Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Quái Khách Điếm – Cuộc Sống Lắm Gian Truân Của Những Kẻ Phi Nhân
  3. Chương 9: Tạo Hồn Đúc Xương
Trước /21 Sau

Yêu Quái Khách Điếm – Cuộc Sống Lắm Gian Truân Của Những Kẻ Phi Nhân

Chương 9: Tạo Hồn Đúc Xương

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “U Minh…” Ta buột miệng thốt lên.

“Quỷ tộc phản bội, U Minh diệt vong… tất cả tín ngưỡng của ta trong chớp mắt hóa thành tro bụi… không phải hận, mà là hối hận… hối hận vì đã tin lầm người, hối hận vì không thể ngăn chặn tất cả chuyện này.”

Ta trừng mắt nhìn về phía Tang Du. 

Chỉ thấy hắn khẽ nhếch khóe môi: “Có lẽ thế… tiếc nuối đôi khi còn đau đớn hơn cả hận thù.”

“Tiếc nuối… đau đớn hơn cả hận thù.” Ta lặp lại lời hắn, lẩm bẩm: “Vậy để phá giải ảo cảnh, cần phải bù đắp tiếc nuối của nàng. Trong ảo cảnh, ngăn chặn trận chiến đó, hoặc có lẽ… ngăn chặn sự diệt vong của U Minh.”

Tang Du khẽ cười, lắc đầu: “Nhưng ngay cả trong ảo cảnh, điều đó cũng chẳng dễ dàng. Chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể phá hủy toàn bộ ảo cảnh, khiến ngươi cũng tan biến theo nó.”

Ta nhíu mày chặt lại: “Phá giải ảo cảnh cần tiêu trừ chấp niệm. Nhưng nếu như ngươi nói, ảo cảnh có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào vì thay đổi tùy tiện, vậy chẳng phải chúng ta sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn sao?”

Tang Du nhìn ta, trong mắt lóe lên một ánh sáng kỳ dị: “Thay đổi tùy tiện thì không được. Nhưng nếu ngươi có thể tìm thấy một người từng hiện diện trong ảo cảnh, mượn tay kẻ đó, có lẽ sẽ có một tia hy vọng.”

“Là ai?” Ta hỏi.

“Diêm Vương.” Giọng Tang Du vang lên như gió lạnh thổi qua.

“Diêm Vương?” Ta ngẩn người, rồi chợt nhớ đến bóng dáng thoáng qua trong ảo cảnh kia, giật mình kêu lên: “Đúng rồi… Diêm Vương quả thực từng xuất hiện trong ảo cảnh!”

Tang Du nhìn ta, đôi mắt sáng rực của hắn ánh lên nụ cười khó đoán. Hắn dường như biết rõ một bí mật mà ta chưa hay biết, lộ ra vẻ mặt như muốn nói: Ngươi thật sự không nhận ra à?

“Ngươi cười cái gì?” Ta không khách khí hỏi.

Tang Du vẫn bình tĩnh, giọng điệu lãnh đạm: “Ta cười nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Ta cười… thần tiên vốn thích tự cho mình thông minh. Năm xưa Quỷ tộc ngỡ rằng sau khi cúi đầu sẽ có những ngày tháng tốt đẹp, nhưng Đại La Thiên há phải kẻ dễ đối phó? Sau đại chiến, Minh phủ cải tổ, đổi tên thành Địa phủ. Để áp chế Quỷ Vương, họ tạo ra Diêm Vương. Nhưng vạn năm qua đi, giờ đây chẳng ai rõ, rốt cuộc là ai tính kế ai.”

Tang Du lại bắt đầu nói những điều ta nghe không hiểu. Ta cau mày nhìn hắn, thở dài: “Ngươi có thể nói rõ ràng hơn chút không?”

Tang Du mỉm cười: “Quỷ Vương tính kế U Minh, nhưng lại bị Cửu Trùng Thiên áp chế. Cửu Trùng Thiên cứ ngỡ có thể dùng Diêm Vương để khống chế Địa phủ, nhưng không ngờ… Diêm Vương cũng là do chính Quỷ Vương lựa chọn.”

“Ngươi nói Diêm Vương là do Tầm Cừ đích thân chọn? Lời này có ý gì?”

Ta trầm giọng hỏi, cảm thấy một dự cảm nặng nề ập đến.

Tang Du ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái, sau đó ánh mắt lại hướng về nơi xa. Giọng hắn nhẹ như khói, dường như chỉ cần không để ý, câu chữ ấy sẽ tan biến vào hư không.

“Ngươi đã từng nghe qua lai lịch của Diêm Vương chưa?” Tang Du hỏi.

Ta thành thật đáp: “Lạc Vô Cực từng nói hắn là một tù nhân của Thiên Huyền Cảnh.”

Suy nghĩ một chút, ta lại bổ sung: “Ngoài ra, trong ảo cảnh, ta đã thấy hắn chết trận sa trường, được Đế Diên mang đi.”

Tang Du gật đầu: “Đúng vậy. Có lời đồn rằng hơn hai vạn năm trước, Diêm Vương vốn là thái tử của nước Lê, chết trên chiến trường, thi thể không tìm thấy. Sau khi đến Minh phủ, hắn nhiều lần cố gắng trốn về nhân gian, thậm chí xông vào cấm địa đánh cắp một thanh cổ kiếm, chém trọng thương vô số quân binh. Cuối cùng, hắn bị Địch Giác đích thân bắt giữ, giam cầm ở Thiên Huyền Cảnh suốt gần hai ngàn năm. Mãi đến khi U Minh diệt vong, Đại La Thiên thanh trừng Minh phủ, mới phóng thích hắn ra. Hắn bị Cửu Trùng Thiên móc tim gan, trở thành Diêm Vương, từ đó mãi mãi trấn giữ Địa phủ.”

Ta thở dài, trong lòng dấy lên cảm giác nghẹn ngào vì Diêm Vương.

“Cửu Trùng Thiên chọn hắn …vì hắn có lòng hận thù, nên nhất định sẽ đàn áp Địch Giác… chế ngự Quỷ tộc… phải không?”

Tang Du gật đầu: “Không chỉ như thế. Năm xưa thanh kiếm hắn trộm đi là một hung kiếm thời thượng cổ. Người có thể rút được thanh kiếm ấy ra tuyệt đối không phải người bình thường. Nhưng hặn lại có thể sử dụng nó thành thạo, tựa như là chủ nhân thực sự của thanh kiếm vậy. Vì thế, trên trời dưới đất, không ai thích hợp làm Diêm Vương hơn hắn.”

Ta thắc mắc: “Nếu đây là lựa chọn của Cửu Trùng Thiên, vậy sao ngươi lại nói là Quỷ Vương Tầm Cừ đích thân chọn hắn?”

Tang Du nói: “Bởi vì câu chuyện vừa rồi chỉ là phiên bản để đối phó Cửu Trùng Thiên mà thôi. Năm xưa thiếu niên đó quả thật bị giam vào Thiên Huyền Cảnh vì trộm cổ kiếm, phá hoại trật tự Minh phủ. Nhưng ba trăm năm sau, Đế Diên đã cứu hắn ra, còn bồi dưỡng hắn trở thành một kẻ hung sát giống như mình. Khi đó, thiếu niên mới biết Đế Diên đã thay hắn hoàn thành tâm nguyện: đem hài cốt của tất cả người Lê ở chiến trường cổ về lại đô thành. Sa trường chất đầy bao nhiêu xương khô, có trời mới biết được Đế Diên dùng cách gì để phân biệt được đâu là thi hài của người Lê.”

“Ngươi nói… hung sát…” Ta siết chặt thanh kiếm trong tay, lòng bàn tay chợt tuôn đầy mồ hôi lạnh.

Tang Du nở một nụ cười kỳ quái: “Nghe nói ngươi được Diêm Vương nuôi lớn. Chưa từng tò mò về tên của hắn sao?”

“Lâm…” Đôi môi ta khẽ run: “Thiếu Nguyên.”

