươi có thể trở về nơi vốn thuộc về mình không?”
Lời hắn như lưỡi dao xuyên vào tâm can, khiến ta sững lại tại chỗ. Trong ánh mắt tinh khiết như ánh sao của Long Các Lâm Phất, vẫn hiện lên vẻ trầm tĩnh dịu dàng, chẳng có chút nào bất an hay lo sợ của kẻ sắp bước vào sinh tử.
Ta nhìn hắn, trong lòng chợt dấy lên cảm giác áy náy khó tả. Những ngày qua, hắn cho rằng ta là Lộc Tranh, có lẽ do nhận ra sự bất đắc dĩ tương đồng giữa nàng và thái tử Lâm Phất của nước Lê năm xưa, nên dành cho ta không ít quan tâm và nhẫn nhịn. Nhưng còn ta? Mười câu nói thì cả mười đều là lời dối trá. Giờ đây, e là lần cuối gặp hắn, ta vẫn tiếp tục lừa gạt.
Ta từ từ cúi đầu, nhìn sợi Phược Linh Tác vốn không thuộc về mình, khẽ thở dài. “Kỳ thực, ta…” Đôi môi run rẩy hồi lâu, cuối cùng mới khó khăn thốt ra: “Ta không phải là Lộc Tranh.”
Đôi mắt nâu của Lâm Phất vẫn ôn hòa, dịu dàng, hắn khẽ cười: “Ta biết.”
Ta sững sờ: “Ngươi… ngươi nói gì?”
Lâm Phất chậm rãi đáp: “Ta biết ngươi không phải Lộc Tranh, thậm chí, có lẽ còn không thuộc về nơi này. Dẫu không rõ ngươi đến từ đâu, nhưng dường như, chúng ta đã quen biết từ lâu.”
Vừa nói, hắn vừa nhìn khắp xung quanh, như suy ngẫm điều gì: “Không rõ từ khi nào, mọi thứ bắt đầu trở nên kỳ quái. Cụ thể là gì thì ta chẳng thể nói ra, nhưng rõ ràng có điều gì đó đã thay đổi. Dù nghe có vẻ hoang đường, nhưng ta là quỷ, ta biết rằng trên đời này, có nhiều chuyện chẳng thể dùng lẽ thường giải thích, song điều đó không có nghĩa là chúng không tồn tại.”
“Lâm Phất… ta…” Ta khẽ mở môi, định nói điều gì đó, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Lâm Phất nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt nhìn ta lại như ôn nhu hơn vài phần, giọng nói trầm ấm: “Miếng ngọc bội ấy… chính là của ta, phải không?”
Ta lại sững sờ, đứng bất động, chẳng biết đáp lời ra sao.
Chỉ thấy hắn mỉm cười, nói: “Ta không thể nhầm lẫn được.”
Yết hầu ta khẽ chuyển động, cuối cùng chỉ biết cúi đầu im lặng.
Lâm Phất không truy vấn thêm, chỉ nhẹ giọng nói: “Xem ra, ngươi đối với ta rất quan trọng. Ta chưa từng có ý định trao miếng ngọc ấy cho ai khác, ngay cả Đế Diên cũng không. Dẫu sao… đây là dấu tích cuối cùng chứng tỏ ta từng tồn tại nơi nhân thế.”
Ta chạm vào ngọc bội, khóe mắt cay cay.
Lâm Phất chợt bật cười, nói tiếp: “Dẫu hiện tại ta khó mà tưởng tượng, nhưng ngươi thật sự… có lẽ… còn vượt trên tất cả những điều ta từng muốn bảo vệ trong quá khứ, hiện tại, hay cả tương lai.”
Ta từ từ ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói yếu ớt vô lực: “Tại sao ngươi lại nói những điều này với ta?”
Long Các Lâm Phất khẽ nói: “Lần này ta đi, e rằng sẽ chẳng thể quay lại.”
Nghe vậy, một màn sương nước lập tức phủ lên đôi mắt ta, rồi nước mắt tựa chuỗi ngọc đứt dây, không sao ngăn lại được.
Ta lắc đầu, lấy ra ngọc bội nơi cổ, nói: “Ngươi quên vật này rồi sao? Ngươi còn phải đưa nó cho ta, ngươi nhất định sẽ trở về bình an.”
Long Các Lâm Phất nhìn ngọc bội ấy, nơi khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại mang theo chút chua xót: “Có lẽ sẽ có ngày đó. Nhưng ta càng muốn tin rằng, người đó… sẽ chẳng còn là ta của lúc này.”
Tay ta run rẩy dữ dội, thân mình như nhẹ bẫng, đôi chân tưởng chừng không còn điểm tựa, lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Đúng lúc ấy, Long Các Lâm Phất bất chợt hỏi: “Ngươi sẽ nhớ ta chứ? Nhớ ta của lúc này, chứ không phải người trong tương lai tặng ngươi ngọc bội kia.”
Đôi mắt sáng tựa lưu ly ấy đầy ắp mong chờ, cứ thế lặng lẽ nhìn ta.
“Sẽ nhớ.” Ta đáp, giọng run rẩy.
“Tốt lắm…” Long Các Lâm Phất như thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ thấy hắn khẽ cúi đầu, tháo ngọc bội nơi cổ xuống, rồi lại nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng đặt nó vào lòng bàn tay ta.
“Giúp ta giữ nó. Ngày sau nếu ngươi và ta gặp lại, hãy trả lại cho ta.” Hắn chậm rãi nói.
Dưới bóng đêm thăm thẳm, đôi mày tựa trăng non của Long Các Lâm Phất mềm mại mà cương quyết, ánh nhìn dịu dàng không cho phép ta từ chối.
Thế nên, ta khẽ gật đầu, nắm chặt lấy ngọc bội trong tay.
Long Các Lâm Phất hít một hơi, như vừa trút được gánh nặng, xoay người bước đi.
Ta cứ nhìn theo bóng lưng hắn mãi, mãi không thôi. Nhìn đến khi hắn khẽ vung kiếm, từng bước từng bước khuất xa. Đợi bóng lưng hắn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, một cảm giác nghẹt thở mãnh liệt trào dâng trong Long Các trống trải.
Sự yên tĩnh cuối cùng trước trận đại chiến hóa ra lại kỳ quái đến vậy, ta tựa như bị điểm huyệt, cứ thế đứng ngây nhìn khoảng đất trống tối mịt, mãi cho đến khi Diêm Vương xuất hiện.
Diêm Vương lặng lẽ đứng bên cạnh ta, nhìn ngọc bội trong tay ta, nhẹ giọng nói: “Xem ra ngươi và hắn đã rất thân thiết.”
“Hắn rất thông minh, cũng rất dũng cảm.” Ta nghiêng đầu, khẽ ngước mắt nhìn Diêm Vương.
Sắc mặt Diêm Vương không chút gợn sóng, như thể giữa hắn và Long Các Lâm Phất chẳng có chút liên hệ nào. Lặng im hồi lâu, hắn mới hỏi: “Rõ ràng thấu tỏ tất cả, nhưng chỉ tin vào điều mình muốn tin. Rõ ràng có thể nhìn thấy kết cục, nhưng vẫn không màng tất cả mà lao tới diệt vong. Theo ngươi, đó là thông minh? Hay chỉ là kẻ tự cho mình thông minh mà ngu muội?”
Nhìn vào ánh mắt ngập tràn vẻ cô tịch khó che giấu của Diêm Vương, ta khẽ hỏi: “Ngươi hối hận rồi?”
Diêm Vương khẽ lắc đầu: “Thứ vô dụng nhất trên đời này chính là hối hận. Chúng ta chỉ có thể sống trong hiện tại, bất kể là con người hay cảnh vật, những gì đã rời xa, đã lỡ làng, có thể tiếc nuối, nhưng tuyệt đối đừng hối hận.”
Ta cúi đầu, khẽ nhíu mày: “Thật vậy sao? Nhưng nếu chỉ tiếc nuối mà không hối hận, vậy ngươi và Quỷ Vương suốt vạn năm qua vì điều gì mà gắng gượng, và ý nghĩa của sự xuất hiện của ta là gì?”
Ta không ngẩng đầu, mãi một lúc lâu sau mới nghe thấy Diêm Vương từ tốn đáp: “Ngươi chính là ngươi, bất kể ban đầu vì lý do gì mà hiện diện, đường vẫn luôn nằm dưới chân ngươi mà thôi.”
Ta không nói gì thêm, nhưng lại hồi tưởng những tháng năm đồng hành cùng Diêm Vương. Ta vẫn luôn coi hắn như sợi dây mỏng manh cuối cùng. Ba nghìn năm qua, chỉ cần nghĩ đến sợi dây ấy, ta có thể vô tư mà rong ruổi khắp nơi. Ta từng cho rằng hắn đã dạy ta rất nhiều điều, ảnh hưởng đến ta rất nhiều. Ta từng nói với Quỷ Vương, Diêm Vương – kẻ nuôi lớn ta không có trái tim, nên ta cũng trở thành kẻ lãnh đạm. Ta ngỡ rằng chính hắn đã tạo nên ta. Nhưng giờ nghĩ lại, hóa ra không phải.
Mỗi chuyện, mỗi đạo lý, hắn dường như chưa bao giờ nói hết. Giống như khi xưa để ta bước vào rừng Niễu Niễu để tự mình đưa ra quyết định. Hắn nói đúng, đường luôn nằm dưới chân chính mình mà thôi.
Ta hỏi: “Long Các Lâm Phất, hắn có thể trở về không?”
“Ngươi đã biết câu trả lời rồi.”
Giọng Diêm Vương nhạt nhòa, nhưng từng chữ lại nặng nề gõ lên trái tim ta. Một lúc sau, ngài tiếp tục nói: “Thực ra, bất luận trận chiến này kết cục ra sao, nơi này rốt cuộc cũng chỉ là ảo cảnh.”
Ta khẽ ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Diêm Vương, rồi nghe hắn hỏi nhẹ:
“Ngươi có thể hiểu ý ta không?”
Ta siết chặt ngọc bội trong tay, chậm rãi gật đầu.
Khoảnh khắc chờ đợi luôn là dài nhất. Sự tĩnh mịch đến chết chóc trong Long Các như tách biệt hẳn với những gì đang diễn ra bên bờ Đồ Hà. Có lẽ ta đang cầu nguyện điều gì đó một cách thầm lặng. Nhưng Diêm Vương nói đúng, nơi này chỉ là ảo cảnh. Âm phủ thắng hay Cửu Trùng Thiên thắng, thực ra không còn quan trọng. Quan trọng là hóa giải khúc mắc trong lòng Đế Diên, để ba người chúng ta có thể rời khỏi ảo cảnh này.