“Thiếu Nguyên… đó là tự của hắn.” Tang Du gật đầu, chậm rãi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ta. Từng chữ từng lời, hắn nói như đinh đóng cột:

“Diêm Vương họ Lâm, tên Phất, tự Thiếu Nguyên. Vị thái tử cuối cùng của Lê Quốc, chính là Long Các Lâm Phất, một trong Thập Tam Hung Sát.”

“Diêm Vương… là Long Các Lâm Phất của Thập Tam Hung Sát sao?”

Ta run rẩy lặp lại câu nói cuối cùng của Tang Du, một luồng khí lạnh tức khắc nghẹn lại nơi cổ họng, khiến ta khó mà thở nổi.

“Rất khó tin, đúng không? Vậy để ta kể ngươi nghe một việc nhỏ khác. Thanh kiếm cổ mà hắn rút ra chính là một trong mười ba thanh kiếm Long Các. Thanh kiếm ấy chọn hắn làm chủ, cũng vì thế mà Đế Diên chọn hắn trở thành một trong Thập Tam Hung Sát. Mọi chuyện trong cõi U Minh như là được định sẵn bởi thiên ý nhỉ?”

“Thiên?” Sắc mặt ta tái nhợt, giọng nói không khỏi mang theo vẻ căm phẫn: “Yêu tộc gần như bị tàn sát đến tuyệt diệt, còn có thể tin vào Cửu Trùng Thiên sao?”

Tang Du khẽ cong khóe mắt, cố ý tỏ ra cao thâm khó dò, nói: “Thiên, không phải Cửu Trùng Thiên, mà là quy luật của thiên địa. Ngay cả đám thần tiên tự cho mình là tối cao kia cũng chẳng thoát khỏi sự ràng buộc của pháp tắc, vậy mà bọn hắn còn chẳng hề hay biết.”

Ta không biết yêu tinh này từ xưa đến nay có nói chuyện úp mở thế này không, hay là vì bị giam cầm tại rừng Niễu Niễu suốt vạn năm nên hắn mới trở nên thần thần bí bí. Tóm lại, mười câu hắn nói thì có tám câu ta nghe chẳng hiểu gì.

Đang lúc ta trầm ngâm, Tang Du lại thấp giọng, tiếp lời: “Cho nên, Cửu Trùng Thiên tưởng rằng mình đã chọn người phù hợp nhất, nào ngờ đó lại là người mà Quỷ Vương muốn họ chọn. Vị Diêm Vương bị khoét tim khoét gan kia, chẳng phải bị giam cầm hai nghìn năm, mà là làm Hung Sát suốt hai nghìn năm. Quỷ Vương xóa sạch quá khứ của hắn, lại cùng hắn kết minh. Vì thế năm này qua năm khác, Diêm Vương chẳng phải vì Cửu Trùng Thiên mà áp chế Quỷ tộc, mà là trấn giữ Địa phủ vì Quỷ Vương.”

Ta lắc đầu, khó hiểu hỏi: “Ta vẫn không rõ. U Minh bị diệt, Quỷ tộc cũng lụi tàn, Thập Tam Hung Sát chỉ còn lại mình hắn. Nếu Diêm Vương chính là Long Các Lâm Phất, sao hắn lại cam tâm quỳ dưới chân Quỷ Vương?”

Tang Du nhìn ta, ánh mắt sáng rực đầy thâm ý, bình thản đáp: “Có lẽ là vì Đế Diên.”

“Đế… Diên…” Ta lặp lại hai chữ ấy, cảm giác như vừa hiểu ra điều gì đó, nhưng đồng thời lại chẳng hiểu gì cả.

Mọi chuyện giờ đây dần hiện rõ. Diêm Vương, Quỷ Vương, Hoắc Dao, Tuyết Tang Cốc… Tất cả dường như đều liên quan đến quỷ thuật và Đế Diên. Trong khoảnh khắc ấy, tựa hồ như một tia sét giáng thẳng vào thái dương ta, khiến đầu óc ta nổ tung. Ta khẽ mở môi, giọng nói nghẹn ngào:

“Bọn họ… muốn phục sinh Đế Diên?”

Nói xong, ta lập tức lắc đầu, phủ định: “Nhưng Lạc Vô Cực từng nói… Đế Diên là phách… phách tan thì vĩnh viễn không thể siêu sinh… nhưng…”

Ta ngước nhìn Tang Du, ngập ngừng nói:

“Nhưng nếu thật sự không thể siêu sinh… thì chấp niệm bị quỷ thuật triệu hồi kia là thế nào?”

Không biết có phải do mùi mục nát ngấm sâu trong rừng Niễu Niễu hay do màn sương dày đặc không tan, đầu óc ta choáng váng, ngực cũng nghẹn lại, không sao thở nổi.

Tang Du dường như đã nhìn thấu sự bối rối của ta, lạnh nhạt nói: “Đừng quên vì sao ngươi đến đây. Chuyện xưa cũ dù khó mà thấu tỏ, nhưng chẳng liên quan gì đến người đang đứng đây.”

“Vì sao mà đến…” Ta từ từ thở ra một hơi, gật đầu:

“Đúng vậy… Chấp niệm của Đế Diên…”

Ta lẩm bẩm trong lòng. 

Tang Du tựa hồ có chút không kiên nhẫn, vung tay áo, nói: “Nếu đã tìm được câu trả lời ngươi muốn, thì ngươi có thể rời đi rồi. Ta đã nói đủ nhiều.”

“Khoan đã… Ta còn một câu hỏi cuối cùng.”

Ta nén một hơi, hỏi: “Hoắc Dao… Ngươi có từng nghe qua người này chưa? Một vị công chúa của nước Sở ba nghìn năm trước.”

Tang Du liếc nhìn ta một cái, lắc đầu.

Ta bỗng thấy chính mình thật nực cười. Hoắc Dao chỉ là một phàm nhân của ba nghìn năm trước, làm sao một yêu tinh bị giam cầm vạn năm trong rừng Niễu Niễu lại biết đến nàng? Nhưng nếu vậy, tại sao thi thể của Hoắc Dao lại triệu hồi được cả chấp niệm của nàng lẫn Đế Diên?

Trong lúc ta còn đang suy nghĩ, Tang Du bỗng nhiên trầm ngâm nói: “Dẫu ta không biết Hoắc Dao mà ngươi nói là ai, nhưng nhắc đến họ Hoắc, ta chợt nhớ một chuyện cũ. Hơn ba nghìn năm trước, trong rừng Niễu Niễu từng giam giữ một nữ quỷ, suốt ngày gào thét đòi Địa phủ trả con lại cho nàng. Đứa con của nàng có một cái tên rất hay, gọi là A Huyền, cũng mang họ Hoắc. Hình như đó còn là một thái tử… Nhưng có phải của nước Sở hay không, ta không nhớ rõ.”

“Thái tử?” Ta nhíu mày.

Tang Du gật đầu, nói: “Bởi vì ta nhớ nàng ta luôn lẩm bẩm, con nàng là lân nhi, là quốc quân tương lai, vậy hẳn là thái tử rồi.”

Ta hơi ngờ vực:“Nhưng vì sao Địa phủ lại cướp đi một đứa trẻ?”

Tang Du khẽ cười: “Cướp? Làm gì có chuyện đó? Nghe nói đó là một thai nhi chết yểu, khi nàng lâm bồn thì cả hai mẫu tử đều chết, một xác hai mạng. Phụ nhân ấy là một hoàng hậu, chết không cam lòng, luôn nói chỉ cần chút nữa thôi, đứa con của nàng đã có thể chào đời. Nhưng trên đời này làm gì có ‘chút nữa thôi’? Sai một ly đi một dặm, mọi sự đều đã được ghi rõ trong sổ vận mệnh từ lâu. Chưa từng tồn tại cái gọi là ‘đáng lẽ có thể’ hay ‘đáng lẽ nên’.”

“Nhưng… dù là thai nhi chết yểu, khi lâm bồn cũng đã thành hình, ít nhiều cũng có ý niệm. Địa phủ sẽ không tùy ý xử lý. Vậy… đứa trẻ ấy cuối cùng đi đâu?” Ta hỏi.