Thế nhưng, ngọc bội của Long Các Lâm Phất nằm trong tay ta, cái lạnh băng giá còn vương chút hơi ấm sót lại. Ngay khoảnh khắc này, nó hiển nhiên đang tồn tại chân thực. Ta thật không thể xem nó như một ảo ảnh hư vô, không quan trọng.
Trong bóng tối, ta thở dài một hơi: “Ta muốn đi gặp hắn lần cuối.”
Diêm Vương không hỏi “hắn” mà ta nói là ai, chỉ ngước nhìn trời đêm đen kịt, khẽ nói: “Không kịp nữa rồi.”
Ta theo ánh mắt của ngài nhìn qua, chỉ thấy giữa không trung không biết từ khi nào đã xuất hiện một điểm sáng vàng, ngay sau đó, quanh điểm sáng ấy bỗng kéo dài ra một vết nứt. Từ từ, vết nứt ấy xé rách cả bầu trời. Ánh sáng vàng ngày càng chói lòa, cả Long Các bắt đầu rung chuyển. Ban đầu chỉ là những chấn động nhẹ, rồi dần dần biến thành rung lắc dữ dội, chẳng mấy chốc như đất trời sụp đổ.
“Cánh cổng ảo cảnh… đã mở.”
Lời vừa dứt, Diêm Vương đột nhiên giữ chặt lấy vai ta. Ta còn chưa kịp ngoảnh lại nhìn Long Các phía sau lần cuối. Giữa tiếng đổ nát dữ dội, cơ thể ta bất chợt chùng xuống, bước chân loạng choạng, ngã nhào về phía trước.
Phía sau, có người kéo lấy ta.
Đó là Diêm Vương.
Chờ đến khi đứng vững, ta nhìn quanh, nhận ra mình đã ở trong A Ma Tự âm u lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, từ sau lưng vang lên một chuỗi tiếng cười quái dị như tiếng chuông ngân.
Ta giật mình quay đầu lại, chỉ thấy xung quanh đột ngột nổi lên một lớp sương mỏng, gió lạnh gào thét, sắc nhọn thấu xương.
Trong màn sương mờ ảo, một khuôn mặt trắng bệch chợt xuất hiện.
Bóng ma của Hoắc Dao.
Bóng hình ấy nhìn ta, nở nụ cười cực kỳ kỳ dị. Nàng chậm rãi đưa tay ra, như muốn ôm lấy ta, miệng khẽ cất giọng: “Chào mừng trở lại thế giới ô uế này.”
Lời vừa dứt, dư âm vẫn còn vang vọng giữa những vách đá lạnh lẽo, bóng hình ấy bỗng nhiên tan vỡ. Khi nụ cười kỳ lạ trên môi nàng biến mất, một luồng ánh sáng chói lòa đột ngột xuyên thẳng vào mắt ta. Trong một kẽ hở nhỏ, ta cố nhìn qua, chỉ thấy bên trong bóng hình vỡ vụn ấy là một viên ngọc nhỏ cỡ đầu móng tay phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Ta còn chưa kịp nhìn rõ hơn, viên ngọc ấy đột nhiên xoay tròn lao thẳng về phía ta.
Khoảnh khắc đó, ta không biết là nó nuốt chửng ta, hay ta nuốt chửng nó. Chỉ cảm nhận được nơi trái tim trống rỗng bỗng nhiên bị nhét vào một thứ gì đó như đang sống. Kèm theo đó là một cơn đau như lửa thiêu đốt lan khắp toàn thân. Ta trợn to mắt, không nhịn được mà hét lớn.
Một hơi thở gào ra, khàn đặc và bi thảm, nhưng kỳ lạ thay, cơn đau bỏng rát khắp người đột nhiên tan biến. Kinh mạch trong thân thể dường như bị một kiếm xuyên qua, não ta lúc đầu rơi vào hỗn loạn. Một số hình ảnh dần mờ nhạt, chúng xa rời ta, đi mãi, chỉ để lại bóng dáng hư ảo. Sau cơn hỗn loạn là những hình ảnh mới tràn vào, từ mơ hồ đến rõ ràng chỉ trong tích tắc, như đèn kéo quân chớp nháy tái hiện trong tâm trí mịt mờ.
Hóa ra tà thuật này không chỉ triệu hồi chấp niệm của Đế Diên, mà trong chấp niệm còn có một tàn hồn của nàng.
Cơn đau dữ dội qua đi, thay vào đó là sự minh mẫn chưa từng có.
Ta từ từ mở mắt ra.
Không gian âm u, tĩnh lặng đến đáng sợ, giống hệt như địa phủ năm xưa.
“Ngươi… Lâm Phất…”
Có ai đó phá vỡ sự tĩnh mịch, gọi cái tên này. Ta nghe ra đó là giọng của Địch Giác, nhưng ta không đáp lại.
Khẽ nhướn mày, ta nghiêng đầu nhìn qua.
Long Các Lâm Phất không nói gì, mặt nạ bạc mà hắn đeo đã khác so với trước kia. Nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó, ta lập tức nhận ra hắn.
“Lâm Phất, họ đang gọi ngươi.” Ta cất giọng trầm thấp.
Đôi mắt Lâm Phất bỗng lóe lên, rồi hắn khẽ mỉm cười.
Nụ cười của hắn rất nhạt, đã có chút không giống Long Các Lâm Phất mà ta từng quen biết. Thì ra trái tim đối với một người lại quan trọng đến vậy.
Nhưng không sao, chỉ là một trái tim thôi mà. Ta nhất định sẽ lấy lại giúp hắn. Không chỉ trái tim ấy, mà tất cả những thứ khác, ta cũng sẽ lấy lại toàn bộ.
Ta xoay nhẹ cổ, phát ra âm thanh răng rắc như xương cốt bị chèn ép. Cơ thể này, xem ra chủ nhân của nó trước kia là kẻ lười biếng, hơn ba ngàn năm chẳng chịu rèn luyện. Địa phủ rốt cuộc vẫn là nơi buông lỏng kỷ cương, đường đường là Áp Hồn Sứ, mà thân thể lại thành ra bộ dạng thế này.
Ta chậm rãi hướng ánh mắt về phía Lâm Phất, giọng trầm thấp vang lên: “Lâm Phất, thân thể này của ta tạm thời e rằng khó mà khôi phục nhanh chóng. Phần còn lại, giao cho ngươi.”
Lâm Phất không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Ta nhấc tay hoạt động các ngón, rồi xoay người bước đi, không ngoảnh đầu lại. Chỉ trong chốc lát, âm thanh kim loại chói tai vang lên phía sau, là tiếng vũ khí rạch ngang không khí.
Khóe miệng ta chậm rãi cong lên.
Địch Giác không đấu lại Lâm Phất được. Ngày xưa không thể, bây giờ không thể, và sau này càng không thể.
Ta nơi U Minh đã trải qua vô số vạn năm, từ thời thượng cổ đến lúc nó tàn lụi, chưa từng có kẻ nào khiến ta hao tổn dù chỉ một chút sức lực để triệu hồi kiếm Long Các. Lâm Phất là người đầu tiên, và nhất định cũng sẽ là người cuối cùng.
3
Khi ta xuất hiện tại tầng thứ sáu của Dị Quỷ Các, Lạc Vô Cực chỉ thoáng ngẩn ra một chút, rồi ánh mắt âm u của lão lóe lên một tia vui mừng quỷ dị.
“Đế Diên, đã lâu không gặp.” Lão cất lời.
Ta nhìn hắn, nghiêng đầu khẽ cười: “Lạc Vô Cực, ngươi già đi nhiều rồi đấy.”
Lạc Vô Cực bật cười, để lộ chiếc răng nanh, thoáng chốc lại phảng phất dáng vẻ thiếu niên ngàn năm trước.
Lão tựa người ra sau, ung dung dựa vào ghế, trong tay xoay xoay một viên đá không lớn không nhỏ. Viên đá ấy đã bị lão mài nhẵn qua năm tháng, đến nỗi phát ra ánh sáng bóng loáng.
“Ngàn năm trôi qua, thế đạo xoay vần. Nếu ta không thay đổi, làm sao thích ứng với thế gian hỗn độn này?”
Nói đoạn, ánh mắt lão khẽ cong, khóe môi nhếch lên đầy cổ quái, rồi hỏi: “Vật ta muốn đâu?”
Ta quét mắt nhìn khắp bốn phía, vừa quan sát vừa thản nhiên đáp: “Người đáp ứng với ngươi không phải ta. Ta không có nghĩa vụ phải giao cho ngươi bất cứ thứ gì.”
Lạc Vô Cực bật cười khẽ: “Không hổ là Đế Diên của Long Các. Ta còn tưởng ngươi sau giấc ngủ ngàn năm sẽ thay đổi đôi chút.”
Ta không đáp lời, chỉ nhàn nhạt nhìn lão, nói: “Ngươi muốn Long Các kiếm chẳng qua để chém phá Dị Quỷ Các này, thoát khỏi Địa phủ. Nay ta đã trở về, tự nhiên sẽ không để ngươi thiệt thòi. Thế nên, ngươi cũng chẳng cần đến thanh kiếm đó nữa.”
Lạc Vô Cực nheo mắt: “Ý ngươi là gì?”
Ánh mắt ta lướt qua viên đá trong tay lão, thứ đã bị mài nhẵn bóng, rồi cất lời: “Giao lệnh bài Ma Quân cho ta, ta sẽ thay ngươi đi hội hợp cùng bọn họ.”
Động tác xoay viên đá của lão khựng lại, ánh mắt đột nhiên sắc lạnh: “Đế Diên, đừng quên, nếu không có ta, hôm nay ngươi căn bản không thể đứng đây!”
Ta mỉm cười nhạt nhòa: “Ta làm vậy là vì muốn tốt cho ngươi.”
Dứt lời, ta bước chậm rãi trong tầng thứ sáu, ngón tay lướt nhẹ qua những giá sách chồng chất, giọng nói vang lên u uẩn: “Ngươi nghĩ rằng suốt ngần ấy năm, Ma Quân không xông vào Địa phủ là vì ngươi bị giam giữ nơi đây để làm con tin? Hay bởi vì thời cơ chưa chín muồi nên chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ?”
Lời vừa dứt, cả không gian chìm vào tĩnh lặng chết chóc.