“Thai nhi chết yểu…” Giọng Tang Du trầm thấp, mang theo chút ý cười kỳ dị: “Có nhiều cách xử lý thai nhi chết yểu… Có đứa bị đưa thẳng đi đầu thai, có đứa bị vứt vào rừng Niễu Niễu. Có đứa…”

Hắn dừng lại, ánh mắt nhìn xoáy sâu vào ta: “Lâm đại nhân, chẳng phải năm xưa ngài cũng là một thai nhi chết yểu sao?”

Ta siết chặt nắm tay, gằn giọng: “Ngươi muốn nói gì?”

“Không có gì cả.” Tang Du cười nhạt: “Ngươi đã bỏ ra một cái giá cao để mua tin tức của ta, thì những gì ta biết, ta đều nói. Thai nhi thành quỷ rất hiếm, những kẻ còn bị giữ lại Địa phủ lại càng không có. Nếu Lâm đại nhân muốn biết chuyện về Hoắc Dao, có lẽ trước hết nên nghĩ xem ngươi và vị tiểu thái tử kia có mối liên hệ gì.”

Ta đứng lặng, chẳng thốt nên lời. Tang Du uể oải nhấc ngón tay, khẽ động vài cái, nói tiếp: “Cho ngươi một lời khuyên. Ra khỏi đây, hãy tìm đến Lạc Vô Cực. Ta nghĩ, trong ‘Thập Tam Hung Sát: Phất Sinh Dẫn’, có lẽ ngươi sẽ tìm được đáp án mà mình mong muốn.”

Ta lạnh giọng: “Muốn xem toàn bộ ‘Thập Tam Hung Sát: Phất Sinh Dẫn’… Lạc Vô Cực chắc chắn sẽ không đồng ý.”

Tang Du cười, nụ cười đến cả độ cong nơi khóe môi cũng mang đầy vẻ quỷ dị. Hắn hạ giọng, giọng nói như từ sâu trong địa ngục vọng ra:

“Lạc Vô Cực sẽ đồng ý với ngươi. Ta đảm bảo.”

2

Rời khỏi rừng Niễu Niễu, ta không lập tức đi tìm Lạc Vô Cực mà chuyển bước tới chỗ Đàn Phùng. Vừa gặp mặt, Đàn Phùng đã vỗ nhẹ lên vai ta, nói: “Không sao đâu.”

“Không sao là ý gì?” Ta nhướng mày đầy nghi hoặc.

“Hầy…” Đàn Phùng thở dài: “Chẳng phải con yêu kia không nói gì với ngươi sao.”

“Không nói gì là sao?” Ta càng thêm mơ hồ.

Đàn Phùng nheo mắt nhìn ta: “Hắn có kể ngươi chuyện của Đế Diên không?”

Ta gật đầu: “Gần như đã nói hết.”

Đàn Phùng nghe vậy, không an ủi ta thêm, mà chỉ ngồi phịch xuống ghế đá, nói: “Vậy ngươi cúi đầu ủ rũ làm chi?”

Ta liếc nhìn hắn, vẫn mang dáng vẻ trầm tư, đầy tâm sự.

Thấy ta như thế, Đàn Phùng cũng trở nên nghiêm túc hơn.

“Thân phận của ta…” Ta nuốt xuống hai lần, cuối cùng mới cất lời: “Ngươi biết được bao nhiêu?”

Đàn Phùng sửng sốt: “Thân phận gì cơ?”

Ta thoáng ngưng lại, rồi nói:

“Các ngươi nói ta vốn là một thai nhi chết yểu.”

Đàn Phùng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Nhưng… ngay cả thai nhi chết yểu cũng có thân phận nguyên bản. Ta dường như… chưa từng biết về quá khứ của chính mình.” Ta trầm ngâm đáp.

Đàn Phùng bật cười: “Ngươi chưa ra đời, làm gì có quá khứ nào mà biết?”

“Không đúng.” Ta lắc đầu: “Hà cớ gì Địa phủ lại giữ một thai nhi chết yểu? Hơn nữa… những thai nhi có thể tiếp tục trưởng thành trong Địa phủ thường là những kẻ đã đủ tháng đủ ngày trên nhân gian, đã có ý thức nhất định. Nhưng ta… lại chẳng hề có chút ký ức nào về những gì xảy ra bên ngoài bụng mẹ khi đó. Tựa như ngay từ đầu ta đã được thai nghén tại Địa phủ, chưa hề tồn tại trên cõi trần gian.”

Đàn Phùng im lặng, không biết là vì hắn không có gì để nói, hay là không muốn nói.

Ta thăm dò:“Ngươi có còn nhớ năm xưa… từng có một hoàng hậu chết vì sinh nở, luôn náo loạn đòi Địa phủ trả lại đứa con chết trong bụng nàng. Sau khi chết, nàng hóa thành lệ quỷ, bị giam cầm trong rừng Niễu Niễu, cuối cùng hồn phi phách tán.”

Đàn Phùng không chút do dự, lắc đầu: “Không nhớ.”

Ta nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói bỗng trở nên trầm thấp: “Nhưng ba nghìn năm trước ngươi đã là một Áp Hồn Sứ. Những quỷ hồn trong rừng Niễu Niễu, ngươi không thể không có ấn tượng.”

Đàn Phùng cười gượng, nói: “Ngươi cũng nói rồi, chuyện của ba nghìn năm trước, làm sao có thể nhớ hết?”

“Ngươi nói dối!” Ta đập mạnh một chưởng xuống bàn đá: “Người khác có thể quên, nhưng ngươi là Đàn Phùng, chẳng lẽ ta còn không hiểu ngươi? Ba nghìn năm trước ngươi ăn gì vào buổi sáng chắc vẫn nhớ rõ, làm sao lại quên được chuyện như vậy?”

Đàn Phùng không dám ngẩng đầu, cổ họng khẽ động, nhưng rốt cuộc một lời cũng chẳng thốt ra.

“Đàn Phùng!” Ta nghiêm giọng quát: “Đến cả ngươi cũng muốn giấu ta ư?”

Một hồi lâu không ai lên tiếng, Đàn Phùng sắc mặt trầm hẳn, biểu lộ rõ vẻ biết mà không dám nói.

Ta chợt đứng bật dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, giọng đầy thất vọng: “Ta vốn tưởng quen biết ngươi đã nhiều năm, ít nhất cũng có đôi phần chân tình. Nay xem ra, lại hóa ra ta tự đa tình.”

Nói rồi, ta xoay người rời đi. Nhưng đúng vào khoảnh khắc quay lưng, từ phía sau chợt vọng lại giọng nói có phần gấp gáp của Đàn Phùng: “Không phải ta cố tình giấu diếm ngươi, mà là việc này chúng ta đều đã phát thệ, cả đời không được nhắc đến!”

Ta dừng bước, quay đầu lại, chân mày khẽ nhíu: “Cớ gì phải đến mức ấy?”

Đàn Phùng nghiến răng, tựa hồ muốn nói nhưng lại thôi. Qua hồi lâu, hắn khẽ lắc đầu: “Lâm Phất… sao ngươi lại cố chấp muốn biết chuyện năm xưa đến thế? Ba nghìn năm nay ngươi không biết chẳng phải vẫn sống tốt đó sao?”

Ta cười khổ, thở dài một hơi: “Đúng vậy… suốt ba nghìn năm qua, ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cũng sống tốt như thường. Nhưng giờ ta muốn biết, lại phát hiện ra đây là một bí mật khó nói. Chẳng lẽ, sự tồn tại của ta… là điều gì khuất tất, không thể đưa ra ánh sáng sao?”

“Ngươi muốn biết, hay có kẻ muốn ngươi phải biết?”

Đàn Phùng nhìn thẳng vào mắt ta, đột nhiên hỏi một câu như vậy.

“Ý ngươi là gì?” Ta nhíu mày hỏi lại.

“Ta không biết việc này có liên quan gì đến Đế Diên, nhưng ngươi không thấy rằng thời gian qua ngươi vẫn luôn hành động theo sự sắp đặt của ai đó sao?”

“ Quỷ Vương.” Ta đáp: “Từ Tuyết Tang Cốc, A Ma Tự… đến những quỷ thuật, huyễn cảnh… Quỷ Vương luôn xuất hiện. Hắn là cố nhân của Đế Diên, thiết kế mọi thứ ắt hẳn có dụng ý. Vì vậy ta càng muốn biết, rốt cuộc hắn muốn gì.”