Ta hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Lạc Vô Cực, thong thả nói: “Lạc Vô Cực, ngươi cũng vừa nói, ngàn năm trôi qua, thế đạo mục nát. Ngươi thật sự tin rằng, khi ngươi thoát khỏi đây, Ma Quân sẽ thuần phục ngươi, nghe lệnh ngươi sao? Ngay cả nếu chúng chịu, thì Yêu tộc thì sao? Ngươi thật sự nghĩ bọn chúng sẽ cam tâm tình nguyện sao?”
Sắc mặt Lạc Vô Cực xanh mét, nhưng hắn vẫn không nói gì.
Ta quay người lại, nhìn thẳng vào mắt lão, từng chữ một chậm rãi, nặng nề thốt ra: “Chỉ khi ngươi giao lệnh bài cho ta, ngươi mới có thể đạt được điều ngươi muốn.”
Ánh mắt Lạc Vô Cực lóe lên tia do dự: “Dựa vào ngươi?”
Ta nheo mắt, giọng sắc lạnh: “Không sai, chính là dựa vào ta. Nếu không, vì cớ gì ngươi phải hao tâm tổn sức đánh thức ta? Bởi vì ta là Đế Diên của Long Các, ngoài ba vương giả của U Minh, chỉ có ta mới có thể hiệu lệnh tam quân.”
Lạc Vô Cực mặt lạnh như băng, mím chặt môi, không thốt một lời. Không biết qua bao lâu, lâu đến mức ta suýt mất kiên nhẫn, lão mới khẽ nâng mắt, chậm rãi nói: “Ta có thể giao lệnh bài cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng với ta hai điều kiện.”
“Điều gì?” Ta hỏi.
Đôi mắt Lạc Vô Cực ngấn lệ, môi khẽ run, như đang cố nén chặt cảm xúc: “Thứ nhất, ta muốn ngươi diệt sạch Quỷ tộc, đánh thẳng lên Cửu Trùng Thiên. Thứ hai, ta muốn ngươi đưa ta đến Linh Hải, mang hài cốt của huynh trưởng ta trở về.”
Ta im lặng hồi lâu, rồi đáp: “Điều thứ hai, ta hứa với ngươi. Điều thứ nhất, ta có tính toán riêng.”
Ánh mắt Lạc Vô Cực rực lên tia đỏ, như muốn rỉ máu: “Ngươi không muốn sao?”
Ta bắt đầu mất kiên nhẫn, nhấc mắt nhìn lão, trong chớp mắt đã di chuyển đến ngay trước mặt lão. Cúi người xuống, ta gằn giọng, âm u nói: “Ta nói rồi, ta có tính toán riêng. Lạc Vô Cực, ngươi không có lựa chọn khác. Nếu có, ngươi đã sớm thoát khỏi Địa phủ, đâu cần đánh thức ta nữa?”
Lạc Vô Cực bật cười, nhưng nụ cười của lão méo mó đến đáng sợ.
“Đế Diên, đừng để các huynh đệ của U Minh thất vọng.”
Nói xong, lão khẽ nâng tay trái, bóp mạnh viên đá trong tay. Một tiếng rắc vang lên, viên đá lập tức vỡ vụn thành bụi phấn, để lộ một lệnh bài hiện ra trong lòng bàn tay lão.
Ta nhặt lấy lệnh bài, ngắm nhìn nó một lúc lâu, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc ngổn ngang. Ta chợt nhớ đến huynh trưởng của Lạc Vô Cực, một trong ba vương giả của U Minh: Ma Vương Hoặc Anh.
Ngày trước, chỉ một tiếng cười nhẹ của Hoặc Anh cũng đủ khiến dòng sông Vân Hà chảy ngược, làm chư thần trên Cửu Trùng Thiên mất mặt ê chề. Vậy mà nay, hài cốt của y lại bị Thần tộc giam sâu dưới Linh Hải, bị linh hồn của các vị thần cổ đại trấn áp vĩnh viễn. Đó không phải là trừng phạt, mà là mê tín. Nỗi sợ cực độ và thù hận cực độ đan xen, đến mức bọn chúng thậm chí không dám hủy diệt hồn phách của y.
Ta cất lệnh bài vào vạt áo, ngay khi xoay người, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp nhưng gấp gáp của Lạc Vô Cực vang lên từ phía sau: “Hãy đến núi Hoang Lệ tìm Vu Bất Nghi, lệnh bài Yêu quân chắc chắn ở trong tay hắn.”
Thật tốt, ngần ấy năm bị giam cầm ở Địa phủ, vậy mà lão vẫn có thể dò xét mọi chuyện tường tận, rõ ràng đến vậy.
“Ta biết rồi.”
Chỉ thốt một câu ngắn gọn, ta không ngoái đầu mà rời khỏi Dị Quỷ Các.
Vừa bước ra khỏi Dị Quỷ Các, ta liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Là tên áp hồn sứ tên là Đàn Phùng, hắn đang đi qua đi lại trước cửa các.
Thấy ta, hắn lập tức sải bước tiến tới.
“Lâm…”
Vừa mới thốt ra một chữ, hắn nghẹn nơi cổ họng, lại nuốt ngược trở vào, cúi đầu nhẹ, hai tay nâng kiếm hành lễ: “Đế Diên đại nhân.”
“Ngươi không cần gọi ta là đại nhân.” Ta nhàn nhạt nói.
Đàn Phùng nhíu chặt mày, vẻ không cam lòng hoàn toàn hiện rõ trên khuôn mặt. Quả thực không hiểu nổi với ánh mắt thế này, hắn làm sao mà trèo lên được chức Áp Hồn Sứ.