“Không…” Đàn Phùng lắc đầu, ánh mắt lóe lên một tia u ám: “Ta không nói đến Quỷ Vương, mà là Lạc Vô Cực.”

“Lạc Vô Cực?” Ta sửng sốt.

Đàn Phùng trầm giọng: “Xem ra mọi chuyện đều do Quỷ Vương dẫn dắt, nhưng ngươi không nhận ra sao? Tất cả thông tin đều là từ Lạc Vô Cực đưa cho ngươi.”

Ta thoáng ngưng lại: “Nhưng Dị Quỷ Các vốn dĩ phải như vậy mà.”

Đàn Phùng nói: “Lão hoàn toàn có thể cung cấp thông tin trực tiếp nhất về nhiệm vụ. Thế nhưng, mỗi lần lão đều cố tình dẫn dắt ngươi đi tìm kiếm, ráp nối những mảnh vụn thông tin thành một câu chuyện hoàn chỉnh. Dù là Tuyết Tang Cốc, thanh kiếm của Bùi Huyền Độ, hay lần này ngươi truy tìm Đế Diên lại móc nối đến chuyện năm xưa. Chẳng lẽ tất cả đều là ngẫu nhiên sao?”

Ta sững sờ thật lâu, lâu đến mức không gian quanh mình chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn nghe được tiếng hít thở khẽ khàng. Cuối cùng, ta bất lực thở dài:

“Nếu lão muốn ta biết thân phận của mình, vì sao không nói thẳng ra?”

Đàn Phùng đáp: “Nếu ngay từ đầu lão ta nói rõ, ngươi sẽ tin sao? Hay là… dù thế nào, ngươi cũng sẽ tự mình tìm kiếm, tự mình tìm ra đáp án.”

Ta khẽ mở môi, nhưng rồi lại cứng họng, không nói nên lời.

Đàn Phùng thở dài: “Ta không biết Lạc Vô Cực rốt cuộc muốn làm gì, hay quá khứ của ngươi có liên quan thế nào đến lão. Nhưng rất rõ ràng, mục đích của lão đã đạt được. Ngươi đang nóng lòng tìm kiếm sự thật. Thậm chí… dù có đi lòng vòng thế nào, cuối cùng ngươi vẫn sẽ quay lại tìm lão.”

Ta nén tiếng thở dài, trầm giọng nói: “Chuyện năm xưa ta có quyền được biết. Còn về việc Lạc Vô Cực muốn lấy gì từ ta, cuối cùng vẫn phải xem sự lựa chọn của chính ta, đúng không? Sinh ra không thể chọn, chẳng lẽ… đến sự thật cũng không được biết sao?”

Những lời này của ta dường như đã đâm thẳng vào lòng Đàn Phùng. Sắc mặt hắn tái nhợt, cổ họng nghẹn lại, rồi cất lời: “Thật ra, ngày ấy Diêm Vương đã để ngươi vào rừng Niễu Niễu, nghĩa là hắn đã chọn để ngươi biết mọi chuyện trong quá khứ. Vậy ngươi… vì sao không trực tiếp hỏi?”

Lời này khiến ta bất giác bật cười khổ. Nếu ta có thể hỏi Diêm Vương, sao lại phải vòng vèo đến tìm Đàn Phùng? Hoặc giả như, nếu Diêm Vương chịu nói thẳng, cần gì phải đẩy ta vào rừng Niễu Niễu? Là người trong cuộc, Diêm Vương ắt sẽ có những điều kiêng dè, tựa như người trong cuộc thì mông lung, kẻ ngoài cuộc lại rõ ràng. Hắn đã trao cho ta quyền lựa chọn, cũng để lại cho ta cơ hội tự phân biệt thật giả.

Nhưng nghĩ kỹ lại, sự lựa chọn của ta hà tất phải kéo theo người khác? Lời nói cứng rắn vừa nãy, thật sự khiến ta trông như một ác quỷ.

“Do ta nóng vội, ngươi coi như hôm nay ta chưa từng nói gì đi.”

Nói rồi, ta từ từ đứng dậy.

“Ngươi đi đâu?” Đàn Phùng vươn cổ hỏi.

“Dị Quỷ Các.” Ta trả lời.

Đàn Phùng lại im lặng, không biết đang nghĩ gì.

Ta quay người đi, vừa nhấc chân bước ra một bước thì nghe sau lưng vang lên tiếng thở dài bất đắc dĩ: “Thôi được… thôi được… Lạc Vô Cực đúng là mõm chó không mọc được ngà voi, để lão nói với ngươi chi bằng để ta nói trước.”

Ta quay lưng về phía Đàn Phùng, trong lòng vui như nở hoa, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Xoay người lại, ta điềm nhiên nói: “Ngươi yên tâm, chuyện với Diêm Vương ta sẽ lo liệu, ông ấy sẽ không trách ngươi vì phá vỡ lời thề.”

“Vớ vẩn…” Đàn Phùng đảo mắt, giơ ngón tay chỉ vào ta: “Ta cảnh cáo trước, nếu ta không gánh nổi, ngươi phải chịu thay ta đấy!”

Ta giơ ba ngón tay lên, nghiêm túc đáp: “Ta thề!”

“Chế giễu ta à?” Đàn Phùng trừng mắt giận dữ.

Ta khẽ cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Thôi không đùa nữa, trở lại chuyện năm xưa đi. Cái thai chết đó rốt cuộc là sao?”

Một tiếng thở dài khẽ vang lên, Đàn Phùng từ từ kể: “Chuyện này nói ra rất dài dòng. Năm ấy, hoàng hậu nước Sở khó sinh mà chết, trong lòng mang oán niệm nên lưu lại dương gian. Chính tay ta đã bắt bà ta về. Đứa bé trong bụng bà ta, nếu thuận lợi ra đời, sẽ là trưởng tử của Sở Hoàng, thái tử nước Sở, và là quân vương tương lai. Tiếc rằng đứa trẻ không thể ra đời. Sau khi đến địa phủ, ta định đưa nó đi đầu thai, nhưng lại bị Diêm Vương ngăn cản.”

“Diêm Vương…” Lòng ta chợt trùng xuống.

Đàn Phùng tiếp lời: “Diêm Vương đã mang đứa bé đi… và buộc ta thề rằng suốt đời không được nhắc lại.”

Vừa nói, cổ họng Đàn Phùng như nghẹn lại, đột ngột ngừng lời.

“Sau đó thì sao?” Ta sốt ruột hỏi.

Đàn Phùng lắc đầu: “Chuyện Diêm Vương làm sau đó, ta không biết rõ. Suốt mấy ngàn năm nay, ta cũng chỉ có vài suy đoán. Nhưng suy đoán vẫn chỉ là suy đoán, sự thật thế nào, ta không hay biết.”

“Suy đoán…” Ta lẩm bẩm, rồi khẽ cười khổ: “Để ta đoán thử… Hơn ba ngàn năm trước, Diêm Vương mang cái thai chết từ tay ngươi, bắt ngươi thề giữ bí mật. Từ đó, đứa trẻ kia bặt vô âm tín. Mấy năm sau, ta lại sinh ra ở địa phủ. Nhưng ngươi rõ ràng biết, gần đây địa phủ không hề xuất hiện một cái thai chết nào giống ta, đúng không?”

Đàn Phùng không đáp.

Ta tiếp tục hỏi: “Ta chính là tiểu thái tử ấy sao? Nhưng tại sao ta lại là một nữ quỷ?”

Đàn Phùng chậm rãi lắc đầu: “Cụ thể thì ta không rõ, nhưng ta có thể khẳng định, ngươi và tiểu thái tử kia chắc chắn có mối liên hệ nào đó. Chỉ là Diêm Vương không muốn nhắc lại, còn ta cũng không muốn dính vào chuyện này suốt những năm qua.”

Ta thở dài: “Vậy thì chuyện này liên quan gì đến Lạc Vô Cực?”