À, ta quên mất, Lâm Phất giờ đây không còn trái tim, hắn hẳn chẳng phân biệt được tốt xấu nữa rồi.
Ta bất lực lắc đầu.
“Ngươi đến đây làm gì?” Ta hỏi.
Đàn Phùng khẽ giọng đáp: “Họ đều nói… ngài đã trở về. Ta… đến… đến xem thử.”
Ta khẽ cười: “Ngươi đến xem huynh đệ của ngươi còn sống hay không, phải không?”
Đàn Phùng không đáp, đôi mày lại càng nhíu chặt hơn.
“Yên tâm đi.” Ta nhướn mày, nói: “Ta vẫn nhớ ngươi.”
Đàn Phùng từ từ ngẩng đầu lên, chau mày hỏi: “Nhưng ngài không còn là nàng ấy nữa, phải không?”
Ta nhìn Đàn Phùng, trong đầu lướt qua vài đoạn ký ức mơ hồ, bỗng dưng lại có cảm giác vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.
Ta không trả lời hắn, chỉ nói: “Đã đến đây rồi thì giúp ta một việc đi.”
“Việc gì?” Đàn Phùng hỏi.
Ta khẽ ngoắc tay với hắn.
Đàn Phùng ngoan ngoãn ghé tai lại gần, ta thấp giọng, âm u nói: “Canh giữ Dị Quỷ Các, theo dõi Lạc Vô Cực thật chặt.”
Ánh mắt Đàn Phùng khẽ dao động, sau đó hắn thu lại vẻ mặt, nín thở, gật đầu chắc nịch.
Điện Diêm Vương của Lâm Phất thật quạnh quẽ, còn lạnh lẽo hơn cả Long Các khi xưa.
Nghĩ đến việc một hồn ma thích pha trò như hắn lại lẻ loi ở nơi cô tịch khắc nghiệt này suốt vạn năm, ta không khỏi thấy chua xót.
Nếu mười hai người chúng ta còn sống, dù chỉ một người, có lẽ hắn đã không trở thành một Diêm Vương như ngày hôm nay.
Ta đi sâu vào bên trong, qua khỏi hậu điện, thẳng tiến về Vọng Lộ Nhai.
Bên mép Vọng Lộ Nhai có một đình bốn góc, từ xa trông lại, đơn độc đứng trong màn đêm u ám rộng lớn. Trong đình, Lâm Phất nghiêng mình ngồi, ngón tay thon dài, tái nhợt lướt qua bình rượu, rồi chỉnh lại vạt áo của mình.
Vừa ngồi xuống, ta đã ngửi thấy một mùi hương rượu quen thuộc. Bồng Lai Túy nơi nhân gian, loại rượu ta từng yêu thích nhất thuở xưa.
Rượu vẫn là rượu cũ, nhưng giờ đây người đã khuất bóng, lầu đài tan hoang, sao trời đổi dời. Nhìn lại Lâm Phất lúc này, hắn chỉ khẽ cúi đầu, tựa hồ vạn năm xa cách, một lúc chẳng biết nên mở lời thế nào với ta.
Nói chuyện nghìn năm gần đây, ta chỉ biết lơ mơ; nhắc chuyện vạn năm trước, chỉ thêm đau lòng.
Đêm lạnh tĩnh mịch, bóng trăng mơ hồ. Ta nhìn dòng rượu trong chén khẽ lay động, chậm rãi hỏi: “Lâm Phất, ta trở lại, ngươi không vui sao?”
Lâm Phất ngước mắt nhìn ta, giọng nghiêm túc nói: “Ngươi vui, ta liền vui.”
Ta khẽ cười, lắc đầu nói: “Nhưng sao ta lại thấy ngươi trông thật khó chịu.”
Lâm Phất không nói gì, chỉ nhấc chén rượu, chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ.
“Ngươi kể ta nghe chút về vị Áp Hồn Sứ đó đi, nàng là loại quỷ thế nào?” Ta hỏi.
Lâm Phất cúi đầu trầm ngâm, một lúc lâu sau, khóe miệng khẽ động, nói: “Nàng rất bướng bỉnh, rất cố chấp. Nàng không tin trời, không tin đất, không tin bất kỳ ai, nàng chỉ tin chính mình.”
Dứt lời, Lâm Phất như khẽ cười: “Nàng tự cho rằng mình lạnh lùng thờ ơ là do được ta nuôi dưỡng. Nhưng ngay cả nàng cũng không nhận ra, trái tim nàng vẫn ấm áp. Khi nàng hóa thân thành Mạnh Bà đưa cha con nhà Giang qua cầu Nại Hà, ta liền biết nàng không phải loại người lạnh lùng dửng dưng. Và vĩnh viễn nàng cũng không thể trở thành người ngoài cuộc như nàng muốn.”
Ta gật gù: “Ngươi nói nhiều như vậy, dường như ngươi còn hiểu nàng hơn cả chính nàng.”
Lâm Phất nhìn ta nói: “Phải, ta hiểu nàng, vậy nên ta tin nàng. Chỉ tiếc, nàng hình như không tin ta nhiều như vậy.”
Đôi mắt của Lâm Phất rất đẹp. Ngay lần đầu gặp hắn, ta đã nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt nâu ấy. Giờ đây, vạn năm trôi qua, ánh mắt đó vẫn như mới.