Đàn Phùng nói: “Ta đã nói rồi, người thề năm đó không chỉ có ta, mà còn có lão Lạc Vô Cực. Thật ra ta biết rất ít, chỉ biết rằng ngươi không phải một cái thai chết bình thường, mà giữa ngươi và tiểu thái tử kia có một mối liên hệ gì đó… mờ ám. Nay Lạc Vô Cực dẫn dụ ngươi vào thế cục, chứng tỏ lão biết nhiều hơn ta rất nhiều. Nhưng ván cờ này, lão cầm quân đen, ngươi cầm quân trắng, thế cờ lại đợi lão ra tay trước. Ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ, liệu có nên bước vào bàn cờ này hay không.”

“Cảm ơn…” Ta trầm giọng đáp.

Đàn Phùng vỗ nhẹ vai ta: “Nói đi cũng phải nói lại, là ta sai. Nếu ta không rơi vào bẫy, nhờ ngươi đến A Ma Tự, thì đã không có những chuyện này.”

Ta thở dài: “Cạm bẫy của Quỷ Vương và Lạc Vô Cực, ai mà thoát được chứ?”

Đàn Phùng cau mày: “Quỷ Vương thì ta không lo, dù hắn làm gì cũng không giống như muốn hại ngươi. Nhưng Lạc Vô Cực thì khác. Từ khi ta vào địa phủ, lão đã quản Dị Quỷ Các. Trong địa phủ, dường như không ai biết lai lịch của lão. Thậm chí… chưa từng có ai gặp lão ở nơi nào ngoài Dị Quỷ Các.”

Nói xong, Đàn Phùng ngừng lại một chút, rồi tiếp: “Ta biết chắc ngươi sẽ đi tìm lão. Những gì ta nói hôm nay là để ngươi phân biệt đúng sai trong lời của lão, đừng để bị lão lừa. Tóm lại là… cẩn thận mọi thứ.”

“Được.”

Ta chỉ nói một chữ, sâu sắc nhìn Đàn Phùng một lần, rồi mang kiếm rời đi.

3

Khi ta trở lại tầng sáu của Dị Quỷ Các, Lạc Vô Cực đang cầm trên tay quyển Thập Tam Hung Sát: Phất Sinh Dẫn.

Cảnh tượng đó khiến ta có cảm giác mọi thứ như đã được lão chuẩn bị sẵn từ lâu.

Ánh mắt ta dừng lại trên quyển sách, chân mày hơi nhíu lại.

Lạc Vô Cực lại là người lên tiếng trước. Lão chẳng nói gì nhiều, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa quyển sách về phía ta.

Ta không vươn tay nhận, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, giọng nhạt nhẽo:

“Ngươi có thấy thú vị không?”

Lạc Vô Cực khẽ nhướng mày:

“Chỗ nào thú vị?”

Giọng ta trầm xuống, mang theo lạnh lẽo:

“Muốn ta biết điều gì, cứ nói thẳng là được. Hà tất phải vòng vo?”

Lão lắc đầu, cười cười: “Lâm đại nhân, đáp án và chân tướng chỉ khi tự mình tìm được mới thú vị. Huống hồ, những gì ta biết cũng chỉ là bề nổi. Nếu có gì nhớ sai, thiếu sót, chẳng phải sẽ làm lầm lẫn đại nhân hay sao?”

Lời lẽ của lão đầy vẻ đường hoàng khiến ta nghẹn lời, không nghĩ ra cách nào phản bác.

Bực bội, ta giật phắt quyển sách từ tay lão.

“Quyển thứ hai, trang thứ chín.” Lạc Vô Cực thản nhiên nhắc.

Ta liếc mắt nhìn lão, sau đó ngoan ngoãn mở đến trang được chỉ định.

“Tạc hồn… tạo cốt…”

Miệng ta khẽ mở ra, kinh ngạc đến mức không thể dời mắt.

Nhưng điều khiến ta chấn động không phải là thuật “Tạc hồn tạo cốt”, mà là trang sách lẽ ra phải chứa ghi chép về nó lại trống trơn.

“Chuyện này là sao?” Ta nhìn về phía Lạc Vô Cực.

Đôi mắt hắn sáng quắc, mang theo nụ cười thâm sâu khó lường: “Trong Thập Tam Hung Sát: Phất Sinh Dẫn ghi chép toàn bộ các tà thuật U Minh thượng cổ, đều do Đế Diên tự tay chấp bút, không sót một chữ. Nhưng riêng trang này lại là một trang trống. Ngươi đoán vì sao?”

Ta nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh: “Vì sao?”

Lạc Vô Cực cười nhạt, giọng như gió thoảng: “Bởi vì nó quá tà, quá độc. Đến cả Đế Diên, người đứng đầu trong Thập Tam Hung Sát, đôi tay từng nhuốm đầy máu, cũng không đành lòng ghi chép lại.”

Ta nhíu mày chặt hơn, không đáp lời.

Lạc Vô Cực hơi nhướng mày, hỏi: “Lâm đại nhân, ngươi có biết… dù là người hay thần, điều quan trọng nhất là gì không?”

“Là gì?” Ta cất tiếng hỏi.

Chết tiệt! Ta lại bị lão dắt mũi rồi. Lúc này ta đã hỏi hắn đến ba lần “tại sao” hay “là gì,” trông chẳng khác nào kẻ khờ khạo.

Lạc Vô Cực dường như rất hài lòng với phản ứng của ta, khẽ nheo mắt, đáp: “Là phách. Bởi vì phách chính là tinh thần. Chỉ cần tinh thần vẫn còn, dù chỉ là một tia, nhờ thuật “Tạc hồn” tạo cốt, có thể tái tạo thân thể quỷ hồn. Cho dù không còn sinh mệnh, cho dù chỉ là một u hồn, người ấy vẫn có thể trở lại.”

Hòn đá trong tay Lạc Vô Cực như vô hình tác động đến tâm trí ta, khiến ta khó lòng tập trung. Trong cơn hỗn loạn, lão bỗng trở nên âm trầm, nói: “Nhưng tạc hồn rất khó, trước tiên là phải tìm được hồn phù hợp. Có người cả đời không gặp được, có kẻ phải đợi cả ngàn năm mới chờ được một phách như ý.”

Ta nhìn thẳng vào mắt Lạc Vô Cực, trầm giọng nói: “Quả nhiên, Đàn Phùng đã nói đúng… Năm xưa Diêm Vương đã lấy hồn phách của tiểu thái tử kia, dùng thuật “Tạc hồn tạo cốt” để tạo ra ta, để ta tái sinh dưới thân phận quỷ thai. Phải vậy không?”

“Không không không…” Lạc Vô Cực bật cười: “Lâm đại nhân nói sai rồi. Nói chính xác hơn, đó không phải ‘cướp hồn,’ mà là Diêm Vương tái tạo hồn phách đó, để nó trở thành hồn của ngươi.”

Nói rồi, lão ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, dáng vẻ như đang xem trò vui. Lão giơ tay chỉ thẳng vào ta từ xa, cười nói: “Hồn của tử thai đó chính là trưởng tử của Hoắc gia, vốn dĩ là thái tử, nhưng sau khi chết lại trở thành hồn của ngươi. Thiên đạo luân hồi, nhân quả tuần hoàn. Lâm đại nhân, ngươi mang ân phải báo, mang nợ phải trả, nên mệnh trung tất yếu sẽ vì Hoắc gia mà giữ vững giang sơn đời cuối.”

Ta đứng sững người, thấp giọng nói: “Ngươi… nói lại lần nữa.”

Lạc Vô Cực nở nụ cười xảo quyệt: “Ngươi chưa từng nghĩ đến sao? Hoắc Dao và Khương Diệp Tụng chỉ là những thân phận của ngươi chốn nhân gian, một người có ký ức, một người không. Nhưng vì cớ gì ngươi cứ mãi đau đáu với những chuyện ba nghìn năm trước?”

Hơi lạnh như len vào tận đáy phổi, ta hít sâu một hơi, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

Lạc Vô Cực thở dài một hơi, nhưng tiếng thở dài ấy nghe sao mà giả tạo, trong vẻ tiếc nuối lại lộ rõ ý chế giễu: “Bởi vì hồn của ngươi vốn thuộc về tiểu thái tử kia. Dẫu bị tinh thần mạnh mẽ áp chế, nhưng chút cảm giác còn sót lại vẫn khó mà xóa bỏ. Diêm Vương sắp đặt ngươi xuống nhân gian để hoàn trả nợ cũ, lại không đành lòng để ngươi cô đơn lẻ loi, liền miễn cưỡng nhúng tay vào. Nhưng trong mắt ta, ngài ấy dường như cũng chẳng để ngươi được sống dễ dàng hơn. Ta đã từng nói, đây là món nợ của chính ngươi. Dẫu là vác trên lưng hay ôm vào lòng, thì gánh nặng ấy cũng chẳng hề giảm bớt, rốt cuộc ngươi vẫn không thể trốn thoát. Nếu không trải qua những điều này, ngươi mãi mãi mang theo gánh nặng nghiệt duyên, làm sao có thể buông bỏ chuyện cũ, trở về bản ngã ban đầu của mình?”

Lời lão như lưỡi dao sắc, từng chút, từng chút một, khảm sâu vào ngực ta. Từ nỗi đau bề ngoài mà dần dần chạm đến tận xương tủy.

Thật ra, trước giờ ta chưa từng nghĩ đến: Hoắc Dao hay Khương Diệp Tụng chỉ là những thân phận ta mượn tạm nơi cõi nhân gian. Một kẻ mang ký ức, một kẻ thì không, nhưng tại sao ta lại chỉ canh cánh mãi về sự phản bội ba ngàn năm trước, về nỗi diệt vong của nước Sở? Thì ra, tất cả là bởi trong hồn ta vẫn còn vương chút ký ức và cảm niệm của hồn thái tử kia, âm thầm tác động đến ta.

Ta hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt, cố nén cơn phẫn nộ trong lòng: “Vòng vo nửa ngày, ngươi chỉ để nói với ta điều này?”

Lạc Vô Cực nhún vai, vẻ mặt đầy giễu cợt: “Lâm đại nhân nghe xong liệu đã hài lòng?”

Giọng ta khẽ run, lạnh lùng hỏi lại: “Đã từng thề không nhắc lại nữa, vì cớ gì nay lại lật lại chuyện cũ?”

Lạc Vô Cực cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo: “Ta, Lạc Vô Cực, vốn chưa từng tin vào lời thề. Trước kia không nói, là vì chẳng có ai đáng để nói. Về sau, người kia xuất hiện, nhưng thời cơ chưa chín. Nay, người đã đến, thời điểm cũng đã thuận lợi, đương nhiên có thể nhắc lại.”

Ta cười lạnh, ngữ khí càng thêm âm trầm: “Được. Nếu đã vậy, Lạc đại nhân cũng chớ nên tiếc lời. Ta muốn hỏi, ngươi nói phách là tinh thần, vậy phách trong thân thể ta rốt cuộc thuộc về ai?”

Lạc Vô Cực không trực tiếp trả lời. Lão vẫn là duy trì cái thói quen đáng ghét, luôn khiến người khác phải tự mình suy đoán. Đôi mắt lão thoáng hiện lên nét quỷ quyệt, giọng nói âm u đầy ám chỉ: “Ta đã từng nói, Đế Diên năm xưa cho rằng thuật pháp này quá mức tà ác, không muốn lưu lại thành văn. Vì vậy, “Tạc hồn tạo cốt” cuối cùng chỉ còn được truyền miệng, mà ta lại may mắn là một trong số ít kẻ biết được. Thật ra, ta phải cảm tạ Đế Diên. Nếu không nhờ nàng, làm sao ta có cơ hội chen chân vào vòng thị phi này, làm sao biết được Tầm Cừ năm xưa từng lưu lại một phách của nàng, dùng nó để kiềm chế Long Các Lâm Phất, buộc hắn trở thành Diêm Vương. Làm sao có thể…”

Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hiểm độc: “Không biết Tang Dư có từng nói với ngươi, rằng người duy nhất có thể khiến Long Các Lâm Phất cam tâm cúi đầu, chỉ có Đế Diên. Lâm đại nhân, ngươi nghĩ mình có gì khác biệt, đủ để Diêm Vương không tiếc mạo hiểm tất cả, vì ngươi mà tạc hồn tạo cốt?”

Toàn thân ta chấn động, tựa như bị một thùng nước đá từ đầu đến chân dội xuống, lập tức tê liệt. Đầu ngón tay run rẩy không ngừng.

Lạc Vô Cực lạnh lùng nói: “Năm xưa Đế Diên căm ghét tà thuật này, nhưng có nực cười không? Nàng lại phải dựa vào nó để tạc hồn tạo cốt, mới có thể quay về thế gian mà nàng từng mang đầy hận ý mà rời đi.”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”

Sắc mặt ta chắc hẳn rất tái nhợt. Ta cảm nhận rõ ràng máu trong người như đã đông lại, đôi môi khô khốc thật khó khăn mới thốt lên được vài chữ.

Lạc Vô Cực nheo mắt, ánh nhìn sắc lạnh: “Lâm đại nhân… hoặc, có lẽ ta nên gọi ngài là Đế Diên đại nhân.”

Đôi mắt ta trừng lớn, cổ họng tựa như bị thắt lại, một chữ cũng không thể thốt ra.

Ta chậm chạp lắc đầu, từng chữ bật ra đầy khó khăn: “Không… Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”

Lạc Vô Cực cười nhạt, vẻ mặt đầy tăm tối: “Ngươi biết rõ ta đang nói gì. Từ khi ngươi nhìn thấy chấp niệm của Đế Diên trong ảo cảnh của Hoắc Dao, ngươi đã biết rồi. Chỉ là ngươi không dám nghĩ đến, ngươi sợ rằng điều đó là sự thật.”

Toàn thân ta như bị đông cứng, đứng chết lặng tại chỗ, không thể cử động.

Lạc Vô Cực nói đúng. Ta sớm đã có linh cảm chẳng lành. Hơn ba ngàn năm ở địa phủ, ta từng chứng kiến quá nhiều tiền duyên hậu kiếp, nghe qua vô số chuyện hợp tan ly biệt. Đoán thì không khó, nhưng chấp nhận lại vô cùng gian nan.

“Ngươi tại sao biết nhiều như vậy?” Ta lạnh giọng, ánh mắt gắt gao nhìn lão: “Nếu đây là tà thuật không lưu lại thành văn, ngươi làm sao biết được?”

Lạc Vô Cực nhếch môi cười nhạt: “Tà thuật này vốn là bí pháp của Ma tộc. Ngoài Ma tộc ra, không ai có thể sử dụng. Năm xưa ngươi chỉ còn lại một tàn phách, là ta, chính tay ta đã tạc hồn tạo cốt, giúp ngươi trọng sinh.”

“Ma tộc…” Ta sửng sốt, cả người bàng hoàng: “Ngươi là người của Ma tộc?”

Lạc Vô Cực lạnh lùng nhìn ta, giọng nói như gió lạnh thấu xương: “Nếu không, ngươi nghĩ vì sao ta có thể ngồi vững ở Dị Quỷ Các?”

Lão nghịch ngợm viên đá trong tay, ánh mắt quỷ quyệt, cười nham hiểm: “Ma tộc thiện chiến, chúng giam cầm ta tại đây, vẽ đất thành lao. Chúng nghĩ làm vậy thì Ma tộc sẽ không còn ngày quật khởi. Nhưng ta cố tình đánh thức Đế Diên, để nàng mang theo mối hận của mình, đồ sát Quỷ tộc, thẳng tiến Cửu Trùng Thiên, báo thù cho huynh trưởng của ta.”

Lời lão khiến ta rùng mình, lông tóc dựng đứng. Ta nhìn chằm chằm lão, giọng đầy kinh ngạc: “Huynh trưởng của ngươi là Ma vương Hoặc Anh?”

“Chính là hắn.” Lạc Vô Cực bật cười, tiếng cười lanh lảnh, khóe mắt đuôi mày đều toát lên vẻ tà dị, kinh người.