Ta ngửa đầu uống cạn chén rượu, rồi lau miệng, nói: “Nếu ngươi thực sự hiểu nàng, ngươi sẽ không nói như vậy. Không tin điều nàng tin, chẳng phải cũng là một loại không tin sao?”
Lâm Phất hơi sững người, sau đó khẽ lắc đầu, như cười như không, nhặt một miếng mứt đưa cho ta: “Ta nói không lại ngươi, là ta sai.”
Ta cầm lấy miếng mứt, vừa đưa đến miệng, thì phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc: “Ta nghĩ hai người sẽ không ngại nếu thêm một người nữa chứ.”
Ta quay đầu lại, thấy Địch Giác đang trừng đôi mắt tròn xoe nhìn ta.
Ta không để ý đến y, chỉ quay sang hỏi Lâm Phất: “Không phải ta bảo ngươi xử lý hắn rồi sao? Sao hắn còn đứng đây?”
Lâm Phất hỏi lại: “Ngươi thật sự muốn trói hắn mà ném vào Bất Tử Cốc sao?”
“Chuyện đó không tệ.” Ta lạnh nhạt đáp.
Địch Giác không mời mà tới, trong nháy mắt đã ngồi xuống đối diện ta. Chỉ thấy hắn tự mình rót đầy chén rượu, nói: “Đế Diên, ngươi và ta vạn năm không gặp, chẳng lẽ vừa thấy mặt đã cãi nhau sao?”
Ta khẽ nhíu mày, đặt mạnh chén rượu xuống bàn, rượu tức thì tràn ra như sóng vỗ, mùi rượu nồng đậm phả thẳng vào mặt.
“Địch Giác, sao mặt mũi ngươi lại dày đến vậy?”
“Quá khen.”
Nói xong, Địch Giác nâng chén rượu lên, nhẹ nhàng chạm vào chén rượu của ta vừa đặt xuống, rồi ngửa cổ uống cạn một hơi.
Quay lại nhìn Lâm Phất, đôi mày lạnh lùng, ánh mắt hờ hững như thể địa phủ nợ hắn mấy chục năm bổng lộc, trên mặt viết rõ bốn chữ “Người lạ chớ gần”.
Ta liếc nhìn cả hai, lắc đầu nói: “Quả nhiên, Lạc Vô Cực nói không sai, vạn năm trôi qua, trên đời này thứ không đổi thay, chỉ còn lại Đế Diên ta mà thôi.”
Nói xong, ta trừng mắt, dữ dằn kính hai người một chén rượu.
Lâm Phất và Địch Giác nhìn nhau một cái, sau đó hỏi: “Ngươi đã gặp Lạc Vô Cực rồi sao?”
Ta cười khẩy một tiếng, than thở: “Lạc Vô Cực mấy năm nay thay đổi nhiều lắm.”
“Hắn nói gì với ngươi?” Lâm Phất lại hỏi.
Ta không đáp, từ trong vạt áo lấy ra Ma Quân lệnh bài, đặt lên bàn. Địch Giác rõ ràng khựng lại, sau đó lạnh lùng cười: “Ta biết ngay mà, trong tay hắn nhất định có thứ gì đó.”
Lâm Phất nhìn ta, hỏi: “Điều kiện của hẳn là gì?”
“Thứ nhất, hắn muốn ta xông lên Cửu Trùng Thiên, tiêu diệt Quỷ tộc.”
Vừa nói, ta vừa liếc mắt nhìn Địch Giác, ánh mắt âm u mà đầy vẻ đùa cợt.
Địch Giác nuốt khan một cái, cúi đầu thật nhanh.
Ta liếc hắn một cái, tiếp tục nói: “Thứ hai, hắn muốn ta đưa hắn vào Linh Hải, đón di hài của Hoặc Anh về.”
Lâm Phất bất động thanh sắc, im lặng hồi lâu, mới hỏi: “Vậy ngươi định thế nào?”
Ta nhàn nhạt xoay chén rượu, hỏi: “Giờ đây, kẻ trấn giữ Linh Hải là ai?”
Lâm Phất đáp: “Nghe nói là một tiểu tiên quân vô danh, và… một con yêu sói.”
Ta nghe xong, cảm thấy không khỏi buồn cười.
“Lăng mộ Thiên giới giờ đây lại giao cho một tiểu tiên quân vô danh và… một con yêu sói?” Ta nhíu mày nhìn Lâm Phất.
Lâm Phất thản nhiên nói: “Chớ xem thường hai kẻ này, vạn năm qua biết bao thần tiên ma quỷ muốn xông vào Linh Hải, nhưng không ai thành công.”
“Vớ vẩn.” Ta chỉ thốt ra hai chữ.
“Gì cơ?” Lâm Phất hỏi.
Ta lười biếng đáp: “Ta nói bọn họ thật sự tệ hại. Năm đó khi Vân Tu còn sống, suýt chút nữa đã phải dọn vào Linh Hải mà sống. Sau khi hắn chết, vạn năm qua, đến cả một người đặt chân vào đó cũng không có.”
Lâm Phất khẽ hé môi, trầm giọng nói: “Ngày nay không thể so với xưa kia.”