Ta kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói những điều này với ta làm gì? Không sợ ta sẽ nói cho…”

Lời còn chưa dứt, đã bị Lạc Vô Cực cắt ngang: “Nói cho ai?” Hắn cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi nghĩ Diêm Vương thật lòng trung thành với Quỷ tộc sao? Hắn chẳng qua là quá cố chấp với lời hứa của mình, lại bị moi mất trái tim, nên mới mãi không phản kháng.”

Ta khàn giọng hỏi: “Vậy ngươi chắc chắn ta sẽ không nói cho Quỷ vương sao?”

Lạc Vô Cực cười lớn, nhìn ta chằm chằm, ánh mắt đầy tự tin: “Ngươi sẽ không. Bởi vì ngươi là Đế Diên. Vạn năm trước ngươi đã sai lầm khi tin tưởng Quỷ tộc, chẳng lẽ vạn năm sau ngươi lại phạm phải sự ngu xuẩn đó thêm lần nữa?”

Ta không đáp, đầu óc trống rỗng, chỉ nghe thấy những tiếng ù ù vang vọng.

Lạc Vô Cực nhìn ta, hạ giọng, từng chữ từng chữ vang lên rõ ràng: “Trở về A Ma Tự, phá giải ảo cảnh, ngươi sẽ khôi phục toàn bộ ký ức. Long Các Đế Diên, ta sẽ chờ ngươi ở đây. Chúng ta đã hơn vạn năm không gặp rồi.”

4

Ta tựa hồ đã lâu không thong thả dạo bước trong địa phủ.

Thực ra, trong địa phủ số lượng quỷ sai không phải ít, hồn phách qua lại ngày ngày nhiều không kể xiết. Nhưng không hiểu vì sao, dường như chẳng có linh hồn nào thực sự lướt qua bên người. Địa phủ rộng lớn, âm u thăm thẳm, thường xuyên lặng ngắt như tờ, tựa như nơi đây chỉ còn mỗi mình ta.

Từ trước đến nay, so với nhân gian náo nhiệt, ta vẫn luôn yêu thích những chốn tối tăm, lạnh lẽo. Ta thường nói với người khác rằng, vì ta sinh ra ở địa phủ, vốn là một thai nhi chết yểu, nên không thích bất cứ điều gì thuộc về nhân gian. Thật không ngờ, tất cả chỉ là giả dối. Ta không phải chết yểu, thậm chí căn bản không phải là một hồn ma.

Ta là Đế Diên của Long Các, một hung sát thượng cổ chỉ tồn tại trong truyền thuyết xa xưa.

Khoảnh khắc biết được chân tướng, cảm giác nóng bức bất an dường như lấn át cả kinh ngạc lẫn sợ hãi. Thì ra điều đáng sợ nhất trên đời không phải là quên đi con người thật của mình, mà là dù đã biết, ta vẫn không thể đồng cảm với chính mình trong quá khứ.

Tô Ôn… À không, Quỷ vương, vẫn còn chờ ta quay về cứu hắn. Ta thật sự không rõ, hắn có thực sự mong ta cứu hay chỉ đang diễn một màn kịch, chờ ta bước vào cái bẫy đã được sắp đặt từ lâu.

Ta khẽ thở dài.

“Lâm Phất.”

Đột nhiên có người gọi ta.

Ta cúi đầu nhìn, miếng ngọc bội nơi cổ khẽ phát ra ánh sáng màu cam nhạt, giọng nói của Diêm Vương vọng đến tai ta.

Ta không trả lời, chỉ lặng lẽ suy nghĩ. Ba nghìn năm qua, hắn gọi ta bằng cái tên ấy, trong lòng hắn rốt cuộc là cảm giác gì. Nghĩ lại, ta từng ngỡ rằng hắn đối với người đời đều hờ hững lạnh nhạt, chỉ riêng với ta là khác biệt. Hóa ra, tất cả đều là hạt giống từ kiếp trước của Đế Diên, để ta đến nay chỉ việc ngồi hưởng thành quả.

“Lâm Phất.”

Diêm Vương lại gọi một tiếng.

Giọng hắn dường như có chút gấp gáp, nhưng thật sự chẳng nghe ra được quá nhiều biến động. Hắn không có trái tim, nên cũng không có tình cảm. Ngay cả muốn biểu đạt sự lo lắng hay quan tâm cũng không làm nổi.

Ta bỗng cảm thấy hắn thật đáng thương.

Ta thở dài một hơi, đáp: “Ta đây.”

“Ngươi đang ở đâu?” Hắn hỏi.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, nhàn nhạt đáp: “Dưới cầu hành lang mưa.”

“Ở đó đợi ta.”

Nói rồi, ngọc bội dần trở nên mờ nhạt, không còn phát ra âm thanh nào nữa.

Ta đứng bên cầu, chỉ chờ trong chốc lát, hắn đã xuất hiện.

Hắn hiện thân trong khoảnh khắc bầu trời u ám như bị một tia sáng trắng xé toạc. Tà áo đen của hắn phấp phới trong gió, từng bước chân lớn vội vã tiến về phía ta.

Hắn dường như rất gấp gáp, nhưng lại chẳng rõ bản thân đang vội vì điều gì. Cho đến khi hai chúng ta đối diện nhau, hắn chỉ thở dài, khẽ thốt ra hai chữ: “Đi thôi.”

“Đi đâu?” ta hỏi.

Hắn đáp: “Ngươi chẳng phải muốn cứu người sao?”

Ta khẽ ngừng lại, hỏi: “Hắn thực sự… không ra được sao?”

Hắn khẽ gật đầu: “Hắn đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất để phá được ảo cảnh. Giờ chỉ có thể đợi ảo cảnh tự tiêu tan. Nhưng ảo cảnh của Đế Diên, trừ nàng ra, không ai có thể phá.”

“Vì sao?” ta hỏi.

Hắn đáp: “Bởi chỉ có nàng mới biết chấp niệm sâu thẳm trong lòng mình là gì.”

Lạnh lẽo như sương đêm thấm qua da thịt, ta khẽ cười khổ: “Quỷ vương dẫn ta đến đây, chẳng phải là muốn ta phá ảo cảnh, đúng không?”

Hắn không trả lời trực tiếp, chỉ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Hắn đã chờ đợi rất nhiều năm rồi.”

Cổ họng ta khẽ nghẹn lại: “Lạc Vô Cực… lão hao hết tâm tư để dẫn ta vào cục này cũng là vì ngày hôm nay. Vậy thì Quỷ vương và lão… chẳng lẽ mục đích lại giống nhau sao?”

Quỷ vương Địch Giác, dù tình thâm hay hổ thẹn, ta cũng chẳng nghĩ hắn lại muốn Đế Diên diệt sạch quỷ tộc để trả thù cho U Minh.

Hắn chậm rãi nói: “Đây là một ván cờ, cũng là một canh bạc. Hai người họ đứng ở hai phía khác nhau, mỗi người đặt cược vào hai kết cục hoàn toàn trái ngược.”

“Còn ngươi thì sao?” Ta nhìn sâu vào đôi mắt nâu thẫm của hắn: “Ngươi hiểu tâm tư Quỷ vương, cũng biết kế hoạch của Lạc Vô Cực, vậy ngươi đặt cược vào điều gì?”

Hắn nhìn ta, đôi mắt u tĩnh ánh lên một tia sáng bí ẩn trong bóng tối, giọng trầm ổn nhưng mạnh mẽ: “Ta không đặt cược vào điều gì cả, ta chỉ đi theo mọi lựa chọn của ngươi.”

Đi theo… mọi lựa chọn của ta…

Ta lặng lẽ lặp lại lời ấy, trong khoảnh khắc ấy, tựa hồ trông thấy thiếu niên trong ảo cảnh kiên cường mà tuyệt vọng, cùng bóng dáng Long Các Lâm Phất máu me đầy người, tan biến trong vòng tay của Đế Diên.

“Nếu tín ngưỡng của Đế Diên là U Minh, thì tín ngưỡng của Long Các Lâm Phất chính là Đế Diên.”

Con yêu quái từng nói như vậy.

Chỉ trong thoáng chốc, ta bỗng muốn khóc, vừa vì chính mình, vừa vì Đế Diên.

Khi ta còn đang ngập trong nỗi sầu, Diêm Vương đột nhiên nói: “Ta biết, bất kể lựa chọn cuối cùng của ngươi là gì, ngươi cũng sẽ không để hắn tan biến trong ảo cảnh. Ngươi nhất định sẽ quay lại đó. Lần này, ta sẽ đi cùng ngươi.”

Cánh tay ta khẽ run lên, muốn cười, nhưng chỉ lộ ra một biểu cảm dở khóc dở cười.

“Ta còn một việc phải làm. Ngươi hãy đi A Ma Tự trước, nửa ngày sau, ta sẽ đến gặp ngươi.”

Nói xong, ta xoay người, siết chặt thanh kiếm trong tay. Phía sau không hề có tiếng bước chân, hắn ngoan ngoãn đứng yên, không động đậy.

Ta không rõ hắn có sớm biết việc Lạc Vô Cực muốn ta đi lấy thanh kiếm hay không, cũng chẳng rõ thanh kiếm đó lão muốn dùng vào việc gì. Nhưng một khi đã nhận lời, ta tất phải đến lăng mộ của Bùi Huyền Độ, xem như để gặp lại cố nhân một lần.

Khi đến Nghiệp Dương, nhân gian đã gần cuối hoàng hôn. Lăng mộ của Bùi Huyền Độ vốn dựa núi kề sông, nơi phong thủy tuyệt đẹp. Nhưng giờ đây, dưới ánh chiều tà nhạt nhòa, nơi ấy lại mang theo vẻ thê lương, lạnh lẽo. Điều này lại rất hợp với tính cách của hắn: cô độc, ngạo nghễ, ngay cả cái chết cũng đầy dứt khoát.

Bùi Huyền Độ, mười bảy tuổi nhập triều làm quan, trong năm năm sáu lần Nam hạ, trị thủy, cứu đói, bình loạn, được lòng dân chúng. Nhưng hắn được lòng dân, lại mất lòng vua. Chính xác hơn, là Hoắc Dao không còn tin tưởng hắn. Người từng được nàng coi trọng nhất, lại trở thành người khiến nàng khiếp sợ nhất. Người từng là ánh sáng duy nhất trong lòng nàng, nay hóa thành chiếc gai mắc kẹt nơi cổ họng, không thể gỡ bỏ. Vì thế, nàng ban cho hắn một chén rượu độc.

Khi uống chén rượu ấy, hắn vô cùng điềm tĩnh, chỉ nói: “Nguyện điện hạ phúc trạch miên trường, trăm tuổi vô ưu.”

Thực ra, chén rượu ấy không có độc. Đến phút cuối, nàng vẫn không thể nhẫn tâm. Nàng chỉ muốn mượn cớ đó để cảnh cáo hắn mà thôi. Nhưng đêm ấy, ngoài cung truyền đến tin hắn tự sát, kèm theo một bức di thư chỉ có một câu:

“Khó lòng chịu nổi hoài nghi lẫn nhau, từ đây vĩnh biệt.”

Ta vẫn luôn muốn gặp lại hắn một lần. Vì vậy, khi lần đầu tiên ở thành Lan Ninh, ta nhìn thấy thiếu niên tên Lý Mục Hòa kia, ta không kiềm được mà nhìn thêm vài lần. Rõ ràng diện mạo hoàn toàn khác, nhưng cử chỉ, dáng vẻ, thậm chí cả một cái liếc mắt đều giống hệt hắn.

Nhưng rồi hắn cũng chết, chết giữa trận mưa tên, chỉ để lại một câu: “Tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng vẫn phải biệt ly.”

Tựa như tất cả những người tốt với ta, kết cục đều không may mắn. Vì thế, ta thường nghi ngờ rằng, hồng trần mấy phen, không phải họ gặp kiếp nạn, mà là ta.

Ta điều chỉnh hơi thở, tiến sâu vào lăng mộ. Xung quanh tối tăm, không có lấy một ngọn đèn dầu leo lắt, trống trải, lạnh lẽo như tất cả chỉ là bài trí.

Bước đi từng bước, ta tự hỏi, thanh kiếm năm đó đã được chôn cùng thi thể của Bùi Huyền Độ. Nếu ta khai quan, liệu hắn có tức giận đến mức hiện ra để gặp ta không?

Ta khẽ cười khổ. Lúc sống đã hại chết hắn, lúc chết còn muốn đào mộ hắn. Dưới trời đất này, làm sao lại có người tồi tệ như ta?

Ta thở dài một tiếng, để tránh làm hỏng thạch quan, ta không dùng pháp thuật, mà dùng tay không cố di chuyển nắp quan tài.

“Bùi Huyền Độ… nếu trong lòng có điều không cam tâm, cứ đến địa phủ tìm ta.”

Ta lẩm bẩm trong lòng, dồn hết sức, nhưng nắp thạch quan vẫn không nhúc nhích, dường như bị pháp thuật phong ấn lại.

Lạ thật.

Ta cẩn thận quan sát, xung quanh tối đen như mực, nếu không phải quỷ có thể nhìn trong bóng đêm, ta e rằng đã phải bò mò mẫm trên đất.

Cổ kiếm thường có kiếm linh, nhưng hiện tại lại tĩnh lặng đến kỳ lạ, ngay cả tiếng thì thầm yếu ớt của kiếm cũng không nghe thấy.

Ta áp tai lên nắp quan tài, nhưng vẫn chẳng nghe được gì. Có lẽ thanh kiếm ấy hoặc là không có trong lăng mộ này, hoặc là đã bị người nào đó dùng thuật phong kín trong thạch quan.

Tất nhiên, ta nghiêng về khả năng thứ hai hơn.

Ta nín thở, dồn nội lực vào hai tay, một ngọn lửa xanh thẳm bùng lên, soi sáng cả không gian u ám của lăng mộ. Ngọn lửa lướt qua nắp quan tài, phát ra tiếng “xèo xèo” chói tai, kèm theo tiếng nắp quan từ từ dịch chuyển.

Lúc này, ta nghe thấy một âm thanh trầm thấp, đầy oán hận—tiếng rít của kiếm.

Nắp quan dần hé mở, khi tạo ra một khe hở vừa bằng bề rộng của một cánh tay, ta nhìn xuống đáy quan tài và sững người: bên trong không hề có thi thể của Bùi Huyền Độ.

Không kịp suy nghĩ nhiều, trong cơn kinh ngạc, một thanh kiếm bỗng phóng ra khỏi quan tài, kiếm rít lên, phá tan thạch quan, một luồng ánh sáng đỏ rực lao thẳng về phía ta.

Ta vội vàng lùi lại, nhưng ngay khi thanh kiếm sắp đâm vào cổ họng, một người xuất hiện chắn trước mặt ta, bàn tay nắm chặt lấy lưỡi kiếm.

Là Diêm Vương.

Chỉ cần nhìn bóng lưng, ta đã có thể nhận ra hắn ngay lập tức.

Nhưng thanh kiếm không dễ dàng an phận.

Lưỡi kiếm run rẩy dữ dội, Diêm Vương dường như bị lực kéo mạnh mẽ khiến hắn quỵ xuống đất. Tay trái hắn giữ lấy cánh tay phải, cố sức khống chế thanh kiếm, những đường gân xanh nổi lên trên cổ, rồi hắn bất ngờ ngửa mặt lên trời, gầm lên như xé họng:

“Ta là Long Các Lâm Phất!”

Thanh kiếm dường như bị hiệu triệu, thân kiếm càng rung lên mãnh liệt hơn.

Bàn tay gầy guộc nắm chặt lấy chuôi kiếm, những khớp xương hiện rõ, dồn sức đến mức ai nhìn cũng phải kinh hãi. Không bao lâu sau, ánh sáng đỏ dần dần tắt lịm, tiếng rít của kiếm cũng biến mất.

Không gian lại chìm vào tĩnh lặng. Thanh kiếm cắm thẳng xuống mặt đất, đứng bất động.

Diêm Vương khẽ nghiêng đầu, khuôn mặt tái nhợt, nhưng kỳ lạ thay, lần đầu tiên, hắn quay sang nhìn ta, nở một nụ cười mỉm nhẹ nhàng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /21 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Gian Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net