Tay nâng chén của ta khẽ run lên, ánh mắt hạ xuống, nhìn chăm chăm dòng rượu trong chén khẽ dao động, giọng nói khàn đặc: “Đúng vậy, khi đó ai có thể ngờ rằng chỉ sau bốn trăm năm kể từ khi U Minh diệt vong, Côn Lôn lại khai chiến với quỷ tộc. Sau đó, Tầm Cừ thoái vị, Tuyết Thần Phất Châu biệt tích, tám phương thần quân Côn Lôn hồn phi phách tán. Từ đó Côn Lôn chỉ còn lại thần thú trấn giữ, thượng cổ suy tàn, người cũ chẳng còn. Mà tất cả chuyện này… đều nhờ vào Quỷ tộc cả.”
Dứt lời, ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Địch Giác, trong ánh mắt không hề che giấu một tia lạnh lẽo.
Địch Giác cười khổ: “Đế Diên, ta biết ngươi hận ta. Ngươi không giết ta không phải vì tha thứ, chỉ vì ta giờ còn chút giá trị lợi dụng mà thôi. Nhưng ngươi cũng không cần phải mỉa mai như thế, từng câu từng chữ như đâm thẳng vào tim ta.”
Ta bật cười, lắc nhẹ đầu, nâng chén rượu nhấp một ngụm rồi nói: “Đừng nói trắng trợn như vậy. Giờ ta chưa hội quân với Yêu Ma, có thể nói… ở chốn địa phủ này cũng chỉ là quỷ nhờ cửa mà thôi. Đã lỡ mất cơ hội tốt nhất để xử lý ngươi ngày đó, giờ mà xuống tay, có phải ta quá tự đại rồi không?”
Địch Giác nhìn ta, ánh mắt tối lại, mang theo chút hồ nghi đánh giá. Hồi lâu, hắn nhíu mày nói: “Đế Diên, ngươi nói nhiều hơn trước rồi.”
“Ồ? Thật sao?” Ta nhìn Địch Giác, đầy hứng thú, khẽ cười: “Vạn năm nay chưa từng mở miệng, nói nhiều một chút, cũng phạm phải luật lệ gì chắc?”
Địch Giác bị ta châm chọc đến á khẩu, chẳng nói được lời nào. Khác hẳn dáng vẻ giận dữ trừng mắt như trước kia, giờ đây hắn giống như kẻ câm ăn hoàng liên, đắng cay chẳng thể thốt nên lời.
Ta không để ý đến hắn nữa, mặc kệ hắn mặt mày tái nhợt, trông như thê tử nhỏ chịu ấm ức.
Ta nâng tay kính Lâm Phất một chén rượu, uống cạn xong mới nhớ đến một chuyện khác, liền hỏi: “Đúng rồi, tên Vu Bất Nghi đó, nghe nói giờ đang trốn ở nơi gọi là… núi Hoang Lệ. Ngươi biết không?”
Lâm Phất khựng lại: “Ngươi nói đến tả sứ năm xưa dưới trướng Yêu Vương, Vu Bất Nghi?”
Ta gật đầu: “Hẳn là hắn.”
“Lạc Vô Cực bảo ngươi Yêu Quân Lệnh bài đang ở chỗ hắn?” Lâm Phất lại hỏi.
Ta “ừm” một tiếng, cười khẩy: “Yêu tộc năm xưa người giữ quyền cao chức trọng, sống sót đến giờ chỉ còn mình hắn, thật không dễ dàng.”
“Ngươi nghi ngờ hắn?” Lâm Phất hỏi.
“Không.” Ta cười, nhìn sâu vào Địch Giác, nói: “Quỷ vương Tầm Cừ rất khó tin tưởng người khác, muốn xây dựng niềm tin với hắn cần rất nhiều thời gian. Vu Bất Nghi không làm được.”
Lâm Phất thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Ta không biết ngươi còn nhớ bao nhiêu về Vu Bất Nghi. Nhưng theo hiểu biết của ta hiện nay, muốn lấy được lệnh bài từ tay hắn, không phải chuyện dễ.”
Ta nhìn Lâm Phất, hỏi: “Lời này nghĩa là sao?”
Lâm Phất khẽ thở dài: “Vì từ lâu hắn đã rửa tay gác kiếm, ngựa phóng núi Nam. Giờ hắn mở một khách điếm ở nhân gian tại núi Hoang Lệ.”
“Khách…?” Ta khó giấu nổi vẻ kinh ngạc trên mặt, nhất thời không biết nói gì.
Lại nghe Lâm Phất bổ sung: “Hơn nữa, nghe đồn hắn lập ra quy củ ở núi Hoang Lệ, không cho phép quỷ tộc bước vào phạm vi năm mươi dặm. Nếu không, sẽ bị bắt đem đi… hầm canh.”
“Hầm…” Ta hít sâu một hơi: “Hắn chẳng lẽ dám thật sự đem ta đi hầm sao?”
Lâm Phất trầm mặc một lát, nhìn ta, rất nghiêm túc nói: “Dù hắn không dám, nhưng nếu ngươi thực sự vào núi Hoang Lệ thì cũng đừng quá hy vọng. Lệnh bài đó có khi đã bị hắn kê chân bàn, hoặc dùng làm củi đốt rồi cũng nên.”
Không thể tin nổi!
Sắc mặt ta sa sầm, đặt mạnh chén rượu trống không lên bàn đá, nghiến răng nghiến lợi phun ra bốn chữ: “Nỗi nhục U Minh!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");